Khuynh Thế Thiên Tài - Gemma
Chương 41: Khảo hạch
Vân Lam đi theo đám người đến một đài đá lớn, được chế tác từ đá Thái Ất độ cứng rắn chỉ xếp sau đá kim cương mà thôi, đài cao hai trượng xây thành hình tròn với tám cột đá lớn ở mặt trên, có hai cầu thang đi lên được mài nhẵn phiếm bạch quang dưới ánh mặt trời, trên đài đặt hai tấm bia thật lớn màu đen dày gần năm tấc, một tấm bia trên đó mơ hồ có một vết nứt chừng một tấc rất nhỏ. Đây chính là danh mục khảo hạch đầu tiên của mọi người, theo thứ tự báo danh mà tiến lên đài, vận hết sức lực mà đấm vào một trong hai tấm bia trên đài, sau đó con số hiện lên trên tấm bia sẽ quyết định người đó có vượt qua khảo hạch hay không, ngưỡng an toàn mà một người có thể qua khảo hạch là ba trăm. Vân Lam nắm tay thành đấm rồi suy nghĩ, liệu nàng sẽ đạt con số bao nhiêu trên tấm bia đó thì nàng chợt hứng thú với câu nói mà thanh y nữ tử đứng cạnh nàng bát quái:
– Này các ngươi có thấy vết nứt trên tấm bia đá bên trái không?
– Có a, nhưng làm sao, nó có lai lịch gì sao?
Thanh y nữ tử liếc mắt xem thường nữ tử mới lên tiếng rồi hạ giọng nói với mọi người:
– Đương nhiên đây chính là vết tích mà thiên tài đứng đầu học viện hai năm trước lưu lại!
– Ngươi là nói thiên hạ đệ nhất mỹ nam Hàn Liệt sao?
– Coi như ngươi nắm bắt thông tin rất đúng.
Tiếng la hét của đám hoa si lớn lên, làm lão giả đứng trên đài phải nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua làm tâm can của đám cô nương hoa âm nhộn nhạo như chìm vào hầm băng, tiếng thét ngưng bặt. Sau đó lão mới cầm danh sách người tham gia khảo hạch lên rồi nói:
– Lão phu sẽ đọc tên từng người trong các ngươi lên đây khảo hạch, người có tên sẽ vận hết sức lực mình đấm vào tấm bia trên đây, ai dưới ba trăm sẽ bị đào thải. Người đầu tiên Hạo Hạn, Phúc Chỉ.
Hai người được gọi tên liền chia nhau lên đài theo hai hướng cầu thang, hai tấm bia đá tuy nhìn như được đặt cạnh nhau nhưng thực chất nó lại cách nhau đến một soải tay người trưởng thành, hai thí sinh nhanh chóng hoàn thành hạng mục khảo hạch của mình với con số an toàn lần lượt là Hạo Hạn 350, Phúc Chỉ nhìn như thư sinh ốm yếu nhiều bệnh nhưng lực đấm của cánh tay lên đến 480, lão giả liếc mắt nhìn Phúc Chỉ nhiều hơn vài lần rồi giơ bảng danh sách lên tiếp tục gọi tên thí sinh lên khảo hạch, qua gần nửa canh giờ sau Vân Lam tưởng như sắp ngủ gật đến nơi thì nghe tên mình được gọi, nàng đưa mắt nhìn xung quanh ba nghìn người đến khảo hạch đã vơi đi hơn ba trăm những người khảo hạch xong cũng đi khỏi gần hết nên quảng trường trở nên trống trải hơn lúc ban đầu, nàng thở ra một hơi rồi nhanh chân bước lên đài, khảo hạch chung với nàng chính là một nữ tử vận y phục màu tím thêu hoa văn hình hoa mẫu đơn, đôi lúc ngươi chỉ là người qua đường trong cuộc đời của một ai đó nhưng họ lại cứ thích tìm phiền toái vào thân và ngươi chính thức bị xem là kẻ địch của họ chỉ sau một cái liếc mắt, vâng chính là tình cảnh hiện tại của nàng, vị nữ tử kia sau khi liếc mắt nhìn nàng liền quăng một cái ánh mắt như lâm đại địch về phía nàng, ánh mắt ấy mang theo thâm thù đại hận giống như nàng cướp của nhà nàng ta, cưỡng bức phu quân nhà nàng ta vậy, ách nàng vẫn là không có ham mê bất lương đó nha. Vân Lam thu lại ánh mắt sau đó thả lỏng tinh thần tập trung hết sức lực dồn vào tay trái định ra một quyền lên tấm bia thì tiếng ồ lên đầy kinh ngạc của mọi người vang lên, tò mò nàng đưa mắt nhìn qua thì thấy tấm bia trước mặt tử y nữ tử kia xuất hiện mộ đạo vết nứt chừng 1cm con số hiện lên là 920, vẻ mặt nàng ta đắc ý dào dạt hất cằm về phía Vân Lam mà khiêu khích, Vân Lam lắc lắc đầu lại một nữ nhân não tàn ham hư vinh, nhắm mắt lại nàng tập trung tinh thần một lần nữa rồi ra quyền nhanh gọn vào tấm bia trước mặt, mọi thứ vẫn chưa có gì xảy ra con số vẫn chưa hiện lên, tử y nữ tử cười nhạo:
– Ha ha không có con số nào hiện lên có phải chứng tỏ ngươi là phế vật hay không a.
Nàng ta vừa dứt lời toàn trường liền lặng ngắt như tờ, bảng danh sách trên tay lão giả cũng rơi xuống phát ra thanh âm thanh thúy trên mặt đá Thái Ất, thấy biểu hiện bất thường của mọi người nàng ta liền xoay người nhìn sang tấm bia đá của Vân Lam, không nhìn còn tốt nhìn xong nàng ta liền hận không có một cái lỗ cho nàng chui vào, chỉ thấy trên tấm bia đá in hằng một dấu đấm tay lõm vào chừng hai tấc lấy đó làm trung tâm mà vô số vết nứt như mạng nhện chạy khắp mặt tấm bia đá, vụn đá rơi rải rác xung quanh, mà con số hiện lên kia còn khiến nàng ta muốn cắn lưỡi mình đi, 1800! Nàng ta ( Vân Lam) là quái vật a, biểu ca năm đó cũng chỉ đạt 1250 điểm thôi a.
– Phi! Đây mà là phế vật hả, con mẹ nó nàng mà là phế vật vậy lão tử ta là cái gì còn thua cả phế vật sao?
Hàn Ngữ Yên căm phẫn liếc nhìn Vân Lam rồi nhanh chóng phi thân trốn mất, trước khi đi nàng ta còn để lại một câu nói kinh điển của nữ phụ không lên nổi mặt bàn:
– Hừ ngươi chớ vội đắc ý ta nhất định sẽ trở lại đánh bại ngươi.
Vân Lam lắc đầu thở dài, nàng kết oán rất nhanh a bất quá lần này nàng còn không biết khuê danh của nàng ta đâu.
– Tiểu muội tử ngươi đúng là trâu bò a.
– Táp Nhận huynh là đang khen Vân Lam hay là mắng muội ấy vậy?
Thanh Tiêu vỗ đầu Táp Nhận một cái rõ kêu, cái tên đần này khen người rất khó nghe a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!