Thiên Toán (Thiên Tính) - Quyển 3 - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thiên Toán (Thiên Tính)


Quyển 3 - Chương 22


Kỳ thực chuyện nàng nói cũng không mới không cũ.

Tám năm trước, Vu Tố Thu còn trẻ khí thịnh, phụng lệnh sư phụ xuất môn, lúc đi ngang qua cầu Phong Tuyết ở Tô Châu, trời bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa, xung quanh đó cũng không có nơi nào để đứng núp, tuy rằng y phục bị xối ướt có thể dùng nội lực hong khô, thế nhưng cái loại cảm giác này tuyệt đối không hề dễ chịu. Đang buồn bực thì có vài chiếc mã xa chạy ngang qua, bảo là tiểu thư con nhà thế gia vọng tộc muốn đến trấn trên thăm người thân. Tạ tiểu thư nghe nói có người không mang theo ô, liền đem ô của chính mình cho hắn mượn. Vu Tố Thu hướng nàng cảm ơn, Tạ tiểu thư cũng xuống xe đáp lễ, một lễ này liền sinh ra một đoạn nghiệt duyên về sau. Lúc đó, tuy phụ nữ cũng thường coi trọng phẩm hạnh, nhưng đầu thời Tống, những lễ nghi cấm kỵ giữa nam nữ cũng không có quá nghiêm ngặt như bây giờ, chịu ơn nói lời cảm tạ cũng là chuyện thường tình.

Nói đến cũng khéo, ngay lúc Vu Tố Thu hoàn thành xong chuyện được giao, đang chuẩn bị rời khỏi Tô Châu thì lại gặp phải Tạ tiểu thư, nhưng lúc này lại đến phiên Tạ tiểu thư gặp nạn. Nàng đang trên đường thăm người thân trở về thì gặp thổ phỉ, nô bộc liều mạng ngăn chặn kẻ cướp để nàng chạy trốn, nàng vốn là một tiểu thư khuê cát, hiển nhiên không có khả năng chạy nhanh, mắt thấy sắp bị kẻ cướp đuổi kịp thì vừa vặn đụng phải Vu Tố Thu.

Sau đó, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, hai người ở trong một ngôi miếu đổ nát ước định chung thân. Vu Tố Thu giúp nàng sắp xếp ổn thỏa, sau đó trở về bẩm báo sư môn, hẹn trong một tháng nhất định sẽ trở lại cưới nàng làm vợ. Thế nhưng sau khi Vu Tố Thu về đến Võ Đang, sư phụ của hắn lại nói với hắn một chuyện, lão có ý định đem chức vị chưởng môn truyền cho hắn, nhưng kinh nghiệm của hắn vẫn còn chưa đủ, hắn cũng không phải là người xuất gia, cho nên phải cân nhắc thật kỹ, muốn hắn tự mình quyết định.

Nếu nói cưới vợ cùng chức vị chưởng môn cái nào nặng cái nào nhẹ, đối với người thường có lẽ sẽ chọn cái trước, nhưng đối với người trong giang hồ, hiển nhiên không thể lấy lẽ thường để áp đặt. Vu Tố Thu từ nhỏ đã thông minh hơn người, sư môn rất xem trọng hắn, đặt kỳ vọng rất cao ở hắn, từ khi hắn xuất môn tới nay, ngoại trừ lần ngoài ý muốn ở Lâm gia trang, thì chưa từng thất thủ qua, danh tiếng của Vô Song kiếm Vu đại hiệp trên giang hồ, nếu vì một người nữ tử mà bỏ qua toàn bộ hai mươi năm nỗ lực của chính mình, rốt cuộc là có đáng không?

Cuối cùng sau một năm quyết định, hắn phái người đi Tô Châu, đến cái địa phương mà hai người đã từng ước hẹn, thu xếp ổn thỏa vị Tạ tiểu thư kia, chính mình cũng không định lộ diện nữa. Ai ngờ, người hắn phái đi quay trở về nói với hắn, không gặp được Tạ tiểu thư, nàng hai tháng trước đã qua đời. Hắn vừa hổ thẹn lo lắng lại vừa có một chút kinh hỉ ngoài ý muốn, thời gian dần dần trôi qua, loại cảm giác này cũng chầm chậm phai nhạt. Lúc hắn cho rằng cả đời sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên này nữa, lúc hắn chuẩn bị bước lên vị trí chưởng môn của phái Võ Đang, lại đột nhiên có người đến chất vấn hắn, hỏi hắn có nhớ Tạ Yên Nhiên ở cầu Phong Tuyết tám năm về trước không?

