Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 33: Phòng tân hôn(18+)
“Được, Dĩ Kiên, chúng ta kết hôn”.
Khi Vân Trang nói câu này, cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm của anh lấp lánh ý cười. Đây chính là cảm giác toại nguyện và thỏa mãn bởi vì có được, bởi vì đã làm được. Bọn họ đã chờ đợi hai mươi năm, chờ đợi một lời hứa sắt son cuối cùng cũng trở thành hiện thực, hai đứa trẻ năm xưa sau này cũng đã trưởng thành và làm một cặp phu thê kề vai sát cánh.
Tìm thấy nhau trong vụ lở đất, người làm đại úy, người kiên quyết trở thành điệp viên, cùng bay trên chiến đấu cơ tác chiến trên bầu trời, cùng đánh bại tiêm kích, cùng chống lại Trần Chí Sơn, cùng đến Giang Nam đánh hổ, cùng tìm được kim sa trân… Tình yêu giữa hai người chính là một loại khắc cốt ghi tâm không phải ai cũng có thể có được như thế.
Quách Dĩ Kiên mỉm cười kéo cô vào trong lòng, siết chặt: “Không hối hận chứ?”
“Sao có thể hối hận? Lấy được ông chồng đẹp trai lại tài giỏi thế này, em phải giữ thật chặt mới được”
“Không cần em phải giữ tôi thật chặt, bởi vì cả đời tôi, hai mươi năm trước cho đến hết quãng đời còn lại…”. Anh ngừng lại một lát, hít sâu một hơi: “Chỉ cần một mình em”
Nghe anh nói xong câu này, trái tim cô như nở cả một rừng hoa, trong lòng xông lên một cảm giác hạnh phúc chưa từng có. Vân Trang xúc động nói: “Mạch Mạch, em cũng chỉ cần một mình anh. Cả đời chỉ cần một mình anh”
Bàn tay đang siết chặt eo cô bỗng dưng từ từ trượt lên, sau đó nắm chặt lấy hai vai Vân Trang kéo ra khỏi người anh vài centi. Dĩ Kiên nhìn sâu vào đôi mắt cô, nở một nụ cười hài lòng rồi lặng lẽ cúi đầu phủ môi xuống.
Môi anh rất mềm, đầu lưỡi còn thoang thoảng mang mùi hoa trà, khi hôn sâu thậm chí còn cảm nhận được cả vị rượu cay nồng nhưng êm êm của rượu ngân nhĩ. Cách hôn của Dĩ Kiên vẫn dịu dàng như cũ, môi anh miết nhẹ trên cánh môi cô, đầu lưỡi cuộn lấy đầu lưỡi rồi dây dưa triền miên khiến Vân Trang hoàn toàn đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh, trầm luân không có cách nào thoát ra được.
Chỉ tiếc rằng nụ hôn này của anh vô cùng ngắn ngủi, Quách Dĩ Kiên chỉ hôn chưa đầy một phút rồi lại buông ra, đáy mắt ẩn chứa một ngọn lửa say đắm bình thản chiếu lên gương mặt ửng hồng của cô.
Cảm xúc đang dâng tràn đột nhiên bị đứt đoạn khiến Vân Trang ít nhiều cảm thấy hụt hẫng, bầu không khí cũng theo đó mà trở nên vô cùng gượng gạo. Đúng lúc đang không biết phải nói gì cho đỡ ngượng thì anh lại đột ngột lên tiếng:
“Chúng ta lên thuyền đi”
“Thu… thuyền ạ?”. Cô ngơ ngác nhìn con thuyền có treo đèn lồng và dải lụa đỏ neo đậu bên bờ hồ, chiếc thuyền gỗ không lớn lắm nhưng bên trên có mái che được đan bằng những sợi nứa mảnh, cửa trước cửa sau còn có những tấm rèm tơ tằm theo gió bay phất phơ. Ở trong một khung cảnh lãng mạn, bốn bề lấp lánh ánh sáng như thế này, chiếc thuyền gỗ vốn vô cùng mộc mạc đơn sơ lại tựa như lại trở thành một căn phòng tân hôn nho nhỏ nổi trên mặt nước.
Phòng tân hôn? Nghĩ đến ba chữ này, gương mặt Vân Trang lại đỏ thêm một chút.
Quách Dĩ Kiên không đợi cô trả lời đã kéo tay cô lên thuyền, sau đó nhổ neo, dùng mái chèo bằng gỗ chèo con thuyền tân hôn của bọn họ lướt đi trên mặt nước.
Hồ nước sau núi rất rộng, cảnh vật ban đêm lại vừa nên thơ vừa tĩnh mịch, xa xa chỉ vọng đi vọng lại những tiếng côn trùng kêu không biết từ phương nào. Quách Dĩ Kiên ngồi ở đầu thuyền, trước mặt là một ngọn đèn màu đỏ soi sáng một khoảng mặt nước nho nhỏ, soi lên nửa gương mặt góc nghiêng sạch sẽ của anh.
Vân Trang ngồi trong khoang thuyền nhìn bóng lưng thẳng tắp của Dĩ Kiên trong lòng bất giác tồn tại một loại cảm xúc hồi hộp và mong chờ chưa từng có. Đêm nay là tân hôn của bọn họ? Tân hôn trên thuyền? Có phải đêm nay tất cả của cô sẽ đều thuộc về anh hay không?
“Dĩ Kiên”. Cô cất tiếng gọi.
Quách Dĩ Kiên ngoảnh đầu lại nhìn, gương mặt tuấn mỹ xuất thần dưới ánh sáng lung linh càng thêm mị hoặc: “Ừ”
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Anh khẽ cười: “Không biết nữa, cứ lênh đênh như vậy thôi”
“Hồ nước này rộng như thế, anh ngồi chèo thuyền như vậy thì tới sáng mai mới quay lại được bờ đấy”
Ý cười trong ánh mắt của anh càng lúc càng đậm, Quách Dĩ Kiên ôn hòa nhìn cô, trả lời: “Tôi tạm thời cũng không có ý định quay lại bờ trong đêm nay”.
Không quay lại bờ trong đêm nay, vậy ý của anh là…? Nghĩ đến việc cả đêm sẽ cùng anh ở đây, cả đêm lênh đênh dập dìu trên con thuyền, hai má Vân Trang càng lúc càng đỏ.
Con thuyền gỗ từ từ trôi đi trên mặt nước, mang theo cả hai trái tim đập hoàn toàn lỗi nhịp ra đến giữa lòng hồ mênh mông. Khi bọn họ đã cách bờ một quãng khá xa, Quách Dĩ Kiên mới chậm rãi đứng dậy rồi đi vào khoang thuyền.
Khoang thuyền này cũng đã được anh sớm chuẩn bị sẵn từ trước, sàn khoang được trải một tấm thảm dày màu đỏ, ở giữa còn kê một bàn trà hình chữ nhật, trên bàn còn có hai ly rượu cùng hai ngọn nến phu thê.
Những thứ này khi mới bước vào đây, Vân Trang nhìn thấy đã có cảm giác phòng tân hôn của bọn họ quả thực rất giống như một câu thơ:
“Cuộc đời đầy gió bụi, sống tung hoành ngang dọc
Nguyện chung một con thuyền, cùng phiêu lãng lênh đênh”(*)
Hai ly rượu lặng lẽ để trên bàn, tựa như một lời hứa hẹn không cần biết sẽ kéo dài thêm bao nhiêu năm hay là bao nhiêu kiếp của bọn họ. Chỉ biết là nhìn thấy nó, tự trong lòng cô đã hiểu, kiếp này Trịnh Vân Trang cô sẽ vĩnh viễn cùng anh phiêu bạt đến thiên trường địa cửu, cùng anh đi đến chân trời góc bể, đi đến tận cùng thế giới, không oán cũng không hối!!!
Quách Dĩ Kiên ngồi xuống bên cạnh cô, đáy mắt mông lung nhìn về phía mặt hổ yên ả: “Ở thế giới thực hiếm có nơi nào đẹp như nơi này”
“Đến bây giờ em cũng không rõ mình phải sợ hãi cây Chu Tước hay là phải cảm ơn nó vì đã đem chúng ta đến đây”. Cô mỉm cười, ngả đầu tựa vào vai anh: “Dù sao được đến cũng coi như không uổng phí một đời người”
“Vân Trang”. Dĩ Kiên đưa tay kéo cô vào lòng mình, thanh âm của anh bình tĩnh nhưng nóng hổi, lại phảng phất một chút gì đó hơi kích động: “Em có cảm thấy mọi thứ rất chân thực không? Bao gồm cả tôi?”
“Lúc anh nói ‘chúng ta kết hôn’, tự nhiên em lại có suy nghĩ: có phải đây chỉ là giấc mơ của riêng em, tự em mơ thấy thế, tự em muốn thế nên mới có ảo ảnh này”.
Vân Trang cười cười: “Nhưng khi nhớ đến Cẩn Mai, em phát hiện ra rằng mình không mơ đâu. Giấc mơ của em, sẽ không có một ai có thể khiến anh chú ý hơn em được”
“Chú ý?”. Anh ngạc nhiên hỏi lại: “Không có”
“Khi cô ấy múa, anh nhìn đến mất hồn, còn khen cô ấy xinh đẹp trước mặt trưởng làng”
“Đó là vì tôi mới chỉ nói một nửa”
Cô nghe thấy câu này, không nhịn được liền lập tức ngồi thẳng dậy: “Vậy nửa câu còn lại là gì?”
“Cái này…”. Quách Dĩ Kiên ngừng lại, cười cười: “Không nói cho em biết được”
“Quách Dĩ Kiên”. Cô hậm hực quát to: “Anh cứ úp úp mở mở như vậy là ý gì? Trưởng làng muốn gả cô ấy cho anh, anh không từ chối cũng chẳng nhận lời, bây giờ nửa đêm lại chạy đến nói muốn kết hôn với em là làm sao?”
Vẻ mặt Dĩ Kiên tỉnh bơ, thản nhiên trả lời: “Không phải rất rõ rồi sao? Là muốn kết hôn với em đấy”
Nhìn điệu bộ tỏ ra vô tội của anh như vậy, Vân Trang lại càng hậm hực. Cái gì mà phu thê, cái gì mà tân hôn, bây giờ ngay cả việc động phòng cũng sắp làm rồi, vậy mà còn không chịu dỗ dành cô một chút, nói “em xinh đẹp hơn Cẩn Mai” thì có tốn bao nhiêu nước bọt của anh đâu chứ?
Quách Dĩ Kiên nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô như vậy, trong lòng không nén nổi buồn cười, cuối cùng, anh đành quay người lấy hai ly rượu trên bàn, một ly cầm trên tay, một ly đưa đến cho cô:
“Nghe nói tân hôn phải uống rượu giao bôi. Tôi chưa kết hôn lần nào nên không rõ lắm, không biết chuẩn bị những thứ này đã đủ chưa?. Anh suy nghĩ vài giây rồi nói thêm: “Có hài lòng em không?”
Vân Trang suýt phun máu tươi mà chết.
Tôi chưa kết hôn lần nào? Quách Dĩ Kiên, mẹ nhà anh. Ngây thơ vừa vừa phai phải thôi, ngố đến mức này sẽ khiến người ta tức chết đấy.
Cô nhìn ly rượu rồi lại nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của anh, ánh mắt Dĩ Kiên rất ấm áp và chân thành, có soi mói cỡ nào cũng không thể tìm ra được một tia giả dối nào trong đó.
Rút cục sau một hồi suy ngẫm, Vân Trang cũng đành phải khuất phục trước thái độ “vô chiêu thắng hữu chiêu, thả thính mà như không thả” của anh, vì anh chưa có kinh nghiệm yêu đương hay kết hôn lần nào nên tạm thời tha cho anh đấy.
Vân Trang nhận lấy ly rượu: “Trước đây em thấy trong phim cổ trang hay có những cảnh uống rượu giao bôi như thế này, nhưng họ uống ở trong phòng tân hôn chứ không phải trên thuyền”. Nói đến đây lại liếc vẻ mặt đã đông cứng lại như đá vì sửng sốt của Dĩ Kiên, trong lòng cô có hơi buồn cười, ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà em thích như thế này. Đại úy, em rất hài lòng, vô cùng hài lòng… làm vợ của anh”
Nghe thấy cô nói vậy, gương mặt căng thẳng của anh mới có thể giãn ra, Quách Dĩ Kiên len lén thở phào một tiếng rồi mỉm cười, chạm ly rượu của mình vào ly rượu của Vân Trang: “Cạn ly, vợ của anh”
“Cạn ly, ông xã”
Hai người ngoắc tay vào nhau, trong đáy mắt ai nấy đều hiện rõ vẻ yêu thương và hạnh phúc không nói nên lời, sau đó đưa ly lên miệng một hơi uống cạn.
Vị rượu phu thê chảy vào trong cổ họng, thấm vào trong đáy lòng, xông lên cả trái tim đang đập kịch liệt của cả hai, tựa như một lời thề thủy chung son sắt đã được ghi tâm khắc cốt. Uống xong ly rượu này, chúng ta là vợ chồng, không có nhẫn cũng chẳng có hoa, không có bánh gato cũng chẳng có người chứng giám. Trên con thuyền này chỉ có hai ngọn nến, chỉ có mặt hồ tĩnh lặng, chỉ có trời đất và kim sa trân, kể từ hôm nay, hai người họ trở thành phu thê đến răng long đầu bạc.
Quách Dĩ Kiên hạ ly rượu xuống, cúi đầu nhìn cô: “Bắt đầu từ khi hứa lấy em, anh chưa bao giờ thực sự nhìn một người con gái nào khác. Bất kể Trần Yến Phương, bất kể Cẩn Mai, bất kỳ ai cũng đều không nhìn”
“Thật không?”
Anh đặt một tay lên tim, mắt nhìn thẳng về phía trước, dõng dạc nghiêm trang nói to: “Tôi, Quách Dĩ Kiên xin thề với đất trời, cuộc đời này chỉ yêu một mình Trịnh Vân Trang, có núi sông làm chứng”
Yêu… Từ này, sao nghe ngọt quá… Quân nhân tỏ tình đều mạnh mẽ và quyến rũ như vậy sao? Yêu!!! Quách Dĩ Kiên, em cũng yêu anh, núi sông làm chứng!!!
Cô đặt ly rượu xuống bàn, sà vào lòng anh, áp mặt lên khuôn ngực rắn rỏi và ấm áp của Dĩ Kiên, lắng nghe từng nhịp tim đập vững chãi của anh, chỉ cần thế thôi mà trong lòng hoàn toàn thỏa mãn.
Bờ vai anh rộng lớn có thể chống đỡ cả đất trời, bóng lưng anh ngay thẳng có thể chịu đựng được cả nỗi đau mà không ai gánh được.
Anh là Quách Dĩ Kiên, đại úy của tiểu đoàn Z11, là chiến thần của quân đội Việt Nam, là người năm lần bảy lượt cứu cô, là truyền kỳ của tất cả học viên ở Học viện quân sự. Anh là người đàn ông xuất chúng, trí tuệ vĩ đại, năng lực phi thường… Kể từ hôm nay, anh là chồng cô.
Vân Trang thì thầm: “Chồng của em”
Nghe người con gái trong lòng mình nói ra câu này, bất kể người đàn ông nào cũng đều phải kinh động, ngay cả Dĩ Kiên cũng vậy, trái tim vốn bình thản của anh cũng tựa như vì cô tan chảy, vì cô mà hoàn toàn đắm chìm trong sự ngọt ngào và mãn nguyện.
Anh nói: “Vân Trang, chúng ta tân hôn đi”
“Được”. Cô gật đầu: “Rượu cũng uống rồi, tân hôn thôi”
Quách Dĩ Kiên lặng lẽ mỉm cười, trong đáy mắt lấp lánh một đốm lửa của ánh nến. Anh cúi đầu thổi tắt hai cây nến phu thê trên bàn, cùng lúc này, trời đất dường như cũng muốn tác hợp cho hai người họ, một cơn gió mát thổi qua, hất tung tấm rèm ở hai đầu thuyền mềm mại xõa xuống.
Bờ môi của anh áp xuống một lần nữa, lần này đã không còn hoàn toàn dịu dàng mà còn xen lẫn cả những giây phút triền miên kịch liệt. Môi của anh miết mạnh bờ môi cô, đầu lưỡi tách hàm răng rồi từ từ đi vào, càn quấy trong khoang miệng, lúc hút vào, lúc tách ra xa, lại hút vào.
Cách hôn này khiến người ta hoàn toàn bị chìm đắm trong đó, hoàn toàn sa chân vào sự ngọt ngào và mạnh mẽ của riêng anh. Quách Dĩ Kiên là thế, khi ở dưới hồ băng, anh hôn cô đến mức miệng toàn mùi máu tanh mới chịu buông ra, lúc ở bệnh viện, anh lại hôn theo một cách nhẹ nhàng từ tốn, nghiêm túc và hăng say khiến người khác không cưỡng lại được.
Còn bây giờ, là cả hai cách hôn ấy áp dụng cùng một lúc, Vân Trang không thể chống đỡ nổi, trái tim run rẩy, lồng ngực như bị nhét đầy cỏ dại, ngưa ngứa khó chịu, toàn thân mềm nhũn vô lực tựa sát vào người anh, ở một nơi nào đó lại rất muốn được anh lấp đầy.
Cô chủ động đưa lưỡi đáp lại nụ hôn cuồng dã của anh, dùng đầu lưỡi mình quấn lấy đầu lưỡi của anh, mặc sức tận hưởng từng dư vị ngọt ngào môi lưỡi mềm mại của anh đem lại.
Khi cô chủ động như vậy, cơ thể Dĩ Kiên hơi cứng lại, từng sợi dây thần kinh trên người dường như chấn động kịch liệt, trái tim đập như trống dồn trong lồng ngực. Anh giữ chặt lấy gáy cô, hôn sâu hơn, đầu lưỡi kia càng đưa đẩy nhiệt tình hơn, hôn như muốn đem người con gái nhỏ hòa cùng anh làm một thể, vĩnh viễn biến cô trở thành người phụ nữ của mình, để cô trở thành vợ của anh theo đúng nghĩa!!!
Bàn tay to lớn của Quách Dĩ Kiên không biết đã trở nên nóng rẫy từ khi nào, anh giữ chặt gáy cô một lúc rồi trượt xuống, từ tốn đặt tay lên trái tim cô, sau đó cúi đầu thở hổn hển:
“Chúng ta…”. Lần đầu tiên trong đời, vị đại úy bình thường uy quyền khiến người người kính phục, bây giờ lại vì hồi hộp mà nói năng có chút lộn xộn: “Anh… có thể không?”
Trong lòng Vân Trang đột nhiên có chút buồn cười, rượu giao bôi cũng uống rồi, nói “chúng ta tân hôn đi” cũng nói rồi, vậy mà bây giờ vẫn sợ cô từ chối sao?
Cô cười cười, không trực tiếp trả lời mà chỉ lẳng lặng cầm bàn tay của anh dịch chuyển xuống bên dưới một chút, nơi đó mới đúng là trái tim… và cũng là nơi đầy đặn nhất của cô: “Dĩ Kiên, nơi này toàn là anh, nơi này là của anh… bao gồm cả em”
Ngọn lửa cháy bỏng trong lòng anh đột nhiên như bị tạt một thùng xăng lớn, lập tức bùng cháy dữ dội, hoàn toàn thiêu đốt cảm xúc của Quách Dĩ Kiên. Anh ngẩng đầu mạnh mẽ hôn cô, điên cuồng cắn mút môi cô, bàn tay kia cũng bắt đầu cử động, nắm thật chặt trái tim Vân Trang.
Hai người nằm xuống lớp thảm đỏ dày mềm mại trong khoang thuyền, sau đó từng lớp, từng lớp quần áo từ từ được cởi ra.
Cách cởi đồ của quân nhân rất chuẩn mực nguyên tắc, điệu bộ cởi từng cúc áo cũng rất trình tự, từ tốn. Phong thái của anh thong dong nhưng không hấp tấp, vội vàng nhưng không lúng túng, trước sau đều tuần tự chuẩn mực như một, bất giác lại khiến người ta có cảm giác dù đã cùng nhau ở trong một bể dục vọng trầm luân mà anh vẫn cao quý khác người.
Anh cúi xuống hôn lên vành tai cô, bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng xoa nắn, dù không có kinh nghiệm nhưng dùng lực cũng vừa đủ. Lớp da mềm mại trên nơi đầy đặn của Vân Trang thực sự quá mỏng, hơn nữa lại đàn hồi rất tốt nên có thể cảm nhận được cả những vết chai do cầm súng trên những ngón tay anh.
Ngón tay của quân nhân, ngón tay đẹp đẽ và mạnh mẽ!!!
Quách Dĩ Kiên dường như có lòng hiếu kỳ rất lớn, anh cứ vuốt ve mãi nơi ấy không thôi, sau đó rút cục cũng không kìm được, thuận miệng cúi xuống ngậm lấy.
Vân Trang hoàn toàn mất hồn, không còn cảm nhận được vết chai nữa, cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, hiện tại chỉ thấy đầu óc trống rỗng, từng dây thần kinh trên người hoàn toàn tê dại.
Một cơn gió thổi qua, con thuyền lại trôi nổi theo dòng nước.
Âm thanh của Dĩ Kiên mờ nhạt cũng như mây trôi nước chảy: “Vân Trang, sẽ đau đấy, em hãy cố chịu đựng một chút”
Cô gật đầu, nhẹ nhàng trả lời một tiếng: “Vâng”
Lúc anh đi vào, thực sự mà nói cũng không hoàn toàn là đau đớn như cô tưởng tượng. Có nhiều chuyện trên đời, không phải cảm nhận của thân xác mới chi phối hoàn toàn được đại não, mà đôi khi có những loại hạnh phúc tồn tại trong đau đớn mới là thứ có thể khiến thần kinh tê liệt, khiến nỗi đau khôn cùng từ thân dưới đối với Vân Trang trở nên không còn là cảm giác đau.
Một cảm giác lạ thường bao trùm toàn thân, cảm giác ấy ban đầu sẽ hơi khó chịu một chút nhưng ngày càng đê mê, ngày càng mãnh liệt. Niềm hạnh phúc lẫn khoái cảm như một ngọn hồng thủy chấn chìm mọi giác quan của cô, khiến toàn thân Vân Trang run rẩy, đầu óc trống rỗng, huyết mạch trong người như bị nung nấu, trở nên sôi sục cuộn trào.
Một thứ vừa mềm mại vừa cứng rắn tiến sâu vào cơ thể khiến cảm giác kỳ dị dưới bụng dưới của Vân Trang càng lúc càng bùng phát dữ dội, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp như ngọc của Quách Dĩ Kiên, nhìn đôi mắt vốn luôn bình thản bây giờ lại đổi thành một vẻ say mê kịch liệt của anh, tự nhiên cũng cảm thấy hài lòng, sau đó mới thả lỏng bản thân mình, hoàn toàn trâm luân trong đó.
Ánh mắt của anh trở nên rực cháy, từng giọt mồ hôi đong đưa nơi thái dương, Dĩ Kiên nhẹ nhàng luật động, từng cơ bắp rắn rỏi lấp loáng như làn nước trong vắt. Giọng anh khàn khàn rơi xuống đỉnh đầu:
“Có làm em đau không?”
Vân Trang mỉm cười nhìn anh, vừa thấy yêu thương, lại vừa thấy khát khao mãnh liệt: “Không có, anh làm rất tốt mà, tiếp tục đi”
Quách Dĩ Kiên cũng cười, anh hơi cúi người xuống hôn lên môi cô rồi mới bắt đầu ra vào nhanh hơn, tấm lưng trần lên xuống in bóng lên vách thuyền, đem một nơi nào đó chôn sâu trong người Vân Trang. Vào rồi lại ra, sâu rồi lại cạn, cô hoàn toàn bị anh dẫn dụ vào đê mê tình ái, hoàn toàn lạc chân cùng anh trong thiên đường.. toàn thân Vân Trang mất đi tri giác, chỉ còn lại duy nhất một cảm giác từ nơi nối liền với anh, hơi chật, hơi đau, nhưng cũng vô cùng đê mê khoái cảm.
Môi lưỡi vấn vít dây dưa, da thịt tiếp xúc, cơ thể giao hòa, cả hai người đều sa chân vào bể tình trầm luân, lạc lối không muốn thoát ra khỏi ảo ảnh. Tấm lưng của Dĩ Kiên mạnh mẽ lên xuống, mạnh mẽ lấp đầy những khát khao cháy bỏng trong cô, đem cho cô một luồng sinh khí khoái lạc chưa từng có.
Cảm giác đó rất mãnh liệt, toàn thân như bị đẩy lên đỉnh cao cực lạc, cổ họng không kìm được bật ra những tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Dĩ Kiên… Mạch Mạch”
Hô hấp anh cũng trở nên rối loạn, thanh âm khàn khàn: “Anh ở đây”
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh hơn, hai cơ thể trần trụi ôm nhau lắc lư kịch liệt. Cô cảm thấy thân dưới có một dòng nước xiết nhấn chìm cô xuống đáy hồ, thở hổn hển như người sắp chết đuối, ngón tay bấu mạnh vào lưng anh. Vân Trang mở to mắt nhìn Quách Dĩ Kiên, nhìn gương mặt anh tuấn sạch sẽ của anh lúc này đã hoàn toàn bị dục vọng che phủ, vầng trán sáng ngời lấm tấm mồ hôi, tự nhiên cô lại cảm thấy người đàn ông này cùng mình thỏa mãn, vậy là đã đủ rồi.
Anh cứ tung hoành trên người cô bao nhiêu mà anh muốn, cô là của anh, hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau cũng vậy.
Cảm nhận được ánh nhìn của Vân Trang, Quách Dĩ Kiên bèn cúi xuống ôm chặt lấy cô, mỗi lần đâm vào lại càng điên cuồng mạnh mẽ. Cơn cực khoái ập đến khiến hai mắt cô bắt đầu mờ đi, thân dưới co rút, cả người căng cứng đến mức chỉ muốn nổ tung.
Vân Trang không thể thở nổi, bấu mạnh lấy lưng anh, cào lên lớp da thịt một đường dài ngoằn nghèo. Quách Dĩ Kiên dường như cũng không để cô phải chờ lâu thêm, tăng tốc ra vào thêm một lần nữa rồi mới nhấn thật mạnh, hoàn toàn phóng thích yêu và dục ở trong người cô, cuối cùng gục xuống thở hổn hển.
Vân Trang cảm nhận được vật nóng bỏng của anh trong người mình đã hoàn toàn khuất phục, bỗng dưng trong lòng lại có cảm giác chinh phục và thỏa mãn chưa từng có. Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông ưu tú này đã hoàn toàn thuộc về mình, không cần thề non hẹn biển, không cần biết thực hay mơ, không cần thiên trường địa cửu, như vậy là đã quá đủ.
Cô mỉm cười, tự nói trong lòng mình: Quách Dĩ Kiên, yêu anh!!!
***
Lời tác giả: Đoạn 18+ dài dằng dặc thế này đã đủ thỏa mãn chị em chưa? Mất công chờ đợi tận ba mươi ba đoạn cuối cùng cũng đã được ăn thịt rồi nhé. Thịt vừa tươi vừa ngon là đằng khác.
Thế nên sau khi ăn xong rồi, cần chần chừ gì nữa mà không thả tim cho bạn Hổ đi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!