Ký ức Ai Cập [Tự chuyện] - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]


Chương 20


– Ngươi mau lùi lại đây, đứng như vậy nhỡ bị phát hiện thì sao! -Rameses nhìn Nefertari đúng là cái đồ vướng víu chân tay!

Nó chưa từng cưỡi ngựa nhưng cũng biết điều một chút, cúi người xuống ôm lấy con ngựa xuỳ xuỳ lùi xuống. Toán quân đã tới được phía sau trại địch, xa tít tắp có người vẫy tay ra hiệu, Rameses giơ tay chuẩn bị lệnh đốt thì đột nhiên ngựa của Nefertari làm sao bỗng phát điên hí lớn lao một mạch về phía địch.

Nó ngồi trên ngựa mà suýt ngã chổng vó, kinh ngạc còn chưa kịp kêu đã bị kéo rầm rầm! Vốn dĩ sa mạc này rất tĩnh lặng, tiếng chân rón rén như nào cũng đều nghe được vậy mà ngựa nó một mạch lao ra giữa vùng cách Ai Cập và Nubia, bên địch đã tập trung lại ra giữa, nghênh đón ngay Nefertari

Rameses mọi chuyện đến nước này chỉ có thể ra hiệu đốt trại, Khopeth gào lên khiến địch giật mình rồi PHÙNG một phát! Trại lương thực của địch đều bị đốt bùng lên làm chúng chạy toán loạn, giữa mảnh hỗn loạn đó có một thiếu niên khá lạc loài, toán quân Nubia chia làm hai phe. Một phe cầm tên bắn loạn về phía quân Ai Cập rút chạy, một phe lao thẳng lên đường giữa. Nefertari ôm ngựa chắn giữa đường thấy địch đông quá định nhảy xuống ngựa chạy theo quân cơ mà đời không như mơ! Ngựa phát điên nhảy lên làm nó xóc một đường vòng xuống bụng ngựa, hai chân nhanh chóng quặp lên lưng ngựa muốn rụng rời. Nó nghểnh đầu thấy bên địch sắp đến chỗ mình mà con ngựa không chịu đi, có gào lên nó cũng chẳng nghe thì sợ hãi trợn trắng mắt

– Ramses!!!!! Khopeth!!! Mọi người cứu ta!!!! -Đoàn quân Ai Cập đã rút về hàng ngũ chỉ có một số ít quân lính có thể đếm trên đầu ngón tay là tử trận, thiếu niên trong hàng ngũ Nubia bắt được nó ngồi trên ngựa, túm lấy một chân Nefertari để nó lết mặt trên cát lôi xềnh xệch đi.

Rameses hoàn hồn, nhanh chóng rút lấy cung từ lính phía sau bắn một đường ba mũi tên trúng lưng thiếu niên đó, hai bên bắt đầu giao tranh, trời hừng sáng. Nefertari hiện tại nửa thân trên đang rạt trên cát sa mạc bị ngựa kéo đi mà miệng đầy ặc những cát, khó thở cùng cực không khỏi giãy giụa, đạp mạnh chân vung vẩy. Thế nhưng không hiểu sao tay thiếu niên đó rất khỏe, hắn vốn chỉ dùng một tay đem cẳng chân nó nhâng lên, dù Nefertari vùng vẫy thế nào cũng không thấy buông lỏng.

– Ramses!! -Rameses nhìn nó bị kéo xềnh xệch nhanh chóng biến mất lại chỉ có thể nghiến răng đáng chết. Hắn đang đánh với tên thủ lĩnh Nubia, không phải bọn chúng chỉ là một phần quân nổi loạn thôi à!!! Một bên mặt Nefertari đau rát, cát xộc vào mũi vào miệng làm nó không khỏi càng quẫy đạp mạnh hệt như con gà giãy giụa trước khi chết.

– R.. Ặc ặc.. Khốn kiếp! Tên chó má nhà ngươi!! Ặc ặc… -Hộ giá kìa!! Bổn cung sắp chết rồi mấy tên khốn nạn này!!!! Vốn dĩ người Nubia có thân thể rất cường tráng, cao lớn, hơn nữa do điều kiện tự nhiên và sự nghèo nàn nên bọn họ không hiểu sao lại càng khỏe hơn làm quân Ai Cập chiến đấu khá khó khăn khi đánh trực diện. Không chỉ có thế mà người Nubia còn rất giỏi về xạ chiến, bọn họ đang phải đối địch với mấy người này lại còn nhận thêm những mưa tên công kích theo đợt.. Tất cả không phải tại người kia sao!!!

Nefertari bị túm lôi tới một vùng trại phía xa nữa so với chiến trận kia, ước chừng bị kéo lê phải những nửa tiếng mới ngừng, không ngờ… Ôi mẹ nó! Đông thế!! Không phải bảo đội quân Ai Cập không mạnh nhưng thần linh ơi nhìn xuống đây mà xem! Nefertari đem con mắt vằn lên tơ máu nhìn trại địch lụp xụp xếp thành hàng dài dằng dặc, đội quân Nubia vẫn không ngừng tiến tới, đông như kiến vỡ tổ. Nefertari bị thiếu niên ném vào một cái hố sâu hoắm, lưng va đập mạnh đau nhức mà cau mày theo bản năng nhìn ngược lên trên. Nó không khỏi rùng mình nuốt lấy một ngụm nước miếng, tên thiếu niên đó trợn trắng mắt từ trên nhìn xuống Nefertari

– Ngu xuẩn!

– !!!????? -Nó chưa hoàn hồn thì tên thiếu niên đó đã quay đầu mất dạng, đầu lại đau. Vừa rồi tên thiếu niên đó nói tiếng Ai Cập, cơ mà người Nubia nói tiếng Nubia chứ đâu nói tiếng Ai Cập? Càng nghĩ càng thấy nó sai sai! Theo thuyết ngôn tình thì 90% cái kiểu này thì một trong bố mẹ của tên kia sẽ là người Ai Cập.. Nhưng mà… Làm thế nào để trèo lên khi mà cái hố này vô cùng rộng lớn lại còn sâu nữa. Nó ngồi phía dưới ngước lên nhìn trời lúc này trong vắt một màu xanh, lòng không khỏi bồn chồn lo lắng với trận chiến ngoài kia. Nó như lửa đốt, tay không nhịn được đem hai thanh đao Rameses đưa cho ngày trước cắm vào đất toan trèo lên. Nefertari gồng mình trèo được một đoạn thì có cái gì đó ném lên người, tiếp đấy lại là một trận đau rát không khỏi làm nó phải ngước lên trên. Bụp!
Một viên đá nói lớn cũng không lớn mà nhỏ chẳng phải nhỏ đập mạnh vào đầu làm nó choáng váng hụt tay, xém ngã xuống. Nefertari lấy một tay xoa lấy trán mình thì cảm giác ươn ướt rất lạ, nó bỏ tay xuống, máu đỏ tươi chảy vào mắt..

– ???? -Nefertari rướn cổ lên nhìn, một tốp năm tốp ba khuôn mặt lò ra làm nó giật mình, bọn chúng đang cầm đá ngồi từ trên ném vào nó. Khốn kiếp!! Nefertari hít một ngụm khí mà rủa thầm, toàn thân đau đớn ngã xuống dưới. Nó không thể không nhận ra bọn người ném đá miệng oang oang phía trên chính là người Nubia! Với đặc điểm da đen miệng dầy mũi lớn kia, còn giọng nó thô thiển lớn miệng đó nữa, tuy nó không hiểu chúng đang nói gì nhưng cũng không phải không nghĩ đến chúng chính là đang mắng chửi, với danh nghĩa người Ai Cập, kẻ thù của chúng! Bọn chúng đang chửi là thật khi mà tay không ngừng nắm cát và đá ném xuống người nó với sự phẫn nộ. Sự việc như vậy không khỏi làm Nefertari nghĩ đến câu nói: Hổ xuống ruộng, chó cũng khinh! Nó phải co rúc về một phía, cúi mặt xuống mà nhận lấy sỏi đá công kích phía trên, ê a chửi rủa. Tình cảnh này lại làm Nefertari nhớ tới những ngày ở trong quân đội, mọi người đối nó nhường nhịn biết bao nhiêu! Nghĩ tới không khỏi mắt ươn ướt, đầu đau như đao bổ lại chẳng có lấy thứ gì cầm máu, Nefertari hận không thể lao lên đâm chết bọn người trên kia, đâm từng nhát một cho chúng biết.

Nefertari ngồi ăn đá mà chỉ ước giá như cuộc đời nó là một quyển ngôn tình và nó chính là nữ chính. Đây là phân cảnh nữ chính ăn hành và nam chính sẽ đến nghiến chết cái lũ kia rồi cứu nữ chính, nam chính nghiễm nhiên phải là một người đẹp trai cao to, dòng dõi vương công quý tộc, cuối cùng sau bao thăng trầm hắn sẽ rước nó về dinh và sống một cuộc đời sung sướng hết truyện. Ừ rồi đột nhiên!! Đá ngừng.. Bọn chúng không ném nữa, đá ngừng phải chừng một hai phút gì đấy đã làm thức tỉnh suy nghĩ của Nefertari. Chẳng lẽ chúng hết đá?? Và đột nhiên ai đấy nghe thấy thêm một giọng nữa phía trên, mừng như sắp chết chẳng lẽ nam chính đến rồi??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN