Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phàn 56: Yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2177


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phàn 56: Yêu


Chị Lê vội vàng lao đến, đẩy đẩy Văn Đường lùi về phía sau:
“Chú làm cái gì đấy, mau tránh ra, tôi báo công an bây giờ”
“Các người làm gì mà ẩn ẩn hiện hiện thế hả? Cô gái trong kia là bạn tôi, tôi gọi bạn tôi thì chị báo công an cái gì?”
“Ai là bạn anh, cô ấy không phải là bạn anh”
“Sao chị biết?”
“Cô ấy không có bạn là quân nhân”
Văn Đường nhìn bóng Vân Trang mỗi lúc một xa mà người phụ nữ này thì càng lúc càng vướng chân vướng tay, đành hậm hực giằng tay ra rồi hét lên: “Chị không có bạn là quân nhân thì có”
Sau đó rảo bước đuổi theo Vân Trang.
Cô gái ngồi trên xe lăn kia đương nhiên không thể bằng được với tốc độ di chuyển của một người bình thường, hơn nữa càng không thể so sánh được với quân nhân được huấn luyện đặc biệt như Văn Đường.
Chỉ chưa đầy một phút sau, anh ta đã tóm được xe lăn của cô, sau đó lao về phía trước, đứng chắn trước mặt.
Văn Đường thẫn thờ một vài giây, sau đó kêu lên: “Đúng là em rồi”
Đã năm năm không gặp nhưng bề ngoài Vân Trang vẫn không thay đổi là mấy, gương mặt vẫn thanh tú đẹp đẽ, bờ môi đỏ mọng nhỏ nhắn, chỉ có nước da không còn rám nắng mà trở nên trắng trẻo nõn nà.
Trịnh Vân Trang trong trí nhớ của anh ta là người suốt ngày phơi nắng phơi gió ở các vùng biên giới, sau đó lại đổ mồ hôi đi tác chiến cùng Quách Dĩ Kiên, bây giờ cô lại giống như một tiểu thư khuê các trong một căn biệt thự rộng lớn, dù vẫn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng đã không còn vẻ ngông cuồng bướng bỉnh năm xưa nữa.
Vân Trang lạnh lùng quay đi, ánh mắt không nhìn vào Văn Đường: “Em không quen anh, em cũng không phải là Vân Trang, anh nhận nhầm người rồi”
“Anh có thể nhận nhầm sao?”. Văn Đường nhìn chằm chằm cô, hét to: “Cho dù có ai phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt em đi nữa, họ cũng không thể phẫu thuật cả giọng nói được, càng không thể tự làm cho tay mình có một vết sẹo được, hiểu không Vân Trang?”
Người con gái kia lập tức chột dạ, vội vàng kéo tay áo che đi vết sẹo trên cổ tay. Đó chính là vết sẹo khi ở nhà máy nghiên cứu virut, Quách Dĩ Kiên vì không thể tháo xích trên tay cô nên bất đắc dĩ phải nổ súng để phá khóa, một mảnh kim loại trong xích bật ra, găm vào cổ tay cô.
Nhìn Vân Trang luống cuống quay đi, Văn Đường bèn ngồi xuống trước mặt cô, âm thanh cũng hạ xuống: “Vân Trang, tại sao em lại trốn bọn anh? Anh nghe nói em đã lấy chồng rồi, còn đang sinh sống ở nước ngoài, tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao phải ngồi xe lăn?”
Viền mắt của Vân Trang trở nên đỏ hoe, cô vẫn không nhìn Văn Đường mà chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu: “Anh Đường, em đang về Việt Nam để nghỉ dưỡng, đây là biệt thự của nhà em”
“Tại sao em lại làm như không quen anh? Có mối quan hệ với quân nhân mất mặt lắm sao? Em quên trước kia em cũng từng chiến đấu cùng quân nhân rồi à? Hay là bởi vì gia thế của em với bọn anh quá khác biệt?”
Vân Trang lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải anh Đường, không phải”
“Vậy tại sao phải trốn?”
“Em… em…”. Cô lắp bắp mãi mà vẫn không thể phát âm thành một câu.
Văn Đường nhìn gương mặt trắng nõn của Vân Trang đã hơi ửng đỏ, nước mắt chực rơi xuống, liền khẽ thở dài: “Thôi, đừng có khóc. Anh không trách em nữa. Nhưng em phải nói cho anh nghe, tại sao lại trở nên thế này, có phải chồng em bắt nạt em không?”
“Không có, anh Đường, em sống rất tốt”
Văn Đường tóm lấy hai vai cô, quát lên: “Vân Trang, ngẩng đầu lên nhìn anh”
Vân Trang tiếp tục lắc đầu: “Không, anh Đường”
“Sao em phải sống thế này? Vừa nhìn đã biết em không hề hạnh phúc rồi? Nghỉ dưỡng? Nghỉ dưỡng vậy tại sao em phải đi một mình? Chồng em nỡ để người vợ ngồi xe lăn phải đi nghỉ ngơi một mình sao? Còn con cái của em đâu? Ở trong căn nhà rộng lớn thế này một mình mà là nghỉ dưỡng à? Em nói thế làm sao anh tin?”
“…”
“Vân Trang, em đã lựa chọn, em đã rời xa đại ca, ít ra em phải sống hạnh phúc cho anh ấy yên lòng chứ, tại sao lại thế này?”
“Anh Đường, coi như em cầu xin anh, đừng nói lại với anh ấy, đừng nói với anh ấy cuộc sống hiện tại của em, cứ nói em sống rất tốt”
Càng nói càng bực mình, Văn Đường nghiến răng: “Tốt? Tốt mà thế này à? Người em không còn tý thịt nào nữa mà toàn xương đây này, mắt thâm quầng, mặt mày hốc hác, thế này mà tốt à?”
Nước mắt Vân Trang lăn lã chã xuống mặt, rơi tí tách. Cô chỉ liên tục lắc đầu, vì Văn Đường xuất hiện quá bất ngờ mà cô vẫn chưa thể chuẩn bị tinh thần gì cả, mà dù có chuẩn bị thì cũng không thể kìm được, đã năm năm rồi… năm năm sống trong bóng tối và đau khổ, bây giờ gặp lại bọn họ, cô thực sự dù mạnh mẽ đến mấy cũng không thể kìm được.
“Em có biết lúc nhìn thấy em và chồng trên tivi, đại ca đã khổ sở thế nào không? Em có biết anh ấy trồng hoa phù dung suốt năm năm qua khổ sở thế nào không? Cây này chết đi, lại trồng thêm một cây khác, nhưng rút cục chẳng có cây nào chịu sống với anh ấy quá ba tháng cả. Anh ấy trân trọng và yêu quý hoa phù dung như vậy, vậy mà lúc thấy em tuyên bố với truyền thông: Em đã kết hôn và rất yêu chồng mình, anh ấy đã thẳng tay đập bể chậu hoa đó đấy”
Văn Đường vừa nói, sống mũi vừa cay xè: “Em biết sau đó anh ấy thế nào không? Đập đi rồi lại run rẩy nhặt lại, trồng lại, một mình bên chậu hoa phù dung đó suốt đêm, thức trắng suốt mấy đêm ròng em biết không? Anh ấy đã đau khổ như vậy thì em cũng nên sống tốt vào cho anh ấy được an ủi chứ, tại sao hai người lại ra thế này?”
Vân Trang càng nghe càng hoảng loạn, cuối cùng đành bịt tai lại, liều mạng lắc đầu: “Em không muốn nghe, anh Đường, em không muốn nghe, anh hãy quay về đi. Anh đi đi”
“Anh không đi. Em hãy nói rõ ra, chừng nào rõ ràng tất cả thì anh đi”
“Em không yêu anh ấy nữa, em không yêu anh ấy nên chia tay anh ấy, có gì là sai chứ?”
Văn Đường chỉ ra vườn hoa phù dung phía sau bể bơi, cũng hét to: “Vậy em trồng cả vườn hoa phù dung làm gì? Em để quân phục của anh ấy trong nhà làm gì? Ôm quần áo của anh ấy làm gì hả?”
Lúc này, Vân Trang mới chợt nhớ ra mình xưa nay đều có thói quen, mỗi ngày đều ngồi trước tấm kính, hướng mặt ra phía vườn hoa phù dung, trên tay là bộ quân phục của người ấy.
Năm năm rồi, mùi hương hoa trà trên áo anh đã không còn, chỉ còn lại những giọt nước mắt của cô.
Bây giờ ở trước mặt Văn Đường, chỉ cần nhìn thấy bộ quân phục này, cũng tựa như ruột gan cô đều phơi hết ra bên ngoài cho anh ta thấy.
Vân Trang lấy tay quệt quệt nước mắt, sau đó hít sâu một hơi: “Anh Đường, trên thế giới này, có những chuyện cho dù không cam tâm, không tình nguyện, có một số việc nhất định không thể nào thành toàn, có một vài thứ nhất định không thể có được, cũng như có một số người nhất định không thể ở cùng nhau. Em và anh ấy cũng vậy”
“Tại sao?”
“Anh nhìn xem, như thế này không phải là tốt sao? Anh ấy trở thành Tư lệnh, cả nửa đời về sau đều sống trong vinh quang, còn em, em càng không thể theo anh ấy phiêu bạt”
“Anh ấy có thể vì em mà xuất ngũ”
Vân Trang chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng: “Em từng nghĩ, chỉ khi nào hai người ở bên nhau đến đầu bạc răng long mới được coi là mối tình viên mãn. Em cứ tưởng rằng, chỉ khi nào trải qua năm tháng, nước chảy đá mòn thì tình yêu ấy mới được coi là khắc cốt khi tâm”. Ánh mắt cô buồn bã hướng về phía bộ quân phục của Quách Dĩ Kiên trên tay: “Nhưng găp được một người đàn ông tốt như anh ấy, em mới hiểu được tình yêu thật sự dù kéo dài một năm, một tháng, thậm chí là ngắn hơn nhưng bản thân cũng không thể nào quên được. Bởi vậy, được yêu Dĩ Kiên chừng ấy thời gian, đối với em là quá đủ rồi, mãn nguyện rồi”
Văn Đường lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, lúc Vân Trang ngẩng đầu lên, đồng tử không hề có tiêu cự, trong cuộc nói chuyện của họ từ đầu tới giờ, cô cũng chưa từng một lần ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Mà đôi chân Vân Trang không hề bị teo đi, chứng tỏ cô vẫn có thể di chuyển được bằng chân. Ngồi trên xe lăn như thế này, chẳng lẽ là do mắt không nhìn thấy?
Trong đầu Văn Đường chợt nhớ lại năm xưa, khi đó có một người đem đến cho Quách Cảnh Đức một cặp giác mạc được bảo quản trong hộp chuyên dụng cẩn thận. Anh ta nói, đây là cặp giác mạc của một người giấu tên. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ Quách Cảnh Đức phát hiện ra giác mạc này đã từng tiếp xúc với vũ khí sinh học, lại đặc biệt tương thích với mắt của Quách Dĩ Kiên.
Khi đó, vì nhận được thông tin Vân Trang kết hôn bên mỹ, còn thấy cô cùng chồng vui vẻ hạnh phúc trên truyền hình, thế nên không một ai nghi ngờ giác mạc đó là của Vân Trang.
Quách Dĩ Kiên lại càng không biết chuyện chỉ có giác mạc từng tiếp xúc với vũ khí sinh học mới phù hợp với giác mạc của anh, cho nên mới dễ dàng tiếp nhận.
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, truyền hình chỉ chiếu một đoạn phim ngắn giữa Vân Trang và chồng, đoạn băng đó quay lúc nào cũng chưa biết.
Văn Đường tiến lên một bước, cẩn thận giơ tay huơ huơ qua mắt cô.
Đúng như anh ta dự đoán, Vân Trang chính là không còn nhìn thấy gì nữa.
Cổ họng Văn Đường đột nhiên tắc nghẹn lại, không sao hô hấp nổi.
Hóa ra, Vân Trang yêu Quách Dĩ Kiên không ít hơn đại ca của anh ta yêu cô ấy. Tình yêu của bọn họ dù đến tận bây giờ cũng không thể viên mãn nhưng thực sự khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm. Trời đất cảm động.
Văn Đường hít sâu một hơi rồi nói: “Được, nếu em đã lựa chọn như vậy, anh tôn trọng quyết định của em”
Vân Trang mỉm cười: “Cảm ơn anh Đường”
“Anh quay về nơi đóng quân đây, tạm biệt”
“Anh Đường”. Cô vội vàng gọi giật lại: “Khoan đã”
Văn Đường mới bước được hai bước liền ngoái lại, đầu mày nhíu chặt: “Sao vậy?”
“Anh ấy cũng đang ở gần đây à?”
“Ừ. Chỉ cách nơi này chưa đầy 200 mét”.
“À”. Sắc mặt cô hơi tái, nhưng dường như trong đó lại ẩn chưa rất nhiều mâu thuẫn. Một nửa vui mừng, một nửa lại sợ sệt, nửa rất muốn gặp, nửa lại không dám nhìn. Sự chấp niệm của cô đối với Quách Dĩ Kiên, dù đã trôi qua thời gian dài đằng đẵng như vậy mà vẫn không hề thay đổi: “Anh Đường, anh ấy… sống có tốt không?”
Văn Đường nhún vai: “Theo em thì có tốt không? À phải rồi, hôm nay lúc dừng chân ở đây, chậu phù dung anh ấy trồng xuất hiện thêm vài cái nụ. Đã rất lâu rồi anh ấy không cười, vậy mà hôm nay chỉ vì nhìn thấy phù dung sắp nở hoa, anh ấy đã cười đấy”
Vân Trang đột nhiên im lặng rất lâu, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Văn Đường để ý, cô nắm chặt bộ quân phục đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương trắng bệch.
Một lát sau đó, Vân Trang mới chậm rãi lên tiếng: “Cảm ơn anh, mong anh đừng nói với anh ấy cuộc gặp giữa chúng ta. Anh Đường, em xin anh đấy”
“Em không muốn gặp, anh sẽ không nói”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”
“Giữ gìn sức khỏe, anh đi đây”
Nói rồi, Văn Đường đi qua chị Lê, quay lại hồ bơi rồi băng qua vườn hoa phù dung, tiếp tục nhảy qua hàng rào rồi trở về nơi bọn họ dừng xe.
Lúc anh ta ôm chậu phù dung quay lại, Quách Dĩ Kiên vừa mới tắm xong. Anh giũ giũ mái tóc hơi ướt, ánh mắt chăm chú nhìn chậu phù dung trên tay Văn Đường: “Đúng là loại hoa này thích khí hậu phía nam thật”
Văn Đường nhìn chằm chằm đại ca mình, định nói gì đó rồi lại thôi. Anh ta cứ ngần ngừ như vậy, từ khi ăn cơm xong cho đến lúc mọi người đã ngủ mà vẫn không sao mở lời được.
Văn Đường trằn trọc rất lâu mà vẫn không sao ngủ nổi, anh ta lăn đi lộn lại trên giường, đến hơn nửa đêm rút cục không thể tiếp tục chịu dày vò thêm nữa, đành bật dậy đi ra bên ngoài tìm Quách Dĩ Kiên.
Người đàn ông ấy vẫn như thường lệ, chỉ có một mình Quách Dĩ Kiên ngồi trên chiếc ghế trúc, chậu phù dung đặt bên cạnh, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao đến thất thần.
Văn Đường chậm rãi đi lại gần, ngồi xuống phiến đá bên cạnh: “Đại ca, anh vẫn không ngủ được à?”
“Lát nữa buồn ngủ, tôi sẽ vào ngủ thôi. Cậu cứ ngủ trước đi”.
Văn Đường giơ tay vuốt ve mấy chiếc lá của hoa phù dung bên cạnh, khẽ thở dài: “Ngày mai chắc chắn sẽ nở hoa bung bét cho mà xem, không biết cây này màu gì nữa”
“Người bán hạt giống nói là hoa ba màu, buổi chiều sẽ chuyển thành màu đỏ thẫm. Nhưng có lẽ phải chờ đến khi nở thì mới biết thế nào”
“Chiều nay em phát hiện ra ở gần đây có một vườn phù dung rất lớn. Trong đó còn có loại màu đỏ thẫm anh cần tìm nữa”
Câu nói này lập tức thu hút được sự chú ý của Quách Dĩ Kiên, anh dời tầm mắt quay sang nhìn Văn Đường, khẽ nhướng mày: “Ở gần đây?”
“Đúng thế. Cách con suối kia hai trăm mét có một ngôi biệt thự, ở đó trồng nhiều hoa phù dung lắm”
“Chắc chủ nhân biệt thự đó cũng thích phù dung”. Quách Dĩ Kiên mỉm cười.
“Anh thử đến đó xin giống xem. Em thấy người ta có loại hoa đó, chắc chắn sẽ có giống hoa”
“Những chuyện thế này, không nên phiền người khác”
“Không phải anh thích hoa phù dung sao. Xin một hạt giống hoa có là gì chứ? Chẳng bằng cứ chờ ở đây trồng đi trồng lại, cuối cùng lại nở không đúng loại hoa mình cần”
Quách Dĩ Kiên đột nhiên cau mày nhìn Văn Đường: “Cậu đang có âm mưu gì thế?”
Văn Đường chột dạ, lập tức quay đi chỗ khác: “Làm gì có âm mưu gì, chẳng qua là em thấy anh thích hoa phù dung nên mới nói thế thôi”
Dĩ Kiên im lặng một lúc rất lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Ngôi nhà đó cách đây 200 mét?”
“Vâng, nói không chừng bây giờ người ta vẫn chưa ngủ đâu. Sáng mai chúng ta lại hành quân sớm, hay là anh tranh thủ đến xin thử xem”
Quách Dĩ Kiên còn chưa kịp nói gì, Văn Đường đã vội vã đứng dậy lôi lôi kéo kéo anh đi: “Ban nãy em nhìn thấy bên đó còn thấp thoáng ánh điện đấy, mau đi đi đại ca. Nhanh lên không người ta ngủ mất”
Quách Dĩ Kiên thật hết nói nổi, cuối cùng một phần vì lòng hiếu kỳ, một phần vì hoa phù dung, phần còn lại vì Văn Đường lôi kéo, anh đành đến vườn hoa kia.
Đúng như lời Văn Đường nói, đã nửa đêm rồi mà căn nhà này vẫn còn sáng điện.
Văn Đường vừa đưa anh đến hàng rào đã vội vã buông tay ra, sau đó lùi về phía sau mấy bước: “Đại ca, anh chỉ cần nhảy qua hàng rào này là bước được vào vườn rồi, hoa phù dung màu đỏ trồng ngay giữa vườn, kia kìa, anh nhìn thấy chưa?”
Quách Dĩ Kiên nhìn thấy phù dung màu đỏ rực e ấp dưới làn gió, những cánh hoa đã sắp úa tàn nhưng vẫn không sao che giấu được vẻ đẹp kinh diễm của loài hoa hiếm gặp nhất trên đời này.
Văn Đường nhân lúc anh đang thất thần, liền co giò chạy biến về nơi đóng quân.
Quách Dĩ Kiên bị màu đỏ rực như máu của phù dung thu hút, cuối cùng sải chân một bước là có thể bước qua được hàng rào. Anh chậm rãi đi đến, khi hồ bơi vừa hiện ra liền nhìn thấy một bóng hình phụ nữ ngồi trên xe lăn.
Vì người ấy ngồi ngược sáng nên không thể nhìn thấy mặt, chỉ thấy mái tóc của cô gái ấy rất dài, bờ vai gầy yếu ớt, những lọn tóc khẽ tung bay theo chiều gió thổi.
Quách Dĩ Kiên vừa định lên tiếng chào hỏi, đột nhiên lại cảm thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc, cô ta rõ ràng là đang nhìn về phía vườn hoa phù dung này nhưng lại không hề phát hiện ra một người lạ là anh đang ở đây.
Bước chân Dĩ Kiên đột nhiên di chuyển rất nhẹ nhàng, cẩn thận đến mức không hề phát ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất, sau đó như bị ma xui quỷ khiến, cứ thế đi lại gần người con gái ấy.
Khi gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra trước mắt anh, trái tim Quách Dĩ Kiên tựa như bị ai cầm dao đâm mạnh vào một cái, lập tức ứa máu nhầy nhụa.
Cánh hoa phù dung trên tay anh rụng lả tả xuống đất, sống mũi đột nhiên cay xè.
Trịnh Vân Trang!!!
***
Lời tác giả: Hôm nay lại là thứ 6 rồi mọi người nhỉ, hết đúng đoạn quan trọng luôn.
Mai tớ nghỉ ngơi một ngày, cũng là để Series Bảy năm không oán không hối kéo dài thêm một ngày trước khi kết thúc.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, hẹn gặp lại vào 21h tối chủ nhật. Kết viên mãn hay là dang dở, chúng ta cứ đợi đến chủ nhật xem!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN