Ký ức Ai Cập [Tự chuyện] - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]


Chương 13


Dao găm được phủ một lớp ánh trăng vô cùng sáng, sư tử dũng mãnh một chân mạnh mẽ phóng tới muốn đem bóng người ấy dẫm dưới chân. KENG!!! Thanh âm cứng rắn va vào nhau vô cùng sắc bén, người phía trên miết lấy đầu dao giữ chặt, hất mạnh chân sư tử ra. Sư tử bị hất văng không xa, nó gầm gừ lên mấy tiếng rồi từ từ nhích lùi ra phía xa lấy đà một đường bổ nhào tiếp.

– Nefertari tiểu thư, Nefertari!! Nefertari, Nefertari! Mau tỉnh lại!! -Monjostep nguy cấp gọi nó tỉnh, bên kia thì không ngừng chống lại sức mạnh uy vũ từ sư tử. Nefertari trong tối nghe được tiếng Mộc Lạp Đề, lại không biết phải ra như thế nào, xung quanh nó đều là một màu đen xì.

– Nefertari, tỉnh! Tỉnh dậy đi Nefertari! Nefertari!!! Ugh… Khốn kiếp! -Monjostep không ngừng hét lớn. Mẹ nó, nơi đây cách xa so với hành lang bên kia, bên này lại không có lính canh, nói trắng ra chỗ này ngoại trừ Mộc Lạp Đề thì cũng chỉ có Nefertari đang ngất trên sàn. Nó nghe thấy tiếng, nhưng vẫn không thể tỉnh dậy, tiềm thức chạy trong bóng tối sợ hãi.

– Padu! Bình tĩnh lại! Padu, mau bình tĩnh. Nàng ấy không phải địch! Padu!! -Monjostep gào lên cố trấn tĩnh sư tử nhưng nó nào nghe. *(Tiểu Padu khả ái: Thế ngươi không phải là địch à?) Bởi vì nó chỉ nghe lời khi Rameses hắn ra lệnh!

Nefertari cố gắng lắm mới có thể mở mắt ra, trần nhà bằng đá thô, sàn nhà lạnh lẽo.. Rồi nó bật dậy, hốt hoảng muốn tới chỗ Mộc Lạp Đề

– Monjostep…..

– Nefertari, mau gọi điện hạ tới đây! Mau lên! -Mộc Lạp Đề bị cào một đường sâu rách toạc bắp tay, mắt thấy sư tử đang định lao vào cấu xé Nefertari nàng liền liều mạng lao ra dùng găm giữ miệng nó lại. Monjostep nếu như dùng nửa già cái mạng ra thì có thể giết chết được sư tử nhưng Padu nó lại là sủng vật được Rameses nuôi từ bé, thật sự không dám làm tổn hại nó. Nefertari nghe xong liền một mạch lao về phía quẹo hành lang tìm người. Cơ mà… Chết rồi!!! Bổn cung không biết đường!! Áaaaaaaaa!! Lo lắng pha lẫn sợ hãi, nó không biết đường nhưng vẫn cứ chạy khắp hành lang tìm người nhờ đưa tới chỗ Rameses.

– Này! Ngươi là ai sao dám tự tiện chạy quanh như thế! -Một tên lính canh tuần tra theo giờ thấy nó liền giương cao giảo chéo lên chuẩn bị nghênh chiến. Nefertari nhìn hắn như nhìn vị cứu tinh, lao nhanh tới

– Người.. Đ.. Điện hạ! Đưa ta gặp điện hạ các ngươi!! Mau lên!

– Không được! Tẩm cung của điện hạ làm sao có thể tự tiện.

– Mau lên!! -Nó quát lớn, mắt trợn lên phóng tới làm tên lính sợ hãi. Nhưng hắn là thần dân Ai Cập, hắn không thể chùn bước trước “quân thù”!

– Có sư tử, có sư tử! Mau đưa ta tới gặp điện hạ các ngươi!! -Tên lính nghe có sư tử xuất hiện trong cung, lại nhìn trang phục nó mặc rồi mau chân dẫn nó tới chỗ Rameses. “Nhanh lên!!”

Đến khi tới được tẩm cung Rameses rồi, lại có hai tên lính canh chặn cửa không cho nó vào.

– Điện hạ! Điện hạ, mau ra đây!!! Điện hạ!!!! -Bị chặn ở cửa, nó chỉ có thể hét lớn gây ồn ào bên trong nhưng khổ nỗi nó lại không biết tên nam nhân kia là gì. Rameses phía trong đang ngủ ngon rớt hết cả tưa nước miếng ra thì bị phá giữa chừng, tức tối ném cái gối kia ra, còn mình tiến đến mở cửa.

– C.. Cứu mạng!! S.. Sư tử, nhà tắm, Monjostep! Mau lên!! -Nefertari lắp bắp tới lập cập hai răng, khóc nhòe hết mặt. Rameses hắn thấy nó khóc, ngạc nhiên đứng như tượng tạc, không phải mới nãy còn tốt sao?

– Cái gì mau lên mới được chứ? -Rameses hiển nhiên không hiểu ý nó, cau mày hỏi lại.

– Đang đi tới phòng tắm, gặp sư tử, được cứu, nguy hiểm! Mau tới cứu người! -Nefertari cố gắng nói từng lời, nấc lên

– Chỉ là một nô dịch thôi mà, để nó ăn cũng chẳng sao đâu. Ngươi đi về ng../ Mau lên!!! -Rameses hắn vuốt vuốt tóc lại bị nó hét cho sững người.

– Đây!!! -Chỉ kịp túm lấy mành áo choàng bọc lấy thân mình, Rameses hớt hả chạy về phía hành lang kia. Nefer chạy theo sau, khóc tu tu như mẹ chết. Tới nơi cũng là lúc Monjostep sắp kiệt quệ, đang cố gắng luồn lách khỏi “con sư tử độc ác” kia! Toàn thân nàng chẳng còn chi (bộ phận như kiểu tay chân ý) nào lành lặn, tay rách toạc, mảng thịt bị đứt lìa còn vung vẩy giữa không trung. Quần áo dính bụi, dính máu bê bết. Trong không khí sực lên một mùi tanh nồng nặc làm nó suýt nôn ra ngoài.

– Padu, dừng lại! -Rameses hô một tiếng, con sư tử thật sự dừng lại, lui về sau một chút rồi cúi đầu.

Nó nhanh chân chạy tới chỗ Mộc Lạp Đề, đỡ nàng dậy, nhìn từng vết thương của nàng mà nó đau cứ như là mình đang chịu vậy.

– Phạt ngươi nhịn đói 3 ngày, đồ vô dụng, còn không cút? -Rameses trừng mắt con sư tử, lại quay sang bên nó.

– Điện hạ ban phước lành! -Monjostep tuy bị thương nặng nhưng vẫn gắng dậy, chật vật quỳ xuống cúi thấp đầu, hai bàn tay vuông góc hướng lên trời làm một đại lễ.

– Cựu tư lệnh quân đội Amun? -Rameses ngạc nhiên nhìn Mộc Lạp Đề

– Có thần! -Monjostep run rẩy áp chế đau đớn hô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN