Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
Chương 43: Cô gái gỡ chiếc kính của người đàn ông và khen ngợi
Tuy nhiên vẻn vẹn chỉ che giấu được một phần, lúc anh ta phất tay, vẫn hiện ra sự cao quý và thanh lịch, không khác nào một vị hoàng đế được tôn thờ đã lâu, thật khiến người khác chú ý.
Từ đây nội tâm như được phản chiếu, lan tỏa ra không chút tiêu tan.
Lúc nghe thấy tiếng vang, Bạc Dạ Bạch nhìn theo, thấy dáng dấp của một cô gái quen thuộc, đôi mắt như ngưng lại, hiện lên một chút kinh ngạc.
Chỉ một giây liền thoáng qua.
Trong phút chốc hai người đối lập nhau như xa lạ, không giống người mang theo tâm sự.
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch tiến lên, không khác nào một cây Chi Lan, tiến về dừng lại trước cô gái.
Sau đó, anh ta cúi người xuống nhặt điện thoại của Trì Vi lên, đưa ra trước mặt cô: ” Bạn học, điện thoại di động của cô rơi này.”
Trì Vi bấm móng vào lòng bàn tay, không chỉ không đưa tay đón lấy mà trái lại đôi mắt còn sáng quắc nhìn người đàn ông, đôi mắt sáng như sao hơi híp lại.
Đột nhiên, bờ môi cô cong lên yêu kiều: ” Thầy giáo.”
Hai chữ đơn giản, chen lẫn cười cợt không nói ra được.
Mắc cười ở chỗ nào, người khác tất nhiên là không hiểu, chỉ có mỗi Bạc Dạ Bạch hiểu.
Phản ứng của cô gái này chính là đang nghi ngờ mình.
Trước đó, hai người từng trong bệnh viện thề ước kết thúc quan hệ, hắn bước ra khỏi cuộc đời cô, không một chút dính líu!
Không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, hai người ngay lập tức gặp lại ở đây.
Cùng sống ở trung tâm thành phố, không phải là không thể gặp lại, quan trọng ở chỗ, trùng hợp là ở trường đại học, mà hơn nữa là phòng dạy học này!
Xác suất này thực sự rất ít.
Ngay cả bản thân anh ta, chỉ cần nhìn thấy một cô gái, việc sinh ra một chút tai nạn nhỏ là điều không thể tránh khỏi.
Huống chi đây lại là Trì Vi, cô hiểu lầm sự xuất hiện này do cố ý cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy Bạc Dạ Bạch vẻ mặt nhàn nhạt, bình tĩnh mở miệng nói chuyện: ” Cô gái, trước tiên chúng ta nên học, được không..”
Lần gặp lại này đúng là ngoài dự đoán, ngay lúc này lại không thể trò chuyện trên lớp,chỉ có thể chờ giải quyết sau giờ học.
Đi học?
Nhìn thấy anh ta, cô còn có tâm tư gì mà đi học!
Trì Vi hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến, cho rằng hắn đã bước ra khỏi thế giới của cô, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, vào lúc cô không chuẩn bị gì!
Không chỉ có vậy, hắn còn trở thành cái gọi là giáo viên Piano.
Nếu nói rằng chuyện này không hề có chút vướng mắc nào, Trì Vi chắc chắn sẽ không tin.
Lại nhìn người đàn ông đang đeo kính mắt, lần đầu gặp gỡ dáng dấp có chút không giống, như là
Trích Tiên rơi xuống trần gian, chỉ có khuôn mặt trắng xám vẫn hiện ra một chút bệnh tình.
Nhìn bên ngoài thực sự là một quý ông, không có người thứ hai.
Nói xong Bạc Dạ Bạch đem điện thoại di động đặt trên bàn học sau đó xoay người rời đi.
Bỗng dưng Trì Vi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh ta, theo hướng trước người kéo lại một đoạn.
” Vi Vi …”
Nguyễn Nguyễn bất ngờ, kéo một góc áo Trì Vi như nhắc nhở cô.
Hiện đang trong thời gian lên lớp và cũng đang ở trong lớp, người này tuy rằng không phải là Jason nhưng lại là người dạy thay … Nên không thể phủ nhận, về mặt thân phận, hắn chính là giáo viên, Trì
Vi chỉ là sinh viên.
Do đó, hành vi của Vi Vi dù thế nào cũng cho thấy sự táo bạo và thô lỗ, một sự thiếu tôn trọng lớn đối với giáo viên!
Bên trong khoa Âm nhạc không ít người nhận ra Trì Vi, học tập ở khoa biểu diễn, năm nhất năm hai đại học gắn với danh hiệu hoa khôi, chỉ tiếc được đánh giá quá kém!
Ngay lập tức đại diện lớp đứng dậy quát lớn, nghiêm túc nhắc nhở: ” Trì Vi, cô là người của khoa biểu diễn, đến phòng âm nhạc của chúng tôi, không tuân theo trật tự lại còn muốn làm phiền giáo viên! Hiện tại mong cô hãy tự trọng rời đi..”
Tự trọng. Người nên tự trọng không phải là cô mà là Bạc Dạ Bạch.
Bị hắn lấy đi sự trong trắng, còn bồi thường cho hắn tiền triệu, tại sao hắn còn muốn xuất hiện.
Không thèm để ý đến ánh mắt của tất cả mọi người, cô giơ tay lên gỡ chiếc kính xuống, khiến nhan sắc hoàn chỉnh của người đàn ông lộ ra, hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
Bạc Dạ Bạch một khi không đeo kính, sự dịu dàng và lịch sự như bị mờ đi, giống một vòng trăng tròn, để lộ một khoảng lặng mờ nhạt.
Trì Vi tiện tay xoay kính, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Bạc Dạ Bạch, cười mà như không cười khen: ” Thầy giáo, trông thật đẹp! Đặc biệt giống như một người cả đời tôi khó mà quên được …”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!