Ký ức Ai Cập [Tự chuyện] - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]


Chương 6


Nó giật bắn mình, sợ hãi run bần bật nhìn Rameses. Tên này không thể nhỏ nhẹ đàng hoàng được cái à! Nam nhân tóc bạc thấy bộ dạng nó như vậy liền không nhịn được cười.

– Trông chả ra làm sao. Mới đó đã sợ run bắn người rồi! -Rameses hắn bĩu môi cười nhạo.

– Mẹ kiếp! Ngươi thử một lần bị dúi mặt xuống hồ suýt làm cơm cho cá thì bình tĩnh được cái con khỉ gió! -Nỗi sợ hãi dần bị tức giận độc chiếm che mờ “lý trí”, nó ngoạc miệng ra hét lớn.

– Xem ra ngươi chưa rút được kinh nghiệm thì phải!? -Rameses hắn ngày một tiến gần, nó giật bắn lên ôm cứng nam nhân tóc bạc. Lúc này Adel hắn như khúc gỗ, ngồi im re. Rameses hắn nhíu nhíu mày nhìn Adel, rồi lại mở miệng.

– Động cái đã ngồi vào lòng nam nhân, ngươi đều như vậy à? -Hắn chế nhạo, ánh mắt không dấu nổi khinh bỉ nhìn nó như nhìn mấy con hát ngoài đường rồi lại một mạch bỏ đi.

Lúc này nó mới thả lỏng người, nhảy ra khỏi người Adel. Thật sự mất tự nhiên, hắn ho nhẹ bảo y phục nó ướt hết rồi, để hắn chuẩn bị cho nó một ít. Nefer cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhanh chóng đồng ý. Theo hắn đi vào trong điện, nó nhìn thấy những cột đá có khắc đầy những hình tinh xảo, được tô những màu sắc đẹp đẽ. Trong điện còn là nhiều đá quý hay những cốc nước, hũ gốm, đều đẹp mắt như vậy. Mỗi món chắc hẳn đáng tiền lắm nhỉ! Ngồi lên chiếc giường đá được lát thảo mộc phía bên dưới êm ái thơm nhạt, nó thoải mái không ít. Phải đợi một lúc lâu sau nó mới thấy Adel hắn mang một bộ quần áo về, sắc mặt hắn cứ hồng hồng sao ấy.

– Khụ khụ, ngươi cầm lấy thay đi, ta đi ra. -Adel cứ đứng đấy, đến lúc nhận thấy Nefer đang nhìn hắn chằm chằm mới ngại ngùng lui ra. Aaa!! Adel mày làm sao đây?

Nefer nhận bộ quần áo từ Adel, giơ giơ lên ngắm nghía một chút. Ồ… Váy màu lam nhàn nhạt, nhỏ nhắn dài đến mắt cá chân. Vai áo là dạng sát nách, giữa eo còn có một loại dây buộc có thêu thổ cẩm đẹp đẽ. Nó loay hoay mãi chẳng biết mặc thế nào, liền nới rộng ra rồi đấy chân thò vào như mặc quần. Hai dây áo xếp ly được kéo ra che hết ngực, tự nhiên thấy áo với quần nhỏ màu đen không thích hợp lắm bởi kalasiris rất mỏng, màu đen lại nổi bật nên nó tháo hết ra. Lấy mấy tấm vải mỏng trên bàn Adel cuốn quanh ngực, mặc thêm cái khố màu da rồi ok! Tóc nó khá dày, thời tiết bây giờ mà ra ngoài sẽ nóng nên nó lại xé thêm một dải lụa, cột tóc đuôi ngựa lên dài đến gáy, cao mát mẻ.

– N.. Nefertari? Ta vào được chứ? -Adel ngoài cửa ngại ngùng hỏi.

– Phù… Được rồi được rồi!! -Nefertari phẩy phẩy tay, cầm luôn chiếc quạt lông công phẩy phẩy cho mát.
Adel đẩy cửa tiến vào rồi sửng sốt đôi chút. Cô gái mặc kalasiris lam nhạt nổi bật làn da màu olive sáng, mái tóc trắng đen cột cao kỳ lạ. Đồng tử màu xanh lá đẹp đẽ. Mũi cao nhỏ nhắn, môi nhỏ hồng nhuận nhìn thế nào cũng thực đẹp mắt. Cô gái ngồi trên giường, hướng ra phía hồ nước, tay phẩy phẩy quạt, chân vắt lên tùy ý.

– Quên chưa hỏi, ngươi tên gì vậy nhỉ? -Thấy Adel cứ nhìn mình, nó quay ra lớn tiếng. Adel sờ sờ mũi ngượng ngùng, lại trả lời:

– Adel Kalir!

– Ồ…. Ta có thể đi tham quan được chứ? -Phải nói việc xuyên về cổ đại là điều ước mà nó mong ngóng nhất. Lúc trước nó luôn nghĩ, nếu được xuyên về cổ đại thì việc đầu tiên nó phải làm là tham quan xung quanh!! Há há há!!!

Nhìn thấy vẻ mặt “bỉ ổi không thể bỉ ồi hơn” của Nefertari, Adel thở dài thườn thượt rồi dẫn nó đi xung quanh cung điện chơi. Mọi người đi qua đều xì xà xì xầm rất chiếm sự chú ý của nó.

– Ôi chao, Adel! Chúng ta đi khắp cung điện rồi, hay là ra ngoài chơi đi! -Nefertari vắt hai tay lên đầu, vừa đi vừa chu mỏ lên nói. Adel nhìn nó một chút rồi lại cười cười

– Ngoài kia đang diễn ra hội chợ, để ta đưa tiểu thư đi cũng được! -Hắn cúi người xuống trịnh trọng mời Nefer đi trước, nó không khỏi cười lớn, mắt cong lại lưỡi liềm.

– Ồ… Vừa hay bổn vương cũng chuẩn bị ra ngoài thị sát một chút! -Đang vui tự nhiên cái mặt ai đấy đen thùi lùi làm nó giật mình khóc thét lên chui về phía sau ôm Adel làm bia đỡ đạn. Rameses nhìn nhìn cái tay đang ôm Adel lại nhíu mày, mặt trầm hơn một chút. Adel nhận thấy không khí ngày càng mát mẻ, lên tiếng cười hòa

– Điện hạ, vậy chúng ta đi cùng!

– Chậc, ở chỗ các ngươi đều như vậy à?

– ……………. -Áaaaaaa!!!!!!! Hắn đứng cạnh ta rồi!! Huhu bổn bảo bảo đâm cột chết cho xong! Nhưng mà chết thì đau lắm!!! Hừ, bổn bảo bảo nén nhịn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN