Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 55: Năm năm sau
”Khi còn ở bên nhau, chúng ta rất thường hay nhắc đến hai chữ sau này. Chỉ là cả hai đều không thể biết rằng, chúng ta của sau này lại chẳng hề có nhau.
Chúng ta của sau này cái gì cũng có, chỉ tiếc rằng sau này lại không hề có chúng ta”
Trở lại quãng thời gian năm năm sau!!!
(Những đoạn trước đều là hồi ức của Quách Dĩ Kiên, nếu mọi người chưa hiểu, có thể quay lại đoạn 1 đọc lại một lượt)
Quách Dĩ Kiên ngồi trầm ngâm mất nửa ngày, thẫn thờ nhìn dãy núi chập chùng ở vùng biên giới phía nam rất lâu, tựa như một pho tượng hoàn mỹ nhuốm đầy vẻ bi thương mà không một ai có thể thấu hiểu nổi.
Bộ dạng anh ngồi ở ghế sau trông rất yên tĩnh và thê lương, phảng phất như đang ở thế giới khác.
Văn Đường liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, đột nhiên không thể nén nổi tiếng thở dài.
Đã trôi qua năm năm rồi, mọi đau thương gian khổ cũng đã trôi qua đủ năm năm, vậy mà gương mặt trắng trẻo sạch sẽ và bóng dáng thẳng tắp kiên cường của Quách Dĩ Kiên vẫn không hề thay đổi.
Bốn người trong đội đặc công bọn họ, Mạc Phong cùng Trần Nguyên đã ở lại trấn giữ căn cứ Z11, chỉ có Văn Đường là theo anh phiêu bạt khắp các vùng biên giới, chứng kiến cảnh anh chỉ huy chiến đấu, chứng kiến anh gắng gượng sống đơn độc từng ngày, hoặc giả vào giây phút này, bởi vì bọn họ hành quân qua nơi Quách Dĩ Kiên đào được Vân Trang trong vụ lở đất năm xưa, anh lại một mình nhìn về nơi xa, trong đáy mắt chứa đầy những mảnh ký ức vụn vỡ.
Có một Tư lệnh Quách Dĩ Kiên lặng lẽ và bi thương như thế suốt năm năm… chỉ vì một người con gái!!!
“Cậu nói xem, bây giờ cô ấy sống thế nào?”. Quách Dĩ Kiên đột nhiên lên tiếng.
Văn Đường thu lại tầm mắt nhìn anh qua gương chiếu hậu, tiếp tục chuyên tâm lái xe: “Tư lệnh, Vân Trang nhất định đang sống rất tốt”
“Không có người khác ở đây, xưng hô bình thường là được rồi”
Lần này Văn Đường lại không nhịn được, đuôi mắt lại lén liếc vẻ mặt Quách Dĩ Kiên. Ánh mắt anh rất buồn, nửa gương mặt lộ ra ngoài ánh sáng tuy vẫn bình thản nhưng ẩn sâu trong đó lại pha một chút thê lương. Văn Đường đột nhiên muốn an ủi, nhưng nghĩ lại, mỗi người khi gặp phải chuyện buồn, nếu người bên cạnh chưa từng đích thân trải qua thì sẽ chẳng thể cảm nhận được nỗi đau của đối phương.
Thế nên, anh ta đành nói: “Đại ca, anh cứ nói hết ra đi. Nhớ cô ấy, muốn gặp cô ấy, còn lưu luyến gì anh cứ nói hết ra cho nhẹ lòng. Còn nếu anh muốn biết cuộc sống của Vân Trang bây giờ như thế nào, chỉ cần nói một tiếng, em sẽ tra giúp anh”
Quách Dĩ Kiên quay đầu nhìn Văn Đường, thanh âm bình đạm khiến người ta không nghe ra được bao nhiêu phần nhớ thương trong đó:
“Tôi không muốn biết cuộc sống của cô ấy như thế nào. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được'”.
Nhớ lại sau khi anh thay giác mạc, vừa nhìn thấy được ánh sáng, Quách Dĩ Kiên đến việc cho mắt nghỉ ngơi cũng không thèm để tâm mà chạy như điên ra sân bay, sau đó đến thành phố A tìm Vân Trang.
Khi anh bước vào nhà của Trịnh Hạo Vũ, thứ mà đôi mắt anh trông thấy đầu tiên chính là một tấm ảnh cưới khổ lớn được treo giữa nhà.
Trịnh Hạo Vũ rót ra hai ly trà, trầm ngâm nhìn bức ảnh rất lâu rồi thở dài: “Nó ra nước ngoài học MBA để sau này trở về có thể tiếp quản việc kinh doanh của AON. Ở bên đó có quen một doanh nhân, sau hai tháng liền đòi kết hôn. Hôn lễ tổ chức bên đó nên bác mới không tuyên cáo rộng rãi. Chừng nào Vân Trang học xong, quay trở về nước, bác nhất định sẽ tổ chức lại một lễ cưới thật long trọng, lúc đó sẽ không quên mời con đâu”
Quách Dĩ Kiên nghe xong, lồng ngực liền như bị ai xé toạc ra, sau đó trái tim cũng giống như bị khoét đi, đột nhiên cảm thấy đau đớn không sao thở nổi.
Anh ngẩng đầu nhìn bức hình cưới treo giữa nhà, nhìn nụ cười rạng rỡ của Vân Trang sánh bên một người đàn ông khác, bất giác khóe miệng anh cũng lộ ra một nụ cười, nhưng bên trong đau thương lại tràn ngập trong tim.
“Bác Vũ”. Anh hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt thành quyền đến mức các khớp xương trẳng bệch: “Cô ấy kết hôn lâu chưa?”
“Ngày mười ba tháng sáu”.
Ngày 13 tháng 6, là ba tháng sau ngày bọn họ chia tay. Cũng là ngày Quách Cảnh Đức nói có một người hiến tặng giác mạc cho anh.
Quách Dĩ Kiên cầm ly trà lên, run rẩy uống một ngụm, rất lâu sau anh mới trả lời Trịnh Hạo Vũ:
“Bác Vũ, con rất mong Vân Trang hạnh phúc”
Vẻ mặt Trịnh Hạo Vũ thoáng qua một vài tia phức tạp, Hạo Vũ cũng lặng lẽ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Nó đang sống rất hạnh phúc, con đừng lo”.
Nhớ lại chuyện cũ, Quách Dĩ Kiên vẫn cảm thấy nghẹt thở. Anh lẳng lặng hạ cửa kính xe xuống, một chút gió bên ngoài thổi vào làm lay động mái tóc ngắn màu đen của anh, đồng thời cũng khiến tâm trạng đau thương của anh dịu đi không ít.
Văn Đường thở dài: “Đại ca, nếu cô ấy đã hạnh phúc rồi, tại sao anh còn chưa quên? Tại sao cứ phải ôm đau khổ làm gì? Mỗi người đều xứng đáng có một hạnh phúc riêng cơ mà”
“Cậu đã từng yêu ai chưa?”
“Chưa ạ”. Văn Đường lắc đầu.
“Yêu một người, tình yêu thật sự dù chỉ kéo dài một năm, một tháng, thậm chí ngắn hơn, thì cả đời này cũng không thể nào quên được”
Khi anh nói xong câu này, không khí trong xe liền rơi vào im lặng. Quách Dĩ Kiên cũng không nói nữa, tựa đầu vào thành ghế, lặng lẽ nhắm mắt.
Năm năm, tình yêu của bọn họ như những hạt cát nhỏ bé bị thời gian lãng quên, cho dù quá khứ huy hoàng đến mấy cũng bị vùi lấp trong muôn vàn sự việc khác, như chưa từng tồn tại.
Đã có rất nhiều người đến với Quách Dĩ Kiên, nhưng suốt hai mươi lăm năm nay, trong tim anh chỉ có duy nhất một người con gái. Dẫu hai người chỉ đi chung một đoạn đường ngắn ngủi nhưng cả đời anh vẫn không thể nào quên được.
Gặp cô, anh mới biết, nửa đời chinh chiến, sinh mệnh dù có rực rỡ sắc màu đến mấy cũng không sánh bằng ánh trăng dịu dàng bên giường. Không thể sánh bằng một người con gái.
Bởi vì thế, sau khi hai người chia tay, anh được Nhà nước tăng vượt cấp quân hàm, trở thành Tư lệnh đặc biệt, tuy nhiên Quách Dĩ Kiên vẫn không quay về tổng bộ mà phiêu bạt đến khắp các vùng biên giới khắc nghiệt và xa xôi.
Nhưng mà đến cuối cùng, dẫu thời gian trôi đi, dù nước chảy đá mòn, dù khổ sở đến mấy thì anh vẫn không sao tìm ra được cách gì để khiến bản thân quên đi cô.
Đoàn xe chầm chậm hành quân, xuyên qua vùng biên giới năm xưa, lặng lẽ di chuyển đến một vùng đất mới.
Buổi chiều hôm đó, khi đến một vùng giáp ranh với đồng bằng, vì trong đoàn có một chiếc xe tải bị hỏng nên Quách Dĩ Kiên đành phải hạ lệnh tạm ngừng hành quân, chờ sửa chữa xong mới tiếp tục lên đường.
Anh vừa xuống xe đã rảo bước về phía mui sau, mở vải bạt phủ xem xét tình hình chậu phù dung ba màu anh đang trồng lại.
Trong vòng năm năm qua, không biết vị Tư lệnh này đã trồng đi trồng lại bao nhiêu lần loài hoa phù dung có màu đỏ rực như máu này, tuy nhiên chưa một lần nào anh thành công.
Cũng như hoa chưa nở, lòng người đã tàn.
Văn Đường bước xuống theo anh, nhìn chậu hoa phù dung đã bắt đầu ra nụ, khẽ cười: “Đại ca, lần này chắc chắn ra hoa rồi, khí hậu phía nam này có lẽ phù hợp với hoa phù dung hơn”
Quách Dĩ Kiên nhướng mày: “Thế à?”
“Vâng, anh nhìn xem, bao lâu nay anh trồng, nó có chịu ra hơn một cành hoa đâu, bây giờ có hẳn mấy chục cái nụ rồi đây này”
Ánh mắt Dĩ Kiên quét một lượt, phát hiện ra đúng như lời Văn Đường nói, trước kia anh trồng đi trồng lại phù dung ba màu, cây này chết đi, lại trồng thêm một cây khác, thỉnh thoảng mới có một vài cây chịu nở hoa, nhưng chỉ có duy nhất một bông rồi ngay lập tức úa tàn.
Lần này, chậu phù dung ba màu này lên rất nhiều nụ, ước chừng cũng sẽ sớm nở thành nhiều hoa.
Đã rất lâu rồi, gương mặt lạnh nhạt của Quách Dĩ Kiên mới phảng phất ý cười. Khóe miệng anh khẽ cong lên, thanh âm cũng trong trẻo hơn thường ngày: “Cậu nói đúng, hình như nó thích hợp với khí hậu phía nam”.
Văn Đường bê chậu cây lên, cũng cười toe toét: “Đại ca, anh để em đem nó đi tưới, anh mau vào bên trong tắm rửa đi”
“Được, cậu cẩn thận đấy”
“Em biết rồi”. Văn Đường cố nén tiếng thở dài trong lòng, trưng ra bộ mặt vui vẻ với Quách Dĩ Kiên: “Đồ đại ca yêu quý như vậy, em đảm bảo sẽ trả lại anh không thiếu một cọng lá”
Nói rồi, anh ta ôm chậu hoa đi đến một dòng suối ở gần đấy, vừa huýt sáo vừa vẩy vẩy nước vào chậu phù dung.
Quách Dĩ Kiên xưa nay luôn cố chấp đến mức người khác phải đau đầu, chỉ một chậu hoa phù dung thôi mà nuôi đến mức năm năm không hề nản chí. Không biết anh đã trồng đi trồng lại bao nhiêu lần, chậu hoa này có lẽ là một trăm lẻ một rồi, đến tận bây giờ mới chịu ra hơn một bông hoa.
Văn Đường khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Vân Trang à, tại sao em lại vô tình như thế chứ? Lúc trước thì sống chết làm Điệp vụ, còn đòi làm chị dâu của anh, giờ thì hay rồi, em tán đổ đại ca của anh rồi lại đá anh ấy. Hại anh ấy trở thành hòa thượng tiếp rồi, em đã hài lòng chưa?”
Anh ta đang lẩm bẩm nói, đột nhiên lại vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy xa xa sau mấy dãy nhà, thấp thoáng có một khu vườn trồng đầy những cây hoa phù dung, trong đó rực rỡ nhất, có cả phù dung màu đỏ rưc.
Văn Đường tròn xoe mắt, suýt kêu lên một tiếng: “Mẹ kiếp, đây là thật hay là mơ vậy?”
Đại ca trồng lòi con mắt không được, vậy mà ở đây có cả một vườn luôn!!!
Văn Đường ngoái đầu lại, nhìn về phía đoàn xe tải cùng các binh sĩ cách đó một quãng. Bởi vì lần này buộc phải dừng chân không theo lộ trình nên bọn họ chia ra hai đội, một đội miệt mài sửa xe, một đội tất bật chuẩn bị đồ ăn buổi chiều, còn Quách Dĩ Kiên giờ này vẫn đang tắm rửa nên không thấy bóng dáng đâu cả.
Anh ta khẽ đặt chậu phù dung xuống, sau đó như một thanh niên thích tò mò, chậm rãi đi đến khu vườn kia.
Lúc đến gần, Văn Đường mới phát hiện ra cạnh khu vườn đó có một ngôi biệt thự màu trắng được xây theo kiểu hiện đại, mặt sau được thiết kế hoàn toàn bằng kính, dưới tầng một còn có bể bơi nhìn ra vườn phù dung.
“Ở khu giáp ranh với vùng núi này, nhà nào mà giàu thế nhỉ?”. Anh ta lẩm bẩm.
Hàng rào trong khu vườn này rất thấp nên Văn Đường chỉ cần nhảy một phát là có thể vọt qua, anh ta bị cây phù dung có màu đỏ rực thu hút, vốn định chỉ đứng ngoài ngắm nhưng bước chân thì dường như lại không thể điều khiển được, cứ thế vô thức vào tận nhà người ta để ngắm kỹ hơn.
Văn Đường rút điện thoại ra, vừa định chụp một tấm về khoe với đại ca mình thì đột nhiên có tiếng người truyền đến: “Ai đó?”
Anh ta giật mình ngẩng đầu lên nhìn, liền phát hiện ra đứng ở trước hồ bơi có một người phụ nữ đã trung tuổi, dáng vẻ chất phác nhìn anh ta chằm chằm.
“Chú kia, xông vào đây làm gì?”. Người phụ nữ nói đến đây, lại liếc cây hoa phù dung quý hiếm ở dưới chân Văn Đường, lại bổ sung thêm: “Chú định làm gì đấy? Muốn tôi báo công an không?”
Văn Đường lập tức xua tay: “Chị gái, đừng hiểu nhầm. Chậu hoa này đẹp quá, tôi chỉ định chụp ảnh tý thôi”. Anh ta chỉ chỉ vào quần áo quân nhân trên người mình, cười cười: “Chị xem, tôi là quân nhân, tôi sẽ không ăn trộm tài sản của người dân lương thiện đâu”
“Quân nhân?”. Người phụ nữ nhíu mày, sau đó lại âm thầm đánh giá Văn Đường một lượt. Khi còn chưa kịp nói gì thì bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo khác:
“Chị Lê, có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ tên là “chị Lê” kia ngoái đầu vào bên trong rồi nói: “Có một đàn ông vào trong vườn hoa, anh ta nói mình là quân nhân”
Người ở bên trong nhà im lặng một lát, chừng nửa phút sau đó lạnh lùng nói vọng ra: “Bảo anh ta đi đi”
Văn Đường từ khi nghe giọng nói này đã thấy ngờ ngợ, thanh âm này rất quen nhưng nhất thời không dám chắc mình có nhận nhầm không. Anh ta hét to: “Tại sao nghe thấy hai chữ quân nhân lại đuổi đi vậy? Chẳng lẽ các người có khúc mắc gì với quân nhân?”
Chị Lê cau mày, quát lên: “Bảo chú đi thì mau đi đi, còn ở lại đây đừng trách tôi báo công an quân nhân xâm phạm nhà dân”
Ở sau tấm kính, tấm rèm bằng lụa tơ tằm màu trắng bay phất phơ làm ẩn hiện một bóng lưng phụ nữ ngồi trên xe lăn. Bờ vai cô gái ấy rất mảnh mai, mái tóc dài mềm mại xõa tung, càng nhìn càng thấy vô cùng quen thuộc.
Văn Đường lẩm bẩm trong miệng: Phù dung, quân nhân, giọng nói…
Chẳng lẽ người phụ nữ ngồi trên xe lăn kia là Vân Trang?
Nhưng Vân Trang bây giờ đang sống bên Mỹ, đã có chồng con rồi, tại sao lại có thể xuất hiện ở vùng hẻo lánh này?
Văn Đường cảm thấy bản thân càng lúc càng mâu thuẫn, nhưng bản tính cố chấp bị lây nhiễm với Quách Dĩ Kiên khiến cho anh ta không cam tâm bỏ đi như thế.
Anh ta nhảy hai bước dài là có thể đến cạnh hồ bơi, chị Lê thấy tốc độ anh ta nhanh đến chóng mặt như vậy liền hốt hoảng hét lên: “Cái người này, làm cái gì đấy?”
Văn Đường không để ý đến chị ta, tầm mắt chằm chằm nhìn về phía cô gái đang định đẩy xe lăn bỏ đi kia, hét to hai chữ: “Vân Trang”.
Sau khi nghe xong hai chữ này, Văn Đường có thể nhìn thấy rõ sống lưng cô gái đó đột nhiên cứng đờ, bàn tay đang đẩy bánh xe cũng lập tức khựng lại.
Anh ta càng hét to: “Vân Trang, có phải em đấy không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!