Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 7
– Ông chủ ~~~~ Cam này nhiêu một cân nha? -Nefertari cúi người hỏi. Chủ cửa hàng híp mắt ra cười chào hàng, vừa cười vừa giới thiệu, ông ta lại bị ai đó làm cho cứng lưỡi
– Cam này xấu như vậy, màu sắc cũng chẳng tươi mới. Mua làm cái gì?? Rameses cau có mặt mày, giở cái giọng tru tréo làm cụt tâm hồn con nhà người ta.
– Bà chủ!!! Hihi, nho này bán sao nha?
– Nho héo quắt quằn quặt, lại quả to quả nhỏ, khó coi chết đi được! -Rameses chau mày cau có. Bà chủ kia không khỏi phun lên hỏa khí. Nho nhà bà tươi thế kia nó chê héo!! Biến cho bà mở hàng!!
– Hihi, xin lỗi, chúng tôi đi ngay, đi ngay!! -Nefertari đẩy Rameses ra chỗ các, không lâu sau đã lại thấy có mặt ở sạp hàng khác rồi!!
– Bà chủ, khăn này nhiêu nha??
– Họa tiết quê mùa, chất vải xấu!
– ………………
– Ông chủ, cá này bán…
– Ngươi không nhìn thấy cá này chết rồi à???
– CÚT!!!!!!!!! -Nó rống lớn. Gần như là gân cổ họng muốn bựt bựt ra ngoài. Thật sự không thể không để ý tới Adel lúc này đang co quắp khóe miệng như phải gió đằng sau. Điện hạ nhà hắn lúc nào thì như phụ nữ vậy?? Nói nhiều nữa!! Còn thích đi làm phiền người ta. Điện hạ nhà hắn đâu?? Ai tráo đổi rồi hay sao vậy??????????
– Ngươi rống cái gì? -Rameses cau mày nhìn nó, khó hiểu hỏi
– Hừ! Ta rống cái gì ngươi quản được à? -Nefertari chẳng thèm để ý hắn, đưa tay ra vòng lấy cánh tay Adel siết chặt.
– Ban ngày ban mặt ôm vai bá cổ chẳng ra thể thống gì cả. Bỏ tay ra!!!! -Rameses lớn tiếng, chẳng để tâm nó đang tức xì khói trên đầu, mỏ giẩu lên bất mãn ngập tràn. Thoắt cái đã gạt tay Adel sang một bên, thuận tiện chen giữa hai người làm một cái “mặt trời nhỏ” luôn. Nó giờ mới để ý tới bao người lúc nãy bây giờ đã quỳ rạp sang hai bên đường, cúi thấp đầu đầy cung kính
– Chỉ là đi dạo chợ, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy làm gì?
Rameses cũng rất không vui đáp lại
– Dựa vào ngươi gọi như vậy cũng đủ rút lưỡi khâu miệng ném ra làng nô lệ rồi. Bổn vương có việc ra ngoài, mang theo binh lính thì có gì sai à?
– Công chuyện gì?
– Thị sát.
– ……….
– Ngươi không nghĩ tới cảm nhận của bọn họ à? -Nó cao giọng
– Các ngươi có cảm nghĩ gì không? -Rameses ngửa đầu lại về phía sau, nhẹ giọng dịu dàng “thăm hỏi”
Đám binh lính run lên bần bật, đều đồng thanh hô
– Chúng thần không có ý kiến! Được đi theo và bảo vệ điện hạ là vinh hạnh của chúng thần! -Rameses nghe xong lại quay đầu về phía Nefer nhướng cao mày vẻ mặt thản nhiên
– ………….. -Nefertari nghiến răng nghiến lợi quay phắt người đi về, đoàn người cũng theo hắn chuyển hướng đi sau nó.
– Aaaa!! -Nefer đi được một đoạn thì bị một vị thiếu niên đụng phải, mất thăng bằng ngã ngửa ra đằng sau. Nó đang mặc niệm cho bản thân có thể làm quen với đất mẹ thân yêu thì một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy. Mùi thơm thoang thoảng phảng phất ở mũi mà nó cũng chẳng biết có tên gì, Rameses nhanh chóng kéo nó đứng dậy. Adel lúc này ngượng ngùng thu tay về đằng sau.
– Này!!!!!!! -Nefer gạt tay hắn ra đằng sau, đuổi theo tên thiếu niên lúc nãy đang ở chỗ đoàn người khá xa. Mẹ kiếp hắn là tên móc túi nhé! Oh shit bao nhiêu vàng của ta đấy!!! Tuy đuổi theo nhưng nó không hô mấy câu “Đứng lại!!!” như trong phim mà chỉ im lặng vun vút chạy theo sau. Bởi vì sao nó lại không theo lẽ thường mà hô? Bởi vì đó là một trong những câu vô nghĩa nhất! Đệch mợ thế ngươi hô đứng lại thì hắn đứng cho ngươi chắc?? Có mà ngu!!!! Rameses hắn phân phó binh lính đuổi theo nó rồi cũng chạy sau, nó theo thiếu niên trùm kín người kia mà chẳng biết đường đất sao hết. Đuổi mãi cũng tới một khu làng bỏ hoang, mọi vật ở đấy lại làm nó cứng người
– A?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!