Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 9:
– Oaaa…. Oáp ~~ -Nó vươn tay vận động, không khí nơi đây thật thoải mái! Nếu như Vũ Hàn ở đây, chắc chắn hắn sẽ rớt cả con mắt ra ngoài vì “Mẫu đơn” dậy sớm. Nefer lảo đảo xuống giường, đưa tay ra với lấy cốc nước bạc hà súc miệng, dùng lấy bàn chải bắt đầu đánh răng với thứ bột trắng. Xong xuôi hết mọi việc nó mới bắt đầu hành trình đến ngôi làng kia. Adel đưa Nefer đến tới cổng chợ, nó đã ngạc nhiên khi thấy Anpu đứng đợi ngoài đấy rồi. Vì còn khá nhiều việc trong cung nên Adel không thể ở lại với nó lâu được nên rất nhanh đã rời đi
– Chà, Anpu ngươi sao hôm nay còn ra đón ta cơ! -Nó vừa đi theo hắn, vừa cầm chiếc bánh mứt nho mua lúc nãy phồng miệng vừa nhai vừa nói. Anpu hắn khoác một chiếc bao lớn đầy những bánh mì nó mua, theo sát ngay bên cạnh
– Còn không phải lo ngươi không biết đường! -Anpu cau có, đỏ mặt quay đi không thèm nhìn nó nữa.
– Ha ha.. Thế số tiền hôm qua ngươi định dành vào việc gì? -Một chút nó lại hỏi
– Mua hạt giống, mua lương thực. Chứ còn làm gì nữa!!?????
– ………. -Muốn tát ngươi ghê thật chứ!!
Hừm… Lúc đưa nó tới cổng chợ, Adel có đưa nó túi tiền mà Rameses giao cho. Nó liền mua luôn bánh mì tới làng. Đến cổng, đập ngay vào mũi nó đã là mùi chua rồi =…=
– Ái chà…. Nefertari, cháu đến rồi à? Ha.. ha.. -Bà cụ hôm qua rất nhanh đã thấy nó, cười hiền khập khững cầm gậy chống tới chỗ nó. Nefer đưa tay nhẹ nhàng giữ vững bà cụ, Anpu nhanh chân cầm bánh mỳ đi chia cho mọi người
– Tỷ tỷ!! Tỷ lại tới thăm chúng ta sao?
– Tỷ tỷ!! Bánh mì này ngon quá!!
– Tỷ tỷ! Nhà tỷ nướng bánh ư??
– Không có đâu, ăn từ từ thôi nào!! Bánh mỳ này là vị ca ca kia gửi tiền tỷ mua cho mấy em đó!! Ăn mau chóng lớn sau này giúp đỡ đất nước nhé!! Ha.. ha.. -Rameses ngươi cảm ơn bổn cung đi, bổn cung đang chiêu mộ binh lính tương lai cho ngươi đấy!!! Muahahaaa
Nefertari rất nhanh hòa hợp với mọi người, buộc cao tóc đuôi ngựa lên, xắn ống kalashiris tới ngang đầu gối, đi thêm đôi dép cói lẫng ca lẫng cẫng tới dọn dẹp. Phụ nữ ở trong các khu nhà lau dọn còn nam nhân sẽ ra ngoài lấy nước, cày đập, trồng giống mới. Anpu hắn cũng theo đoàn ấy, cầm lấy chiếc cuốc mới mua bắt tay ra ngoài cánh đồng bỏ hoang xa xa. Nefer nhìn theo mọi người ra sức múc đất lập kênh thật vất vả, đến khi trời tối hẳn mới xong xuôi. Nó cùng mấy vị thiếu phụ nữa nấu ăn trong nhà bếp, Apis ở bên trong hướng dẫn nó (Apis là chị gái chap trước đấy) Vì ở nhà nó cũng tự nấu được rất nhiều món ngon, còn nấu rất giỏi nên việc học cũng khá đơn giản. Gia vị ở đây khác so với ở hiện đại. Có muối, tiêu, mật ong, rất rất nhiều tỏi, hành tây, mê điệt hương, còn thịt dê nữa*. Chà… Ngon ghê!!! Để đến khi đồ ăn xong xuôi, mọi người quây quần ngoài sân chung dao muỗng sẵn sàng thì…
– Nefertari tiểu thư!!!! Ta tới đón người về đây ~~ -Adel hắn đã dẫn một tiểu đội tới đứng ngay bên cạnh nó, cà lơ phất phơ chào hỏi. Mọi người nhận ra Adel theo nó ngày hôm qua, mau miệng mời hắn ngồi xuống ăn cùng
– Thật xin lỗi nhưng hiện tại ta phải đón tiểu thư về rồi. Có gì hẹn mọi người hôm khác nhé. -Vẫn như vậy, trên gương mặt Adel hắn chẳng có biểu hiện gì là ghét bỏ cả, lúc nào cũng là khuôn mặt rất hiền lành…
– Tạm biệt mọi người, ta về đây!! Ngày mai sẽ lại đến -Nefer chạy lại chỗ hắn, ai oán rưng rưng nước mắt quay sang mọi người chào tạm biệt
– Tạm biệt!!! -Mọi người đều giơ tay lên chào lại nó, Anpu tiễn ra tới cổng làng rồi đứng lại đợi nó đi mới quay về. Nefer ngồi trên ngựa, được Adel cầm dây cương dắt đi.
– Banitil, ngươi cùng mọi người về trước đi, ta và Nefertari tiểu thư sẽ về sau….
* Ta chú thích bọn họ là dân nghèo mà lại ăn thịt dê là bởi vì ở Ai Cập trước kia, thịt dê ăn cũng giống thịt heo ở mình ấy. Bởi vì dê nuôi khá dễ, lại là động vật có số lượng nhiều ở Ai Cập nên nó là loại thức ăn bình dân vùng bấy giờ. Vì vậy mà thịt dê khá rẻ. Thịt ngỗng, ngan, gà, bồ câu, cừu, trâu, hay bò mới đắt nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!