Màn Đêm Cuồng Loạn
Chương 14: Con ghét thúc thúc tóc dài
Khi ăn xong thì đúng như lời hứa, Hàn Tịch đưa cậu đến gặp hai bảo bảo. Anh vẫn luôn nhíu mày, lúc cậu ăn thấy cậu ăn thì cậu ăn một chút liền cự tuyệt ăn tiếp. Cậu muốn rời giường nhưng đi lại bất tiện anh bế cậu đi cho nhanh lúc mới đầu cậu vẫn phản kháng lại sự ôm ấp của anh, nhưng sau đó vì sự gấp gáp muốn gặp con mà cậu nằm im chịu đựng anh đem đi, vẫn nóng ấm đầy an toàn như vậy. Nhưng cậu đã chấp nhận rời khỏi nó cậu không còn xứng đáng chìm đắm trong đó. Im lặng suốt đoạn đường, cho đến khi đến một căn phòng sáng rực có tiếng trẻ con thì cậu bất chấp mọi thứ lao ra khỏi cái ôm của anh. Cậu đi đến mở cửa phòng, bọn trẻ cũng sợ hãi nhìn ra cửa cho khi thấy người bước vào là ba ba của chúng, thì hai đứa trẻ liền lao ôm chầm lấy cậu, nức nở. Anh sực thoát khỏi sự nhức nhối khi thấy hai đứa trẻ
Chúng…. Chúng giống hệt anh cùng anh trai anh. Sao có thể??? Anh nhìn bọn trẻ rồi lại đổi tầm nhìn sang Minh Tu, đúng lúc đó một tiếng gõ cửa phá vỡ sự bức bối lẫn hoang mang nơi anh. Thuộc hạ ở ngoài chờ anh, đưa anh bản báo cáo điều tra thật cụ thể. Anh phất tay cho hắn đi, rồi tự mình cầm bản báo cáo vào trong thư phòng xem….
Xoảng
Rầm
Ầm
Thư phòng như nát tươm. Đôi mắt đỏ ngầu dữ dội, trái tim anh bị bóp chặt đến khó thể nổi. Cha anh cùng thuộc hạ của ông xây dựng lên cho cậu một quá khứ đầy nhục nhã ném vào mặt anh cùng anh trai nhưng anh cùng anh trai chưa bao giờ tin. Nhưng mưa dầm thấm lâu, anh chút ngờ vực cậu nhưng sự thật thì sao giờ này anh muốn giết chết chính mình. Cậu, chính cậu đã đẻ cho anh cùng anh trai một cặp song sinh. Bây giờ anh còn cầm trong bản xét nghiệm và khám thai của cậu. Trong đây nói cậu lớn lên như một đứa bé trai bình thường nhưng đến 16 tuổi cơ thể phát triển thêm một tử cung khiến cậu có thể như một người phụ nữ đẻ ra hài tử, lần đầu tiên anh em anh gặp cậu là khi cậu mới bước qua tuổi 15 ( Xích: chưa kịp tra xem đó có phải phạm pháp không nhưng hình như 15 vẫn là vị thành niên thì phải:v). Chính anh cùng người anh em song sinh phá vỡ thế giới của cậu, nếu cậu không bị họ làm vậy có lẽ cậu sẽ thực sự có thế cưới vợ sinh con, những đứa con của cậu. Sập tài liệu dày cộp như đập choáng đầu anh, những lúc cậu vất vả mưu sinh. Khoảng khắc cậu mang thai những đứa con của anh và người anh trai song sinh, vất vả vô cùng. Dù cậu có tử cung của phụ nữ nhưng cậu vốn không phải phụ nữ. Dinh dưỡng vốn không thể đáp ứng nhu cầu của hai đứa trẻ, tài liệu ghi rõ cậu chưa hề động đến tờ chi phiếu kia, làm anh muốn đi đến trước mặt cậu chửi một câu sao cậu ngốc đến vậy chứ, có tiền sao không xài. Cậu đã bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng dù trong khoảng thời gian mang thai từ 5 tháng trở đi có được bồi bổ một chút do một vị bác sĩ giúp đỡ nhưng ba tháng sau hai bảo bảo đã đòi ra khỏi bụng cậu, sinh non khiến hai đứa trẻ trở nên yếu hơn trẻ con bình thường và thậm chí còn yếu hơn những đứa trẻ thiếu tháng do phụ nữ sinh ra. Cậu ngoài khoảng thời gian đi làm thêm đều để con ở bệnh viện trong gần 24 tháng đầu mới sinh. Cậu vừa đi làm vừa lại chạy qua chạy bệnh viện để thăm hai đứa con. Đến khi hai đứa bé được 2 tuổi 1 tháng thì cậu đưa chúng về chăm sóc. Hai tuổi hai đứa bé bắt đầu có trí năng rất sớm và chúng vô cùng ngoan ngoãn thả ba ba chúng đi làm kiếm tiền nuôi chúng, đến khoảng nửa năm trước cậu thuê được một cửa hàng gần một trường tiểu học phía đông, cậu hẳn rất vất vả đi???
Nhấc điện thoại đi động gọi bảo tiêu của anh trai, rồi bảo đưa cho anh trai. Có lẽ hai người sẽ mất ngủ đêm nay. Một đêm thao thức và khó chịu đây….
___ Ta là giải phân cách tâm sự___
Ngồi trong phòng khách xa hoa, ôm hai đứa con của mình cậu cảm thấy bối rối. Sau bốn năm cứ nghĩ là cậu có thể quên được hai người họ nhưng vô vọng thật, con cậu là hai bản sao bé nhỏ của họ. Có lẽ là định mệnh, cậu yêu họ, rồi rời xa họ cậu lại đẻ cho họ những đứa con. Con, không đó là ruột thịt của cậu. Là da là thịt từ cậu mà ra, nhưng nếu chúng ở với họ, có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn là ở với cậu chịu khổ, nhưng họ chính là không còn có cậu trong trái tim và hình bóng cậu không còn in trong ánh mắt họ nữa, đến sự dịu dàng nhỏ bé cũng không đáng bố thí cho cậu. Cậu níu tiếc những đứa con của mình nhưng cậu cũng khát cầu chúng được sự yêu thương của “ cha đẻ” của chúng lẫn sự chăm sóc và chu cấp hoàn hảo nhất mà cậu không thể đem đến cho chúng. Nước mắt lăn dài trên gò má cậu, càng lúc càng nhiều khiến cho cặp song sinh lo lắng thay ba ba chúng lau đi nước mắt, chúng đã rất lo khi mất điện và khi tỉnh dậy chúng không thấy ba ba chúng đâu, chúng thấy người phụ nữ lần trước gặp ở siêu thị người gọi ba ba chung là thiếu gia gì gì đó, chúng muốn hỏi ba ba chúng ở đâu nhưng người phụ nữ không trả lời mà chỉ mang cho chúng điểm tâm cùng một ít sữa. Chúng chờ ba ba chúng thật lâu cho đến khi thúc thúc tóc dài bế ba ba chúng vào phòng này, nhìn cha nó rất mệt, chúng chạy lại gọi ba ba nhưng ba ba chỉ cười mệt mỏi ôm lấy chúng ôm thật chặt nhưng thể buông chúng ra chúng sẽ biến mất vậy. Chắc ba ba bị thúc thúc tóc dài kia dọa nạt hay khi dễ rồi, chúng muốn bảo vệ ba ba chúng ( Xích: ấn tượng đầu không tốt đẹp gì cho cam:v).
___ Ta là giả phân cách huyết mạch tương liên___
Nhưng cho dù có ghét hay là giận gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể che lấp được những thứ như phụ tử hay huyết mạch tương liên. Nó là thứ mãi mãi không thể chia cách được. Ngày hôm sau khi Hàn Tịch đi vào căn phòng nơi có những người tối trọng yếu với anh. Đi vào thấy trên tràng kỉ kiểu Âu Mĩ rộng rãi ba người một lớn hai nhỏ đang cố chen trên chiếc tràng kỉ chật chội khó chịu đó làm anh khó chịu, hai tiểu bảo bảo giống anh như những giọt nước ôm chặt lấy “ mẹ chúng”. Trời đã sáng à không, đã trưa nhưng ba người vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh, cũng phải đêm qua thật mệt. Đã một ngày một đêm anh đưa ba người này về đây, anh quyết định rồi đây sẽ nhà của ba người quan trọng này. Anh đã tin vào cha mình, anh bị lay động khi ông nói về cậu hay khi anh bị lời nói phiến diện đưa cậu đi xa, cậu đã đi anh không thể tìm cậu đối chứng, cậu để lại một khoảng trống trong lòng anh, anh đã để thuộc hạ dưới quyền tìm nhưng tất cả đều bị cha anh chặn mũi, lúc đó anh vẫn còn quá ít những quyền lực trong lòng bàn tay giờ anh đã có thể tự mình làm mọi thứ, sẽ không ai ngăn cản nổi anh nữa. Khi anh đến gần thì hai cặp mắt thù địch chằm chằm trừng anh. Chúng hôm qua bắt đầu ghét thúc thúc tóc dài này rồi, không chỉ mang chúng đến nơi rộng lớn này mà còn cố tình đem ba ba chúng đi rồi khi dễ ba ba chúng. Không khi dễ ba ba chúng thì sao trên người ba ba chúng xuất hiện thật nhiều những vết thương tím bầm rất xấu. Chúng nằm im trong vòng tay của ba ba ngủ nhưng so với ba ba chúng dậy sớm hơn, còn ba ba chúng thường ngày dậy thật sớm giờ lại” lười biếng” ngủ nướng thật lâu, chúng muốn đi làm điểm tâm cho ba ba nhưng nơi này rất rộng hôm qua khi chờ ba ba trở lại mà ba ba mãi vẫn chưa trờ lại chúng liền đi tìm ba ba nhưng rốt cuộc bị lạc. Giờ thì bụng chúng đang réo ầm lên, liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn thật lâu vào ba ba đang ngủ say chưa có dấu hiệu tỉnh chúng liền quyết định đi thám hiểm nơi này lần nữa với mục đích tìm nhà bếp. Khi chúng nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm chặt chẽ của ba ba chúng thì thấy thúc thúc tóc dài bên ngoài phòng đứng dựa vào cửa ra vào nhìn về ba ba, chúng theo thói quen đưa tay che chắn ánh nhìn không mấy thiện cảm của người kia trong mắt chúng vì hôm qua thúc thúc tóc dài đã bắt nạt ba ba rồi mới đưa ba ba về đây. Chúng trừng mắt lườm thúc thúc tóc dài nhưng được một lúc thì bụng kêu lên kháng nghị. Chúng mới chỉ hài tử 3, 4 tuổi làm sao chống lại cơn đói ập tới. Tức thì, thúc thúc tóc dài đi đến ngồi xuống đối diện với chúng hỏi:
_ Đã đói??
Chúng mím môi một lúc rồi đành gật đầu, chúng rất đói.
_ Ta đưa hai đi ăn được không?? Không cần làm phiền ba ba hai đứa đang ngủ được không, nhìn ba ba hai đứa rất mệt
Nghe đến mấy từ cuối chúng liền lườm thúc thúc đáng ghét, không phải ông khi dễ ba ba chúng thì sao ba ba chúng ngủ mê man thế chứ. Trước nay có lần chúng bị ốm, ba ba thức liền 3 ngày 2 đêm chăm sóc chúng nhưng chúng dậy thì ba ba liền thức dậy rồi dịu dàng hỏi chúng còn khó chịu không???
Nhìn thấy sự lên án của hài tử, Hàn Tịch có chút áy náy, chính là bản thân vẫn có chút chưa trưởng thành hay sao mà nóng giận át lý trí đem Minh Tu làm đến mê mệt như vậy trước khi biết trước được sự tình, nhưng hai hài tử của anh đang đói trước mắt phải đưa chúng đi ăn đã, hài tử mới 3 tuổi đói phải ăn luôn không nên để chúng đói
_ Chúng ta đi ăn rồi hai đứa mang cháo về cho ba ba ăn cho đỡ mệt nhé
Chúng nhìn nhau rồi nhìn vẻ thành khẩn của thúc thúc rồi lại nhìn cái bụng gầy của mình, cuối cùng chúng anh dũng gật đầu thật mạnh. Hàn Tịch thấy vậy hai tay dắt hai đứa đi đến phòng ăn. Dọc đường nhìn thấy vài người hầu nhưng họ chưa kịp chào vì khi thấy nhị thiếu gia của họ dắt hai đứa trẻ, và hơn hết chúng rất giống nhị thiếu gia nữa. Thậm chí còn có một hầu gái trẻ tuổi véo vào vai của người hầu bên cạnh thật mạnh cho đến khi nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của người bên cạnh mới gật gù nghĩ hay đó là con của nhị thiếu gia, cũng có thể lắm vì nhị thiếu gia mấy năm nay thường qua lại rất nhiều nữ nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!