Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 42: Anh chỉ phóng túng với mình em
Hai người hôn môi rất lâu mới chịu buông ra.
Gương mặt Vân Trang hơi ửng đỏ, cô lùi ra phía sau một chút, bờ môi bởi vì bị hôn rất cuồng nhiệt nên hơi sưng lên: “Lưu manh”
“Bây giờ em mới biết à?”
Vân Trang lồm cồm bò xuống khỏi người anh, hơi liếc ra bên ngoài một chút, thấy mấy người bảo vệ đã đứng trước rèm từ bao giờ mới cảm thấy hơi hơi yên tâm cảnh tượng vừa rồi của bọn họ không bị ai phát hiện: “Thực sự không thể nhìn ra, đại úy khi ở trong doanh trại lúc nào cũng điềm đạm đứng đắn, ra bên ngoài lại trở thành lưu manh phóng túng như vậy”
“Anh chỉ phóng túng với mình em”
“Không biết xấu hổ”
Cô cúi người rót thêm hai ly rượu, cầm lên đưa cho anh: “Mạch Mạch, cạn ly vì lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta”
Quách Dĩ Kiên ngồi thẳng người, một chân vắt lên chân kia, điệu bộ lạnh lùng uy quyền thường ngày biến mất, thay vào đó là dáng vẻ tuấn lãng khiến phụ nữ nhìn một lần liền không sao dời mắt đi được.
Trước kia khi anh mặc đồ quân nhân phẳng phiu, cô đã sớm biết người đàn ông này điển hình cho kiểu mặc gì cũng đẹp, bây giờ ra bên ngoài, anh mặc quần bò áo pull rộng rãi thoải mái, cô mới phát hiện ra vóc người anh cực kỳ chuẩn. Vai rộng, eo thon không một chút mỡ thừa, những người trong quán Bar này gọi anh là nam thần cũng không quá.
Chỉ tiếc là bây giờ cô mới phát hiện ra hình như hơi muộn.
Trong đầu Vân Trang lập tức rống lên mấy chữ: thịt, thịt, thịt.
Dĩ Kiên nhận lấy chiếc ly, hơi nghiêng đầu: “Cạn ly, vợ của anh”
Hai người uống xong, Vân Trang lại rót ra thêm một ly nữa, chữ “Thịt” bay đầy đầu: “Ông xã, chúng ta hình như chưa từng uống rượu với nhau bao giờ”
“Cạn ly vì lần uống rượu thứ hai của chúng ta”
“Hả?”. Cô tròn mắt hỏi lại: “Lần đầu tiên là khi nào?”
“Trên thuyền”. Dĩ Kiên bình thản mỉm cười, đáy mắt thâm sâu như biển chiếu lên gương mặt cô.
Chữ “thịt” xuất hiện ngày càng nhiều!!!
Vân Trang hắng giọng, đỏ mặt cầm ly lên uống một hơi hết sạch: “Cái đó không tính”
“Được, vậy cạn ly vì lần đầu tiên chúng ta cùng uống rượu”. Nói xong, anh cũng đưa ly rượu lên môi uống cạn, từng điệu bộ nâng ly nhấp môi đều quyến rũ đến say đắm lòng người. Chỉ mỗi động tác thế thôi mà toàn thân cũng có thể phát ra khí thế cao quý mãnh liệt, khiến người ta không thở nổi.
Anh chầm chậm nói thêm: “Trong thế giới thực”
Lại rót ra thêm một ly rượu.
“Đại ca, không nhìn ra anh đẹp trai như vậy đấy”
“Không phải thần tượng của em mới đẹp trai sao?”
Người này đúng là nhớ lâu thù dai, cô khen Kiến Thành có mỗi một câu mà nhớ đến tận bây giờ.
“Thần tượng đẹp trai thì cũng có vợ con rồi, đâu phải độc thân quyến rũ như anh được chứ”
“Em có thể yêu đơn phương”
Vân Trang suýt nữa nghẹn rượu chết.
Cô cười hì hì, nịnh nọt ôm lấy cánh tay anh: “Em chỉ hâm mộ mấy người bọn họ thôi, ngày trước anh Thành là đại ca của Bang Hồng Dã, nổi tiếng ầm ỹ như vậy ở thành phố của em, em hâm mộ ở mức bình thường thôi, làm sao bằng tình cảm dành cho anh được chứ”
“Lúc ở nhà anh Thành, em cứ dán chặt mắt vào người anh ấy”
“Không có, tại em tưởng tượng ra anh. Hai người là anh em, rất giống nhau”
“Anh với anh ấy không chung huyết thống”
Lần thứ hai suýt bị mắc nghẹn nước bọt của chính mình.
“Anh giận à?”. Có phải vì giận nên hôm qua mới không đụng vào em không?
Vân Trang chỉ nói nửa câu, nửa câu còn lại không tùy tiện nói ra mà chỉ giữ trong lòng. Phụ nữ mà thẳng thừng như vậy thật mất mặt chết.
“Không giận. Tình cảm là của em, thích ai là quyền của em”
“Vậy mà nói không giận”. Vân Trang chu môi, rót ra thêm một ly rượu rồi dâng hai tay đưa cho Quách Dĩ Kiên: “Đại ca, ly này em kính anh, mong anh đại nhân đại lượng đừng chấp em. Con người em nông cạn, chỉ có mỗi sở thích duy nhất là ngắm hoa phù dung và nhìn trai đẹp. Bây giờ em phát hiện ra anh đẹp trai hơn anh Thành gấp nhiều lần, khí chất phi phàm, nội hàm xuất chúng, đội trời đạp đất, tóm lại, xét về mọi phương diện, anh đều ăn đứt Dương Kiến Thành nổi tiếng một thời”
Quách Dĩ Kiên nghe vậy không nén nổi buồn cười, khóe miệng anh cong lên, sau đó liền giơ tay kéo Vân Trang vào trong lòng: “Cái miệng này, hôm nay nhất định phải phạt”
“Đại ca, cạn ly”
“Cạn ly”
Hai người không biết uống đến bao lâu, chỉ biết những chai rượu chất đầy trên bàn đã chỉ còn lại mỗi mình vỏ không mà Vân Trang vẫn chén chú chén anh, khoác vai Dĩ Kiên lảm nhảm nói: “Cạn ly”
“Vân Trang, em uống nhiều rồi, chúng ta về nghỉ đi”
“Không, nghỉ là nghỉ thế nào. Đại ca, hôm nay em nhất định phải chuốc anh say”
Quách Dĩ Kiên nhướng mày: “Chuốc anh say?”
“Đúng. Say mới làm thịt được”. Cô giơ tay véo véo má anh, ánh mắt mờ mịt: “Đẹp trai thế này, không ăn thật phí phạm”
Có người nào đó lập tức đứng hình.
Vân Trang vẫn cười hì hì: “Đại ca, đợi em một chút, đi vệ sinh xong chúng ta uống tiếp”
“Để anh đưa em đi”
“Không cần. Em đường đường là một chính nhân quân tử như thế này, làm sao có thể để anh đưa đi vệ sinh”. Cô đứng lảo đảo đứng dậy, chỉ chỉ tay vào trán anh: “Anh ngồi yên đây, đợi em một chút. Bà đây biết võ, không sợ bố con thằng nào”
Quách Dĩ Kiên bật cười: “Được… được”
“Cấm anh cho bảo vệ đi theo em”
Cô nói xong lại liêu xiêu bước ra bên ngoài, chân nam đá chân chiêu đi kiếm khu vệ sinh trong Bar Đồng Khánh. Quản lý vừa thấy cô đi ra đã vội vội vàng vàng chạy đến, mặt mày hớn hở như chó con vẫy đuôi:
“Chị dâu, chị cần gì cứ nói với em”
“Tôi tìm phòng vệ sinh”
“À”. Anh ta chỉ tay về một dòng chữ màu xanh nổi bật ở góc ra hành lang bên trái, cười cười: “Đi phía kia, đi phía kia”
Vân Trang hai mắt mờ mịt, vỗ vai anh ta “bốp” một cái: “Cảm ơn”. Sau đó lại lảo đảo đi.
Quách Dĩ Kiên đứng dậy đi sau cô một lát, quản lý thấy anh liền ghé tai nói nhỏ: “Đại ca, hình như chị dâu say rồi”
“Chỗ rượu cậu mang tới, một mình cô ấy đã uống hết ba chai”
Mặt mày quản lý lập tức nghệt ra, kinh hãi đến độ miệng há to không sao khép lại được. Rượu này toàn là rượu thượng hạng, tất nhiên cũng rất nặng đô, anh ta mang vào sáu chai, một mình Vân Trang đã uống hết ba chai, có hai anh ta cũng không thể uống lại được.
Thế nên Vân Trang say cũng là điều bình thường thôi!!!
Mất một lúc sau đó, quản lý mới có thể nuốt xuống một ngụm nước bọt đang mắc nghẹn ở cổ họng: “Đại ca, chị dâu ngầu thật đấy”
Vẻ mặt Dĩ Kiên ra chiều thông cảm, lại vỗ vỗ vai anh ta: “Một mình cô ấy còn đánh được tinh tinh, sáu người đàn ông khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ. Sau này, cậu cứ từ từ khen ngợi”
Quản lý vuốt mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi MC dám reo hò tên của Quách Dĩ Kiên rầm rộ như vậy, sống lưng bỗng lạnh toát thay cho tên MC kia. Anh ta gật gật đầu: “Đại ca, quãng đời về sau của anh nhất định phải cẩn thận”
“Được”.
Vân Trang ở trong nhà vệ sinh một hồi, rửa mặt bằng nước lạnh xong đầu óc mới có thể tỉnh táo được một chút. Cô vừa mở cửa bước ra bên ngoài thì đột nhiên gặp mấy thanh niên đứng hút thuốc ở hành lang, vừa nhìn thấy cô, một tên đã huýt sáo:
“Ơ, em nào đây? Nhìn ngon thế này mà đi có một mình thôi à?”
“Ngực nở, mông cong, cái tướng đấy chơi từ phía sau sướng phải biết”
Vân Trang coi lũ thanh niên như rác rưởi, trực tiếp đi qua. Hành lang từ nhà vệ sinh tới quán Bar là một khoảng hành lang độc lập, giờ này mọi người lại đang tụ tập mở rượu ăn mừng do Dĩ Kiên mời trong sảnh nên không có nhiều người ở đây. Một tên thấy cô tỏ thái độ như vậy liền giơ tay kéo áo Vân Trang lại, ấn vào tường:
“Đi gì mà vội thế, ở lại nói chuyện với anh tý đã nào?”. Ánh mắt hắn dán chặt lên ngực cô, cả người nồng nặc mùi rượu: “Đêm nay em có rảnh không? Chúng ta hẹn hò với nhau lát đi”
“Tránh ra”
“Nóng thế cô em. Nóng thế để anh cởi bớt áo ra cho mát nhé”
“Mẹ kiếp. Tránh ra, đừng để bà mày điên”
“Haha, cái miệng này còn biết chửi bậy cơ à? Để đêm nay anh cho em chửi cả đêm luôn nhé, muốn rên muốn chửi thế nào thì tùy, càng gào to fuck me fuck me càng thăng hoa”
Hai má Vân Trang đỏ ửng, tầm mắt mơ hồ, mấy tên kia nhìn vẻ mặt đã biết cô say rượu, lại càng hưng phấn quây lấy cô.
Đây là quán Bar của Dĩ Kiên, cô thực sự không muốn động tay động chân ở đây làm mất mặt anh nên nãy giờ mới kiên nhẫn như vậy. Nhưng mà mấy cái tên chỉ ưa nặng không ưa nhẹ này hình như cứ nhất định thích chết hôm nay thì phải, càng nhịn lại càng lấn tới.
Vân Trang nghiến răng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tao cho chúng mày ba giây, tránh ra”
“Không tránh đấy”. Một tên giơ tay hướng về phía cổ áo cô định thò xuống, nham nhở cười: “Anh càng hứng thú với phụ nữ hung dữ như em”
Giới hạn chịu đựng đã đạt đến mức cực điểm, Vân Trang không thể tiếp tục nhịn nổi, lập tức giơ tay bắt lấy tay hắn. Đúng lúc này phía sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
“Buông cô ấy ra”
Cả ba tên lập tức quay lại, thấy một người đàn ông đứng phía đầu hành lang, quần bò áo pull đơn giản, da thịt trắng trẻo, vì gương mặt anh ta bị khuất trong bóng tối nên không nhìn rõ ánh mắt thế nào, chỉ thấy tay chân lộ ra ngoài ánh sáng không có hình xăm, lại không rắn rỏi rám nắng nên chẳng có một chút uy hiếp nào với bọn chúng cả, thành ra cả lũ lại phá lên cười:
“Thằng nhóc, lo chuyện của mày đi. Đừng phá hỏng chuyện tốt của ông mày”
Quách Dĩ Kiên nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Cả một lũ đàn ông đứng bắt nạt một cô gái trước cửa nhà vệ sinh gọi là chuyện tốt à?”. Anh ngừng lại vài giây, chậm rãi thêm vài bước, gương mặt đẹp trai cực phẩm liền hiện ra bên ngoài: ” Ở thành phố B có những loại người cặn bã như chúng mày, tao vừa nhìn đã thấy bẩn mắt, phá hỏng chút có vấn đề gì không?”
Mặc dù lúc này rượu mỗi lúc một ngấm, tai bắt đầu ù ù nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ấy, lại nghe anh chửi mấy tên vô lại này hay như vậy, trong lòng cô đột nhiên bật ra một câu nói: Đại úy, không ngờ anh chửi người cũng nhanh, chuẩn, ác như vậy đấy. Hình như em càng lúc càng thích anh thêm một chút rồi.
“Con mẹ nó”. Một tên nhổ nước bọt: “Thằng oắt con nhất định chán sống rồi”
Quách Dĩ Kiên xoay xoay khớp cổ tay, vẻ mặt bình thản đến mức không thể bình thản hơn được nữa: “Ừ. Mấy ngày rồi không vận động chân tay, hơi chán sống”
Lòng dạ Vân Trang càng lúc càng rống lên: Ôi, vị đại úy lúc nào cũng uy nghiêm như Quách Dĩ Kiên, chẳng lẽ cũng muốn gây lộn đánh nhau với dân thường đấy à? Một người vô phép vô thiên như cô đánh lộn còn được, nhưng một người cả đời lúc nào cũng sống theo nguyên tắc quân đội như Quách Dĩ Kiên mà cũng đánh lộn, không thể tin được, không thể tin được, nhất định là cô say nên nhìn nhầm rồi.
“Mẹ kiếp”. Ba tên lưu manh cuối cùng cũng buông Vân Trang ra, xông đến trước mặt anh. Quách Dĩ Kiên không nói không rằng thêm câu nào đã giơ chân lên gối, thúc một cái rất mạnh vào mạng sườn một tên, Vân Trang đứng cách xa đó mấy mét, cơ hồ còn nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Mẹ ơi, đại úy của tôi đánh lộn thật kìa. Thì ra, bên ngoài Quách Dĩ Kiên lại quyến rũ như vậy, quyến rũ chết mất thôi, chết mất thôi. Sao anh cứ lưu manh thế này cô lại càng thấy thích nhỉ?
Vừa mới nghĩ đến đó thì bên tai lại tiếp tục truyền đến những tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của mấy tên vô lại kia, Vân Trang ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cả ba tên đều ôm bụng nằm lăn lộn dưới sàn hành lăng, mặt mày người nào người nấy đều xanh mét như tàu lá.
“Đại ca, đại ca, tha cho bọn tôi, bọn tôi có mắt như mù, xin anh đừng chấp bọn tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi”
Dĩ Kiên sắc mặt lạnh như băng, đôi giày thể thao của anh dẫm lên ngực tên lúc nãy vừa định thò tay sờ soạng người cô, nhàn nhạt nói ra mấy chữ: “Muốn cả người tàn phế hay tự cắt gân tay?”
“Hả?”. Mặt mày tên kia lập tức xanh mét, lắp bắp rên lên: “Đại ca, tha mạng. Tha mạng”
“Tao cho mày ba giây, chọn đi”
Quản lý cùng mấy người bảo vệ lúc này mới từ bên trong chạy ra, nhìn thấy cảnh này liền kích động kêu to: “Mấy thằng ôn dịch này, chúng mày chán sống rồi, có biết đây là ai không hả?”
Anh ta nói xong rồi lại tự trả lời: “Quách Dĩ Kiên đấy, Quách Dĩ Kiên đấy, ông chủ của Bar này mà chúng mày cũng dám đụng, gan chúng mày đều ném hết cho chó ăn rồi à?”
Nghe đến ba chữ Quách Dĩ Kiên, tròng mắt của ba tên càng lúc càng trừng to như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài, sợ đến mức mồm miêng không thể khép lại được. Cuối cùng, tên kia đành van vỉ lia lịa: “Đại ca, bọn em không biết, bọn em không biết. Em tự cắt gân tay, em tự cắt gân tay, xin anh tha cho bọn em”
Quản lý cũng vội vàng tiến lại gần Dĩ Kiên, run run rẩy rẩy: “Đại ca, mấy cái thằng não lợn này là người nhà của em, anh đại nhân đại lượng, nể tình em trung thành ở Bar Đồng Khánh bao nhiêu năm, tha cho nó”
Ánh mắt Quách Dĩ Kiên lạnh lẽo quét một lượt, cuối cùng nửa phút sau mới chậm rãi nhấc chân ra khỏi ngực tên kia: “Tự cắt hết gân tay xong, tống bọn chúng ta khỏi cửa, từ nay không bao giờ được bước chân đến Bar Đồng Khánh một bước”
Quản lý rối rít gật đầu: “Vâng, vâng. Em làm ngay”
Nói xong, Dĩ Kiên liền tiến đến gần Vân Trang, nắm tay cô kéo đi.
Lúc ngồi trong xe trở về, cô vẫn say đến mức gật gà gật gù, có lúc còn hưng phấn ôm lấy cánh tay của anh: “Đại ca, không nhìn ra bên ngoài anh ngầu vậy đấy”
“Còn nói bà đây biết võ, không sợ bố con thằng nào”. Dĩ Kiên lạnh lùng liếc cô: “Say đến bất tỉnh nhân sự, nếu mấy tên vô lại kia làm gì em thì biết hậu quả thế nào không?”
Vân Trang cười hì hì: “Say là say thế nào? Chẳng qua em muốn giữ thể diện cho anh nên mới không đánh cho chúng mất quyền làm bố luôn lúc đó đấy thôi”
“Giữ thể diện cho anh?”
“Đúng vậy”. Mặt mày cô càng lúc càng đỏ, ánh mắt mờ mịt, bờ môi chu lên: “Anh xem, em có say đâu, vẫn còn hơi bị khỏe đấy”.
Nói rồi còn xắn cao tay áo, giơ tay gồng lên, khoe chuột nhỏ xíu trên bắp tay: “Đây này, thấy chưa đại ca”
“Chút sức lực đó của em để dành dùng trên người anh là được rồi. Sau này ra ngoài không được uống nhiều rượu như vậy nữa”
“Sao có thể dùng trên người anh?”. Vân Trang tròn mắt, bĩu môi lườm Quách Dĩ Kiên: “Đại ca, tuy anh giỏi thật đấy nhưng anh cũng chỉ có thể nằm dưới em thôi”
Kétttttt.
Xe đột ngột phanh gấp khiến cô theo quán tính lao đầu về phía trước, tuy nhiên giữa lúc suýt đập vào cốp xe thì có một bàn tay đặt trước trán Vân Trang, giữ đầu cô lại. Quách Dĩ Kiên trừng mắt: “Vân Trang, em thật sự say rồi”
“Không say, đêm nay còn phải làm thịt anh”. Cô bò dậy, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Quách Dĩ Kiên, còn tiện tay véo véo má anh: “Không phải đã nói đêm nay em bao anh rồi sao? Mau bế em lên giường, để em đè anh”
Có người nào đó thật hết nói nổi.
Xe dừng lại ở trong sân biệt thự, Vân Trang vẫn lảm nhảm mãi chưa chịu thôi. Cô túm chặt lấy áo Quách Dĩ Kiên, lẩm bẩm:
“Đại ca, em biết anh ở trong quân đội oai phong lắm rồi, không ngờ ở bên ngoài lại càng quyến rũ hơn nữa, thế nên đêm nay anh nhất định phải phục vụ em cho tốt vào, nhân lúc em đang cao hứng”
Yết hầu Quách Dĩ Kiên lên xuống mấy lần không theo tiết tấu nào, anh xuống xe, lôi kéo mãi mà Vân Trang vẫn như một con đỉa không có xương, cứ bám chặt vào anh. Cuối cùng Dĩ Kiên đành dứt khoát cúi xuống bế cô lên đi vào trong nhà.
Vân Trang được anh bế lại càng hưng phấn, tiếp tục giơ tay véo má anh: “Mặt đẹp trai đấy, khuôn mặt này sao không đem đi kiếm tiền chứ, thật phí phạm nhan sắc”
“À, anh đừng lo, nhà em có rất nhiều tiền, em sẽ bao anh, bao trọn đời luôn”
“Thịt, tối nay phải thịt luôn mới được”
“Lần kia là trong ảo ảnh, không tính, lần này muốn làm thật”
“Không làm một lần giống như lần kia, làm nhiều lần mới chịu”
Quách Dĩ Kiên: “…”.
Thật hết nói nổi.
Vân Trang lảm nhảm một lúc lâu mà không thấy anh trả lời liền bực dọc quát to: “Này cái người này, anh có bị bất lực không đấy, sao không thấy phục vụ em gì cả, mau lên chứ. Bà đây khát khô cả cổ họng rồi đây này”
Quách Dĩ Kiên vẫn không nói không rằng câu nào, kiên nhẫn bấm mật mã mở cửa, sau đó đem nhét Vân Trang xuống ghế sofa rồi đè xuống: “Để xem hôm nay phục vụ em có hài lòng không”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!