Anh Đào Hổ Phách
Chương 60
Không khí như kết băng đông cứng. Lúc đưa cô đến khách sạn, Tưởng Kiều Tây tưởng rằng cảnh đêm của cảng Victoria sẽ khiến cho tâm trạng của Lâm Anh Đào vui vẻ thoải mái hơn, nhưng dường như không phải. Anh Đào tựa hồ hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với vẻ phồn hoa tráng lệ của Hồng Kông. Thang máy lên đến tầng mười một, Lâm Anh Đào xách va li đi ra ngoài, cánh tay cô mảnh mai như vậy, kéo hành lý đi trong khu nhà trọ giá rẻ xa lạ ở Hồng Kông, không hề sợ hãi, cứ như vậy bước tới trước.
Tưởng Kiều Tây bước theo ra khỏi thang máy, đèn hành lang lờ mờ ảm đạm, cậu nhìn bóng lưng cô.
Cửa phòng trọ mở ra, Lâm Anh Đào đi vào, bên trong vẫn là khung cảnh bọn họ rời đi lúc chiều. Tưởng Kiều Tây bước vào, bật đèn lên, treo áo sơ mi và bộ âu phục đã được chị dâu ủi phẳng phiu lên cửa tủ. Cậu tháo cặp để xuống sàn, sau đó với tay đóng cửa phòng lại.
Lâm Anh Đào nắm cần kéo va li, cô cắn chặt môi, không kìm được lại dõi mắt ngắm nhìn gian phòng nhỏ nóng bức ngột ngạt nơi Tưởng Kiều Tây sống này, nhìn chiếc giường chật chội Tưởng Kiều Tây ngủ. Tưởng Kiều Tây đã ở nơi như thế này suốt ba năm.
Cô xoay lại, nhìn Tưởng Kiều Tây đang đứng sau cánh cửa, dáng người cậu cao lớn, bờ vai rộng, đứng sững ở đó, chắn gần hết lối vào.
“Sao vừa tới đã vội đi rồi?” Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô, bất lực hỏi.
Lâm Anh Đào nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng ‘tíc’, là Tưởng Kiều Tây mở máy lạnh.
Cô buông cần kéo ra. Lâm Anh Đào ngước đầu lên, trần nhà thấp khiến người ta cảm giác bị đè nén ngột ngạt, nhưng lúc này đây hoàn cảnh xung quanh dường như không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới Lâm Anh Đào.
“Tớ… chưa từng quên cậu.” Lâm Anh Đào nhìn Tưởng Kiều Tây, âm thanh nghèn nghẹn, cô khẽ nói: “Đây là điều đầu tiên tớ muốn nói với cậu.”
Tưởng Kiều Tây đột nhiên nghe thấy cô nói rõ những lời này, cậu sững người đứng bất động.
Lâm Anh Đào nhìn cậu.
“Sau đó, mặc dù tớ không biết gia đình cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cậu đi nhận điện thoại, tớ đại khái đã nghe được ít nhiều.” Lâm Anh Đào suy nghĩ giây lát, cô nuốt khan: “Cậu đã ở trong bệnh viện suốt đêm, phải không?”
Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên nhìn cô, lông mi cậu run run, lại cụp mắt xuống.
“Lần này tớ đến Hồng Kông,” Lâm Anh Đào nhìn cậu: “Chính là muốn đến tìm cậu, muốn biết cậu đã gặp phải chuyện gì, vì sao năm đó tốt nghiệp trung học xong đột nhiên đi mất không nói với ai câu nào, cũng không trả lời điện thoại của tớ. Ba mẹ cậu ly hôn, cũng chuyển nhà đi rồi, tớ càng không tìm được cậu. Tưởng Kiều Tây, tớ muốn nghe cậu kể… kể chuyện của cậu, sau đó…” Cô lại nuốt khan: “Tớ vốn nghĩ, nếu lần này tớ không thể tìm thấy cậu, thì nghỉ đông tớ lại đến ——”
“Anh Đào, tớ xin lỗi…” Tưởng Kiều Tây cụp mắt, cậu bất lực thở dài.
Hai mắt Lâm Anh Đào bỗng chốc đỏ hoe, cô nhìn cậu.
“Cậu xin lỗi tớ sao…” Cô khóc: “Bây giờ tớ tìm được cậu, nhưng cậu vẫn không chịu nói gì với tớ… Cậu sống trong căn phòng chật chội bít bùng thế này lại đặt cho tớ khách sạn đắt tiền như vậy, cậu muốn tớ phải làm sao đây… Ở Hồng Kông thản nhiên vui chơi xem như không có việc gì, sau đó trở về, tiếp tục nhớ đến cậu, tiếp tục tìm không thấy cậu, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục không quên cậu?”
“Không phải, tớ…” Tưởng Kiều Tây lắp bắp.
“Cậu không sợ chúng ta có thể cứ như vậy mà cách biệt sao, cậu không sợ chút nào sao…” Lâm Anh Đào khóc hỏi cậu: “Tớ nhớ cậu thì thế nào!”
“Tớ cũng muốn yêu đương… Tớ cũng muốn có ai đó bên cạnh…” Lâm Kỳ Nhạc uất ức nói, chóp mũi khóc đỏ bừng, mở to đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn cậu: “Nếu cậu không thích tớ, sau này tớ sẽ không bao giờ gọi điện thoại không có người bắt máy, sẽ không gửi tin nhắn không có người trả lời nữa… Dù sao tớ, Tưởng Kiều Tây, tớ… không phải từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình cậu, tớ cũng có thể thích người khác…”
Tưởng Kiều Tây đứng bất động, lặng câm không nói lời nào.
“Trước kia đi học, không thể yêu sớm, bây giờ anh họ cậu bị ốm, nằm viện.” Lâm Anh Đào nhìn cậu: “Như vậy, sau này thì thế nào, sau này sẽ là nguyên nhân gì đây? Cho dù tớ đợi cậu, thì sẽ phải đợi đến khi nào?”
“… Bắc Kinh trời mưa, tớ lo lắng không biết cậu có mang ô không, trời bão, tớ lo lắng không biết cậu có được an toàn không. Nhìn thấy trên đường có người bị tai nạn, tớ nghĩ lỡ như cậu ở bên ngoài gặp phải chuyện gì thì tớ phải làm sao bây giờ, tớ hoàn toàn không biết cậu ở đâu…” Lâm Kỳ Nhạc khóc đến mức phải há miệng để thở: “Tớ không muốn, không muốn cứ mãi như vậy, một mình nhớ cậu, đến cả một cuộc điện thoại cũng không có. Tớ vốn không để ý cậu học ở đâu, không quan tâm cậu có tiền hay không. Trước kia cậu muốn ra nước ngoài, tớ nghĩ, được thôi, tám năm chín năm gì tớ cũng có thể đợi cậu. Không có tiền thì sao chứ, ba mẹ tớ đều là công nhân, gia đình tớ cũng không có tiền bạc gì. Anh họ cậu bị bệnh, ai mà không ốm đau cơ chứ, nhà ai mà không có người đau ốm bệnh tật? Vì sao cậu có thể vì những lý do này mà không màng đến tớ, không cần tớ? Cậu bảo tớ đừng quên cậu, cho dù tớ không quên cậu thì thế nào, cho dù suốt đời tớ vẫn luôn nhớ cậu thì thế nào? Tớ yêu đương, tớ kết hôn, tớ có gia đình của mình, tớ vẫn nhớ cậu. Tưởng Kiều Tây, ý của cậu là như vậy phải không??”
Tưởng Kiều Tây cúi gục đầu, cậu đứng bên cửa, cũng như Lâm Kỳ Nhạc, há miệng thở dốc.
“Tưởng Kiều Tây, tớ sẽ quên cậu.” Khuôn mặt Lâm Kỳ Nhạc ướt đẫm nước mắt, nhẹ giọng nói: “Mười tuổi… lúc mười tuổi, tớ đã nghĩ như vậy, khi đó chúng ta còn rất nhỏ… Nhưng bây giờ chúng ta đã hai mươi tuổi, chúng ta không thể nào mãi mãi là trẻ con, không thể nào mãi làm những chuyện ngốc nghếch…”
Cô còn chưa nói dứt lời, chuông cửa đột ngột vang lên.
Đã nửa đêm, người bấm chuông chỉ có thể là tài xế taxi đang chờ dưới lầu.
Lâm Kỳ Nhạc tháo ba lô xuống, cô khom người mở khóa, lấy từ bên trong ra một quyển sách Toán Olympic, đặt lên giường Tưởng Kiều Tây. Cô xoay người, đeo ba lô lên lưng nói: “Lần này đến Hồng Kông tớ đã tiêu không ít tiền, có lẽ đưa cho cậu cậu cũng không cần, tớ sẽ chuyển cho chủ nhà của cậu.”
Cô với tay nắm lấy cần kéo va li, đi tới trước cửa.
Tưởng Kiều Tây vẫn đứng sững ở cửa, ở trước mặt cô, gầy gò như vậy. Cậu cơ hồ không có khả năng bảo bọc che chắn cho cô khỏi gió mưa, cậu đến cả bản thân mình còn khó giữ nổi, thì làm sao dám nói tới chuyện cho cô cái gọi là nhà, cho cô một tương lai hứa hẹn.
“Tớ đi đây.” Lâm Kỳ Nhạc giương mắt nhìn cậu, khẽ nói.
Tưởng Kiều Tây đứng bất động một lúc, cậu tránh ra, cúi đầu đứng bên cửa, thậm chí đến cả lời từ biệt cũng không có.
Lâm Kỳ Nhạc xoay tay nắm cửa, cô nén nước mắt, kéo va li bước nhanh ra ngoài.
Tưởng Kiều Tây buông thõng vai, lảo đảo dựa vào vách tường phía sau.
Lâm Kỳ Nhạc kéo va li đi qua hành lang, cúi đầu lấy mu bàn tay lau nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt.
Chuông cửa vẫn tiếp tục reo, Tưởng Kiều Tây đột nhiên cầm lấy ống nghe, cậu dùng tiếng Quảng Đông nói: “Anh đi đi, không có người xuống đâu.”
Lâm Kỳ Nhạc đứng trong thang máy cố nén nước mắt. Cửa thang máy mở ra, Lâm Kỳ Nhạc đôi mắt đỏ hoe đi ra ngoài, nhìn thấy sư phụ tài xế đang đứng chắn ở cổng. Sư phụ tài xế vừa nhìn thấy cô liền kích động phun một tràng cuồng phong thịnh nộ tiếng Quảng Đông, còn không ngừng chỉ tay vào đồng hồ đeo tay của mình, mặt mũi đỏ kè, nước miếng bay tung tóe.
Lâm Kỳ Nhạc đứng ngẩn ra ngơ ngác.
Từ trên lầu, một thanh niên cao gầy lao ra khỏi cổng khu nhà trọ, đúng lúc nhìn thấy giữa đêm Hồng Kông khuya khoắt Lâm Kỳ Nhạc đang đứng trên đường lắp bắp dùng tiếng Anh và tiếng phổ thông giải thích với người tài xế kia.
Tưởng Kiều Tây vội vã chạy qua, cậu lấy từ trong túi quần ra toàn bộ số tiền còn lại trên người, nhét hết vào tay người tài xế.
Người tài xế xí xô xí xào mắng một hồi, cúi nhìn số tiền trong tay rồi liếc nhìn đôi tình nhân trẻ trước mặt một cái, phất tay, bỏ lên xe.
Tưởng Kiều Tây ôm chặt lấy Lâm Kỳ Nhạc, cậu nói: “Anh Đào, anh xin em, đừng đi…”
*
Hồng Kông rạng sáng, vẫn còn không ít người đi lại trên đường. Những người vô gia cư thu mình trên vỉa hè dùng báo che đầu gà gật ngủ. Khách du lịch đi thành từng nhóm năm ba người tay xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, uống bia, cười đùa.
Nhiều hơn chính là những con người bình thường chạy đua với cuộc sống mưu sinh, những con người với đủ mọi công việc, tất bật từ sớm đến khuya, từ khi trời sáng trắng đến khi đen kịt, đến giờ này mới có thể về nhà quây quần cùng gia đình.
Lâm Kỳ Nhạc xoay người lại, cô bị Tưởng Kiều Tây dùng hết sức lực mà ôm, bị anh siết chặt vào lòng, giữa hai người đến một khe hở cũng không có. Lâm Kỳ Nhạc cơ hồ không thở được, cằm cô tì trên vai Tưởng Kiều Tây. Lâm Kỳ Nhạc nhắm mắt lại, nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống. Cô cảm thấy vòng ôm của anh ấm áp vô cùng. Đôi bờ vai Tưởng Kiều Tây không ngừng run rẩy, anh tuyệt vọng nói: “Em đừng đi, anh xin em…” Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu lên, cô bị anh hôn.
Thoạt đầu, nụ hôn chỉ có vị mặn. Tưởng Kiều Tây hít thật sâu, anh siết chặt eo Lâm Kỳ Nhạc. Cánh tay Lâm Kỳ Nhạc choàng qua ôm lấy cổ anh, ôm lấy bờ lưng anh. Lâm Kỳ Nhạc yên lặng vùi đầu vào vai anh: “Em sẽ không bao giờ… tha thứ cho anh nữa…”
Bốn giờ sáng, Thái Phương Nguyên gọi điện thoại tới. Lâm Kỳ Nhạc đang khom người rửa mặt trong phòng tắm công cộng cuối hành lang. Hôm nay cô đã khóc đến cạn nước mắt, ngày mai thế nào hai mắt cũng sẽ bị sưng.
Tưởng Kiều Tây ngồi trong phòng, tựa lưng vào cạnh giường, nhìn gian phòng trọ tù túng chật chội, nhìn ba lô và va li hành lý của Lâm Kỳ Nhạc bên tường. Anh Đào nói cô đã trả phòng khách sạn. Tưởng Kiều Tây lại bắt đầu lo nghĩ, anh không muốn để Anh Đào ở một nơi như thế này.
Tưởng Kiều Tây cũng có sự kiêu ngạo, lòng tự tôn, nhưng trong túi anh trống rỗng.
Bọn họ đã trưởng thành, phải học cách đứng trên đôi chân của mình.
Thái Phương Nguyên hỏi trong điện thoại: “Bà chị của tôi, sao bây giờ cậu mới nghe điện thoại? Cậu đã ra sân bay chưa?”
Tưởng Kiều Tây trầm ngâm giây lát, anh nói: “Là tớ.”
Thái Phương Nguyên ở đầu bên kia thoắt cái im bặt.
“Quỷ thần thiên địa ơi, đã lâu không gặp!” Thái Phương Nguyên la toáng, âm điệu loáng cái tăng vọt.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu, bật cười.
“Chuyện này là sao chứ?” Thái Phương Nguyên buồn bực: “Chị hai Lâm Anh Đào này nửa đêm gọi điện cho tớ, khóc lóc hỏi tớ làm thế nào đổi vé máy bay!”
Tưởng Kiều Tây lắng nghe giọng điệu quen thuộc kia của Thái Phương Nguyên. Cậu bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, vẫn không có gì thay đổi.
“Làm phiền cậu rồi.” Tưởng Kiều Tây áy náy.
“Đừng nha!” Thái Phương Nguyên vội cắt ngang: “Tớ với Lâm Anh Đào thân thiết cỡ nào —— không phải, Tưởng Kiều Tây, cậu và tớ có cái khỉ gì mà khách khí hả?”
Lâm Anh Đào rửa mặt xong về tới phòng, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây một tay cầm điện thoại của cô nói chuyện, tay kia đang bấm lưu số điện thoại vào máy của mình.
Tưởng Kiều Tây cười nói: “Năm bốn rồi nhỉ, cậu cũng tính thi CPA hả?”
(*CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, là những kế toán viên lành nghề và trình độ đã được chứng nhận trên toàn cầu.)
Thái Phương Nguyên ở bên kia thở thượt: “Quên đi, giết tớ cũng không thi được ——”
Tưởng Kiều Tây ngước lên, thấy Lâm Anh Đào đi tới trước mặt mình. Anh nói: “Thái Phương Nguyên.”
Lâm Anh Đào cầm lấy điện thoại, cô bị Tưởng Kiều Tây nắm cổ tay kéo lại, ngồi trong lòng Tưởng Kiều Tây. Thái Phương Nguyên lại giở cái giọng eo éo âm dương quái gở: “Lâm Anh Đào, cậu và Tưởng Kiều Tây ngủ với nhau hả??”
Lâm Anh Đào sững người, cô sợ Tưởng Kiều Tây nghe thấy trong điện thoại nói này nọ, cô lắp bắp: “Gì chứ, không có!”
Tưởng Kiều Tây ôm chặt eo cô, vùi đầu vào vai Lâm Anh Đào, anh hít sâu một hơi, vẻ như không hề nghe thấy gì.
Thái Phương Nguyên dễ gì buông tha: “Vậy trễ như thế cậu khóc lóc chạy từ khách sạn đến nhà người ta làm gì?”
Lâm Anh Đào lầm bầm: “Tớ thích làm gì tớ làm, tớ muốn làm gì tớ làm ——”
Thái Phương Nguyên cười hê hê: “Rồi rồi rồi, ở bên đó ra sức tạo người với đối tượng của cậu đi, tớ có thể ngủ được rồi.”
Tưởng Kiều Tây đi vào phòng tắm, gài chốt cửa, ở bên trong tắm rửa thật nhanh, thay một chiếc áo thun và quần dài mới, lau khô tóc. Sau đó đi về phòng đóng cửa lại, nhìn Lâm Anh Đào đang ngồi quỳ trên giường, cô đã thay một chiếc váy ngủ cổ viền ren mềm mại màu xanh da trời, mái tóc dài xõa xuống, đang nghịch điện thoại của anh. Tưởng Kiều Tây tắt đèn.
Chiếc giường từ trong ra ngoài chỉ rộng một mét hai, và vỏn vẹn một chiếc gối. Tưởng Kiều Tây lấy tấm thảm dự phòng ra gấp lại, dùng tạm làm gối đầu. Anh nằm bên ngoài, lỡ như nửa đêm có ngã xuống cũng không sao. Lâm Anh Đào nằm nghiêng bên trong, Tưởng Kiều Tây vòng tay, kéo cô nằm tựa vào ngực mình.
Trong đêm tối, không ai nhìn thấy mặt đối phương có đỏ hay không. Tưởng Kiều Tây mím môi, anh kéo thảm bọc kín Lâm Anh Đào lại.
“Chẳng phải Iphone mắc lắm sao?” Lâm Anh Đào hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị màn hình điện thoại của Tưởng Kiều Tây chiếu sáng.
Cánh tay Tưởng Kiều Tây ôm thắt lưng cô trong thảm: “Chủ nhà trọ đổi Iphone 4, cái này quy ra thành tiền bán cho anh.”
(*IPhone của Tưởng Kiều Tây là iPhone 3GS được giới thiệu vào ngày 8 tháng 6 năm 2009. IPhone 4 là dòng kế tiếp của iPhone 3GS, được công bố vào ngày 07 tháng 6 năm 2010.)
Lâm Anh Đào nằm dựa vào lòng Tưởng Kiều Tây chơi điện thoại, lúc nào cô cũng có thể quên đi những chuyện không vui một cách nhanh chóng.
“Màn hình khóa rồi.” Cô nhỏ giọng nói.
“Sinh nhật em…” Tưởng Kiều Tây mơ màng đáp.
Hôm qua, anh không chợp mắt được mấy phút. Hôm nay, mấy lượt chạy tới bệnh viện từ sáng đến tối muộn. Anh vừa ngã đầu xuống, ôm cô, là không có cách nào cưỡng lại cơn buồn ngủ ụp tới.
Lâm Anh Đào có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, rất nhẹ. Cô nhập ngày sinh của mình vào, màn hình thật sự mở ra. Cô mở to đôi mắt đã khóc suốt cả đêm, dựa vào lòng Tưởng Kiều Tây, tiếp tục đọc những ghi chép Tưởng Kiều Tây đã viết mà vừa nãy đang đọc dang dở, tiêu đề là ‘Anh Đào’.
P/s: Rồi, hai bạn ấy chính thức bước lên con đường yêu đương, toàn ngọt thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!