Lẽ nào trên đời này thật sự có nhân quả tuần hoàn?

“Tố Thu, ngươi nói xem, lời vị cô nương này có phải là sự thật hay không?” Sư phụ từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, cũng chính là Võ Đang chưởng môn, vẻ mặt lão lúc này vừa chờ mong lại vừa ẩn đau xót.

Hắn không có trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn thanh kiếm trong tay.

“Nhìn mặt của hắn liền biết là thật hay giả, cần gì phải hỏi lại.” Nàng kia cười nhạt, chậm rãi nói: “Ngày đó Tạ tiểu thư có thai, chờ mãi cũng không thấy người, chưa cưới mà đã có thai, lại không dám quay về báo cho phụ mẫu biết, mỗi ngày đều chờ đợi trong lo lắng. Rốt cuộc có một lần, ở trên đường gặp phải người trong nhà, bị đối phương đuổi theo, nàng nóng lòng bỏ trốn lại vấp phải bậc thềm đá ngã nhào xuống đất, hài tử kia… lúc đó liền không còn, ngay cả nàng cũng bị thương nặng, bệnh đến không dậy nổi.”

“Nàng còn sống không?” Thanh âm có chút run rẩy, ngẩng đầu nhìn nàng kia, chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt có chút quen thuộc, thế nhưng hai người cách nhau khá xa, lại có hơn tám năm không gặp, hắn không dám tùy tiện nhận người.

Nếu như điều nàng nói chính là sự thật, vậy chỉ có thể dùng hai từ nghiệp chướng để hình dung.

“Nàng mạng lớn, có người đến cứu, người nọ mất một tháng mới có thể kéo nàng từ quỷ môn quan trở lại.” Nữ tử ngừng cười, thanh âm cũng bình tĩnh trở lại: “Thế nhưng người đó nói với nàng, cả đời này sẽ không thể có hài tử nữa.”

Xung quanh yên tĩnh đến lợi hại, mọi người nghe nữ tử kể lại chuyện cũ, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Vu Tố Thu, nếu như điều nàng nói là thật, như vậy Vu Tố Thu bỗng chốc từ tân Võ Đang chưởng môn trở thành một tiểu nhân bị người đời phỉ nhổ.

Phái Võ Đang lúc này khó xử cực kỳ, lại không thể tức giận, rơi vào tình thế vô cùng bị động, chòm râu bạc của lão chưởng môn khẽ run lên, khiến người ta cảm thấy người thứ nhất sắp giận đến bất tỉnh rất có khả năng là lão.

“Yên Nhiên, ngươi là Yên Nhiên phải không?” Vu Tố Thu nhìn nàng, vẻ mặt đột nhiên dịu xuống, nhưng vẫn còn vô cùng tái nhợt.

“Tạ Yên Nhiên đã chết, tám năm trước đã chết, Vu đại hiệp nhận sai người rồi.” Nàng thản nhiên nói, chuyển hướng sang Võ Đang chưởng môn: “Hôm nay chúng ta đến đây, chỉ muốn vì nữ tử đã chết oan ức đòi lại công bằng, chẳng lẽ danh tiếng của phái Võ Đang muốn bị hủy trong tay kẻ bội tình bạc nghĩa này?”

“Ngươi đừng nên khinh người quá đáng…” Một đệ tử trẻ tuổi của Võ Đang cầm kiếm muốn lao ra.

“Dừng tay!” Lão chưởng môn quát ngăn cản hắn, quay đầu nhìn Vu Tố Thu: “Tố Thu, ngươi nói, ta phải nghe chính miệng ngươi nói, lời của nàng có phải là sự thật hay không?”

Mạc Vấn Thùy mặc y phục nữ, hóa trang cũng vô cùng tinh xảo, đeo một bộ tóc giả, khoác vào một bộ quần áo là có thể vàng thau lẫn lộn, nếu không đã sớm bị người ta phát hiện rồi đi.

Rất nhiều người không biết hắn có tài dịch dung, thế nhưng Trầm Dung Dương biết rất rõ, lúc này cái người đang không ngừng liếc mắt với y tuy khuôn mặt cùng trang phục đều không thể xoi mói, tuy vóc dáng cùng các nàng khác không có gì sai biệt lắm, thế nhưng thắt lưng là không có khả năng thay đổi. Trầm Dung Dương quen biết hắn đã lâu, thấy hắn chớp mắt với mình, lại chú ý tới thắt lưng của hắn, so với các nữ tử khác thì thô to hơn một vòng, ngay lập tức biết hắn là ai.

Thế nhưng lúc Mạc Vấn Thùy không nháy mắt, từ mắt xuống mũi, từ mũi xuống ngực, đều cực kỳ tương tự các nữ tử còn lại, vô cùng quy củ.

Trầm Dung Dương không biết vì sao hắn phải dịch dung, cũng không biết lai lịch của đám nữ tử kia, lúc này y chỉ có thể im lặng quan sát.

Về phần Lục Đình Tiêu, với tính cách của hắn, chỉ tựa như đang đến xem một vở kịch buồn chán, đối với Mạc Vấn Thùy, hắn đương nhiên không thể nhận ra, cho dù có nhận ra, Lục Đình Tiêu cũng không có hứng thú muốn biết tại sao Mạc Vấn Thùy phải làm như vậy.

Một bước sai, ngàn bước sai.

Vu Tố Thu nhắm mắt, cảm thấy nhân sinh vô thường cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Một nhân vật vốn được người người yêu thích và ngưỡng mộ, trong chớp mắt liền biến thành tội đồ của sư môn, lại còn là tiểu nhân lừa gạt nữ tử con nhà lành, nhìn ánh mắt của những người xung quanh, cho dù bọn họ không nói gì, hắn cũng biết, những ánh mắt đó không có gì ngoài khinh thường hoặc hả hê khi người khác gặp nạn.

Hắn nhìn về phía sư phụ, đây là người từ nhỏ đã vô cùng coi trọng hắn, nghiêm khắc nhưng lại rất thương yêu hắn, chậm rãi chua chát nói: “Lời của nàng, đều là sự thực.”

“Ngươi, ngươi!” Một cái tát giáng xuống mặt hắn, hồng ngân lập tức hiện lên. Cho dù Võ Đang chưởng môn có thái độ đúng mực thế nào đi nữa, cũng không chịu nổi đả kích như vậy, lão khó có thể tin tưởng, đệ tử đắc ý nhất trong cuộc đời của lão, cư nhiên là người như vậy.

Mọi con mắt lúc này đều đổ dồn về phía Võ Đang chưởng môn, muốn nhìn xem lão định xử trí biến cố này như thế nào.

Lão chưởng môn thoáng một cái tựa như già đi hơn mười năm, râu tóc vốn bạc trắng lại càng tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt, lúc này ngay cả đứng cũng sắp không vững, đệ tử bên cạnh vội vã đỡ lấy lão lại bị lão phất tay ngăn cản.

“Sư môn bất hạnh, nuôi dưỡng ra một nghịch đồ như vậy…”

Là nghịch đồ sao… Sư phụ không tha thứ, sư môn không tha thứ, hậu thế lại càng không thể tha thứ.

Tâm Vu Tố Thu dần dần trở nên lạnh lẽo, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Võ Đang chưởng môn.

“Sư phụ, là Tố Thu bất hiếu, làm ra loại chuyện này, khiến lão nhân gia người không còn mặt mũi nào nhìn kẻ khác, cũng làm mất hết thể diện cả sư môn.” Hắn mặt vô biểu tình, trong mắt lại toát ra bi thương cùng tuyệt vọng, lại xoay người về phía nàng kia.

“Yên Nhiên, cả đời này, là ta có lỗi với ngươi, chỉ mong kiếp sau có cơ hội trả lại.”

Dứt lời, kiếm liền chém ngang qua cổ.

“Tố Thu!”

“Sư huynh!”

“!!!”

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy bàn tay cầm kiếm của hắn cách cổ càng ngày càng gần, một người tập võ đã quyết tâm muốn chết, cho dù là ai cũng không kịp ngăn cản.

Võ Đang chưởng môn nhào tới trước, sau khi kiểm tra vết thương xong liền suy sụp buông tay, thở dài một tiếng.

Nàng kia cũng không ngờ hắn lại tự sát, giật mình sửng sốt một hồi, đến khi được nữ tử bên cạnh nhắc nhở, mới im lặng xoay người rời đi, lúc này chẳng ai còn tâm trạng ngăn cản bọn họ.

Mạc Vấn Thùy cũng đi theo đám nữ tử, trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt với Trầm Dung Dương.

Lúc này Thị Cầm Thị Kiếm cũng đã chú ý tới hắn.

“Công tử, nàng kia là ai, chẳng lẽ là người quen cũ của công tử?” Kỳ thực Thị Cầm muốn nói chính là tình nhân cũ, nhưng lời vừa ra đến miệng liền kinh ngạc nuốt trở lại, không dám nói ra.

Trầm Dung Dương nhìn trời.

Lần này Võ Đang xảy ra biến cố, tất nhiên cần phải đóng cửa để chỉnh lý lại, hiện tại chỉ có thể từ chối tiếp khách, mọi người đều tỏ ý thông cảm rời đi, nhưng nhóm người Trầm Dung Dương cũng chưa đi hẳn, ở dưới chân núi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.

“Ta có linh cảm tối nay sẽ có chuyện phát sinh.” Trầm Dung Dương thở dài, chỉ cần đụng tới Mạc Vấn Thùy, thường là không phải chuyện gì tốt. “Đình Tiêu huynh hình như đang có nghi hoặc trong lòng?”

“Ta xác thực không hiểu rõ.” Lục Đình Tiêu chậm rãi nói, nhưng lại khiến Trầm Dung Dương cả kinh. Có thể nghe từ trong miệng hắn nói ra ba chữ “không hiểu rõ”, thật là đáng giá.

“Hắn đã muốn ngôi vị Võ Đang chưởng môn như vậy, vậy cần gì phải tùy tiện hứa hẹn, bất quá cũng chỉ là một nữ nhân.”

Ý tứ của hắn là, nữ nhân trên đời này đều giống y như nhau, nếu ngươi thích mỹ nữ, vậy tìm một người ít phiền phức là được, thậm chí lén vào thanh lâu cũng chả có ai phát hiện, hà tất phải tự tìm phiền phức, rước lấy một Tạ Yên Nhiên để đánh mất cả sinh mệnh của chính mình.

Những lời này của Lục Đình Tiêu, không phải chứng tỏ hắn không rõ sự việc, mà là không rõ vì cớ gì Vu Tố Thu lại không kiểm soát được tình cảm của bản thân. Theo hắn, một người tập võ thậm chí một người tu đạo, nhất định phải khống chế được ham muốn của chính mình, chứ không phải theo đuổi nó, đây là yêu cầu cơ bản nhất.

“Hắn chẳng qua chỉ là nhất thời động tình, khó mà kiềm chế a.” Trầm Dung Dương ngẩn ra, không ngờ hắn lại đưa ra loại vấn đề này, suy nghĩ một hồi mới nói.

Vu Tố Thu và y từng có duyên gặp mặt mấy lần, thậm chí lần trước, còn được y cứu một mạng, chỉ tiếc vẫn không trốn khỏi một kiếp.

“Ngươi từng động tình?” Lục Đình Tiêu đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này làm Trầm Dung Dương có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết mà nói, Lục Đình Tiêu cũng không phải người kỳ quái như thế, y mỉm cười, nâng chén uống một ngụm trà, nói: “Nước trà có chút thô ráp, nhưng cũng coi như tươi mát.”

Đây rõ ràng là lảng sang chuyện khác, y không muốn nói, cũng không muốn trả lời có lệ, Lục Đình Tiêu hiển nhiên hiểu được, nhìn y một cái, cũng không hỏi nữa.

Hai người đều là nhân vật kỳ tài ngút trời, phong hoa tuyệt đại, nếu xét tới võ công, tài trí, tiền của thậm chí cả địa vị, bọn họ đều rất nổi bật, nhưng hết lần này tới lần khác bên cạnh bọn họ ngay cả một người nữ nhân cũng không có. Nói ra chỉ sợ sẽ khiến người trong thiên hạ bị hù dọa đến rớt con mắt, cũng sẽ khiến các thiếu nữ có chút nhan sắc trong giang hồ không tiếc tất cả bám theo quấy nhiễu.

*Phong hoa tuyệt đại: hào hoa phong nhã.

Bầu không khí yên lặng giữa hai người rất nhanh bị cắt đứt, bởi vì cửa phòng đột nhiên mở ra, còn có một người đang tiến vào.

“Mụ nội nó, sắp nghẹn chết ta rồi!”

Người nọ mặc váy trắng tao nhã, nhưng lại giậm chân bình bịch mà đi vào, đặt mông xuống ghế, tư thế ngồi cùng dung mạo hoàn toàn tương phản.

Lục Đình Tiêu cảm thấy rất thú vị.

Trầm Dung Dương cười khổ, phiền phức tới rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN