Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 3: Tương phùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 3: Tương phùng


Hai người hàn huyên một lúc lâu, sau đó Nghê Hạ tập trung đọc kịch bản. Vì suất diễn của Tống Phỉ Nhi không nhiều nên cô nàng không bị áp lực tâm lý nặng, thoải mái ngồi lướt Weibo.

“Nghê Hạ, cậu xem này, bây giờ trên mạng xuất hiện nhiều bảng xếp hạng thú vị phết. “Bảng xếp hạng ngôi sao nam bạn muốn đưa về nhà gặp phụ huynh nhất” này, “Bảng xếp hạng nữ minh tinh thu hút đàn ông nhất” này, còn có cả “Bảng xếp hạng nam diễn viên mà chị em muốn lôi lên giường nhất” nữa này.”

Tống Phỉ Nhi ngồi bên cạnh cứ lải nhải mãi, nhưng Nghê Hạ chẳng thấy hứng thú. Cô lớn lên ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nước vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, lúc còn nhỏ thì rất có hứng thú với giới giải trí, nhưng từ sau khi bố mẹ ly hôn, cô không mấy chú ý đến những người nổi tiếng ở trong nước.

Có điều, chỉ trừ một người.

“Đứng thứ nhất là Lâm Ngộ Thành này, vừa rồi mình còn gặp được anh ấy ở bên ngoài, không hổ danh là đàn anh của bọn mình.”

Nghe thấy tên Lâm Ngộ Thành, Nghê Hạ nhìn lướt qua màn hình di động, “Đứng thứ nhất? Tại sao lại là anh ta?”

Tống Phỉ Nhi chống cằm vẻ si mê, “Sao không thể là anh ấy chứ? Vừa đẹp trai, vóc dáng lại đẹp. Với lại, năm ngoái anh ấy diễn một bộ dân quốc, một lần là nổi tiếng luôn, bây giờ anh ấy là tiểu thịt tươi trong lòng mọi người đấy.”

Nghê Hạ nhướng mày, không tiếp lời cô nàng, nhưng lại nhìn thấy ở vị trí thứ năm là cái tên cô quen thuộc.

Nghê Hạ có chút bất ngờ, “Hoắc Thiệu Hàng… mà lại xếp thứ năm?”

Tống Phỉ Nhi không chú ý đến vẻ mặt tập trung đột ngột của Nghê Hạ, cô nàng trả lời, “Hoắc Thiệu Hàng cũng đốn ngã bao nhiêu thiếu nữ đấy, nhưng mà có vẻ là anh ấy khá lạnh lùng, hơn nữa trước đấy mình từng nhìn thấy anh ấy một lần từ xa, chính xác là cái cảm giác chỉ ngắm chứ không chạm đến được ấy… Cậu nói xem, ai mà dám lôi anh ấy lên giường chứ.”

“Tại sao không?”, Nghê Hạ nói với vẻ ngạc nhiên, “Nếu mà là mình, phải chọn nam diễn viên muốn kéo lên giường nhất, chắc chắn mình sẽ chọn Hoắc Thiệu Hàng.”

Tống Phỉ Nhi sửng sốt, “Nghê Hạ, sao mình không nhớ là cậu mê Hoắc Thiệu Hàng nhỉ? Cậu là fan à? Fan trung thành sao?”

“Hả?”, Nghê Hạ hắng giọng, “Diễn viên mà lại đi nói chuyện fan trung thành, mình việc nào ra việc đấy.”

“Việc nào ra việc đấy, nói như là cậu với người ta từng nằm chung một cái giường không bằng.”, Tống Phỉ Nhi cười nói.

Nghê Hạ thoáng lúng túng, nếu cô nói là thật sự đã từng thì sao…

“Đừng ăn nói luyên thuyên.”, Nghê Hạ muốn đổi chủ đề, nhưng cô vừa dứt lời thì liền nhìn thấy ba người đột nhiên đi vào, mà người đi đầu còn nhìn cô với gương mặt đang nhịn cười nữa.

Nghê Hạ thoáng xấu hổ. Không phải là bị nghe thấy rồi đấy chứ?

Suy nghĩ đó vừa nhen nhóm trong đầu cô thì người đi đầu kia đột nhiên quay đầu nói, “Thiệu Hàng, hôm qua để kịch bản ở phòng trong, để tôi đi tìm.”

“Ừ.”, giọng nói điềm đạm mà ôn hòa. Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn, một người bước từ ngoài cửa vào, áo khoác đen, đôi chân dài, cả gương mặt như tạc kia nữa…

Hoắc… Thiệu Hàng!

Nghê Hạ choáng váng, nãy giờ mấy người này ở bên ngoài ư? Như vậy thì, lời cô nói chắc chắn anh nghe thấy. Ngay lập tức, Nghê Hạ có cảm giác muốn đâm đầu vào tường tự vẫn. Thế nào mà cô lại nói những lời đó trước mặt anh chứ!

Đang lúc Nghê Hạ còn ngây ngẩn, Tống Phỉ Nhi đã đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, đầu hơi cúi che đi gương mặt ửng đỏ, “Anh Hoắc, chào.. anh ạ.”

Hoắc Thiệu Hàng không hề phô ra danh xưng ảnh đế của anh, anh hiền hòa đáp một câu “Chào cô!” với cô ấy.

Rõ ràng là Tống Phỉ Nhi cực kỳ kích động, cô nàng không biết nên đứng hay ngồi xuống thì hơn. Cũng may Hoắc Thiệu Hàng không ở lại lâu, anh cùng quản lý và trợ lý đi vào gian phòng bên trong.

Phòng nghỉ chia làm hai gian trong ngoài tách biệt, vừa rồi Tống Phỉ Nhi và Nghê Hạ ngồi ở ghế sô pha phía ngoài. Thấy Hoắc Thiệu Hàng đi rồi, Tống Phỉ Nhi thở phào một hơi rồi ngồi xuống ghế, “Làm mình sợ chết đi được… Nghê Hạ, Hoắc Thiệu Hàng đến đây, liệu có phải là vào vai chính trong phim không?”

“Nghê Hạ? Này!”

“Hả?”

“Cậu vẫn choáng đấy à? Mình đang nói chuyện với cậu đấy. Mà này, vừa nãy sao cậu không đứng lên chào hỏi một cái, ngộ nhỡ người ta cảm thấy cậu vô lễ thì sao đây?”

“Đâu có đâu…”, Nghê Hạ đè lại nỗi bi ai trong lòng, ra vẻ bình tĩnh, “Chỉ là… chân mình tê thôi.”

“…”

Hoắc Thiệu Hàng và hai người kia vào trong mãi vẫn không thấy ra, Tống Phỉ Nhi hưng phấn nói, “Này Nghê Hạ, nhìn gần như thế mới thấy người thật còn đẹp trai hơn cả trên tivi.”

Sau một lúc, Nghê Hạ cũng bình tĩnh lại được. Cô liếc Tống Phỉ Nhi một cái, “Phải là cực kỳ đẹp trai.”

“Cậu thích nhất phim nào của anh ấy? Mình thì thích nhất phim điện ảnh mới chiếu của anh ấy, trên phim, Hoắc Thiệu Hàng anh dũng xông ra chiến trường giết địch, quá ngầu.”

“Thế à?”, Nghê Hạ vừa mới về nước, vẫn chưa xem kịp bộ phim điện ảnh mới chiếu của Hoắc Thiệu Hàng. Có điều, trước kia, cô không bỏ sót một bộ nào cả, “Mình thích nhất phim Tả An từ bảy năm trước của anh ấy.”

“Hả? Phim điện ảnh hả? Hay phim truyền hình? Sao mình chưa xem nhỉ?”

“Ừ, cũng lâu rồi, mà lúc đấy vẫn chưa nổi tiếng lắm.”, Nghê Hạ cười.

“Lâu như vậy rồi, chắc là lúc đấy bọn mình mới năm nhất.”, Tống Phỉ Nhi kinh ngạc, “Sao lại thích phim đấy?”

Nghê Hạ im lặng một lát, cô muốn nói, vì trong Tả An, Hoắc Thiệu Hàng vào vai anh cảnh sát tên Tả An, mà cảnh sát, như anh từng nói với cô, đó là nghề anh thích nhất ngoài nghề diễn viên. Thế nên, lúc xem bộ phim đó, cô cảm giác anh diễn cực kỳ nhập tâm, cực kỳ nghiêm túc, vô cùng lôi cuốn.

Có điều, những lời này Nghê Hạ sẽ không bao giờ nói ra, vì thế cô đùa, “Tại vì trong phim có cảnh anh ấy mình trần đi làm nhiệm vụ… cơ bụng tám múi đấy.”

“Xoạt!”, bên cạnh có tiếng giấy rơi xuống đất.

Nghê Hạ ngoảnh lại phía phát ra âm thanh thì lại thấy quản lý của Hoắc Thiệu Hàng đang cười tủm tỉm. Mà Hoắc Thiệu Hàng, đứng ngay sau quản lý của anh.

Nghê Hạ: “…”

Giết chết tôi đi!

“Thiệu Hàng.”, đúng lúc này, một giọng nói nữ phá tan bầu không khí ngượng ngùng. Mọi người quay ra nhìn thì thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo lông vũ đen đi vào, mái tóc quăn màu sợi đay tôn lên vẻ quyến rũ và gương mặt như vẽ của cô ta.

Người vừa vào là ngôi sao hạng A, Thẩm Tòng Ngưng.

Quan hệ giữa Hoắc Thiệu Hàng và cô ta hiển nhiên là không tệ, anh đưa mắt nhìn cô ta, rồi nói chuyện như với một người bạn lâu năm, “Đến rồi à!”

“Ừm, không đến muộn chứ? Anh đến bao lâu rồi?”, Thẩm Tòng Ngưng đưa túi xách cho trợ lý đứng bên cạnh, trên mặt là ý cười dạt dào.

Hoắc Thiệu Hàng nói, “Vừa đến.”

Nói xong câu đó, ánh mắt anh lại đột nhiên chuyển qua Nghê Hạ, người vẫn ngồi trên sô pha nãy giờ. Nghê Hạ bị nhìn một cách bất ngờ như vậy thì bật dậy khỏi ghế theo bản năng.

Hoắc Thiệu Hàng, “Cô là Huyền Hỏa nhỉ?”

Nghê Hạ ý thức được anh đang nhắc đến nhân vật trong phim bèn vội vàng gật đầu, “Chào anh ạ, anh… anh Hoắc.”

Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, “Lát nữa sẽ quay cảnh tôi và cô, cô chuẩn bị xong chưa?”

Nghê Hạ đã thuộc làu kịch bản rồi, nhưng không ngờ cảnh đầu lại là cô, bị mọi người chú ý, cô nhẹ giọng nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy được.”, Hoắc Thiệu Hàng đáp xong câu đó rồi không nói thêm gì, có vẻ là định ra khỏi phòng nghỉ.

Lúc anh đi ngang qua người, Thẩm Tòng Ngưng liền giữ chặt anh lại rồi cười nói, “Sao thế, em vừa đến là anh đã đi rồi.”

Hoắc Thiệu Hàng cong khóe miệng, “Không có thời gian, chẳng phải em cũng sắp quay rồi sao?”

Thẩm Tòng Ngưng nhún vai, “Haiz, cũng phải, làm việc, làm việc thôi.”

Đúng lúc này, một nhân viên trường quay chạy tới, “Anh Hoắc, cả Nghê Hạ nữa, hai người có thể đi hóa trang được rồi.”

Nghe thấy thế, Nghê Hạ cầm kịch bản rồi gật đầu chào mọi người, sau đó theo Hoắc Thiệu Hàng đi ra ngoài.

“Nghê Hạ?”, chờ đến khi chỉ còn lại trợ lý, Thẩm Tòng Ngưng mới nghi hoặc hỏi, “Cô ta diễn nữ hai à?”

Người trợ lý gật đầu, “Xem ra là thế rồi. Nghe nói Nghê Hạ nhờ một mục quảng cáo mà được đạo diễn chọn, trước đây từng đóng mấy phim truyền hình nhưng mà không nổi tiếng, chị không biết cũng chẳng có gì lạ.”

Thẩm Tòng Ngưng gật đầu, “Có thể lấy được vai diễn này, tính ra may mắn lắm đấy.”

Lời nói này của Thẩm Tòng Ngưng không chỉ vì đạo diễn của bộ phim là Hầu Quang Trung, mà còn vì nhân vật này có xu hướng khiến người xem thích thú. Nhân vật được dựng lên là người mang tình yêu say đắm mà sâu kín với nam chính, đến chết không thôi, nhưng mâu thuẫn là, nàng lạnh lùng, băng giá, không màng khói lửa nhân gian, tuy là nữ hai mà lại nổi bật không kém nữ chính.

Người trợ lý nói, “Nhưng kĩ thuật diễn của Nghê Hạ cũng chả ra làm sao đâu, em từng xem một bộ phim thần tượng cô ta đóng rồi, gượng gạo lắm.”

“Thế à?”

“Vâng, chẳng qua là cô ta xinh thôi, chứ nếu không có khuôn mặt đấy thì làm gì có cơ hội đóng phim.”, người trợ lý nói với vẻ khinh thường.

Thẩm Tòng Ngưng thoáng im lặng, sau đó hờ hững nói, “Đạo diễn Hầu không lý nào lại chọn diễn viên không biết diễn.”

“Nghe nói đạo diễn Hầu rất hay đổi diễn viên ở ngay trường quay, em thấy lần này…”

Mê Thành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại viên Xích Viêm Châu bị yêu ma cướp đi và cuộc trả thù rửa hận thay cha mẹ của thiếu chủ thành Cổ Hạ – Hạ Hầu Tuyết Uyên. Trên hành trình đó, chàng cùng hầu cận Đại Bàn kết bạn với nữ chính Long Tiêu Tiêu, thư sinh Dương Ân, và cả chuyện với hồ ly Huyền Hỏa.

Nghê Hạ đóng vai hồ ly Huyền Hỏa, thuở nhỏ được Hạ Hầu Tuyết Uyên cứu một mạng, vì thế khi gặp lại, nàng nhất mực hỗ trợ chàng đoạt lại Xích Viêm Châu. Huyền Hỏa yêu Hạ Hầu Tuyết Uyên say đắm, nhưng nàng biết trong lòng Hạ Hầu Tuyết Uyên chỉ có Long Tiêu Tiêu, hơn nữa, con người và yêu tinh khác biệt, nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ được ở bên Hạ Hầu Tuyết Uyên, điều duy nhất nàng muốn là mãi mãi đi theo chàng mà thôi…

Cảnh quay sắp tới là cảnh đầu tiên giữa Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng, nhưng lại là màn cuối cùng của Huyền Hỏa trong phim. Đây là cảnh Huyền Hỏa vì Hạ Hầu Tuyết Uyên mà tế điện Xích Viêm Châu. Trước khi bắt đầu quay, Hầu Quang Trung gọi riêng Nghê Hạ ra diễn giải cái cảm giác mà mình muốn.

Người rõ sự tình sẽ biết, đây là phân đoạn cực kỳ quan trọng. Hầu Quang Trung đề ra yêu cầu rất hà khắc với diễn viên, vì thế mọi người đều thầm vuốt mồ hôi thay cho diễn viên diễn vai Huyền Hỏa. Không chỉ phải khiến đạo diễn Hầu vừa lòng, mà còn phải cố gắng để không nổi bật hơn nam thần Hoắc Thiệu Hàng… Khó, quá khó.

Dàn cảnh đã chuẩn bị xong xuôi. Hoắc Thiệu Hàng mặc phục trang, áo đen thuần sắc điểm viền vàng ròng, chỉ ngồi an vị một chỗ thôi cũng khiến toàn bộ phái nữ có mặt tim đập thổn thức, chẳng trách đứng vào hàng một trong tứ đại mĩ nam cổ trang.

Clapper board dập xuống, mọi người cùng nín thở nhìn Hoắc Thiệu Hàng.

Giữa cung điện rộng lớn, Hạ Hầu Tuyết Uyên lẻ loi đứng đó, mắt nhìn viên Xích Viêm Châu trong lò luyện, tay phải chậm rãi siết chặt. Trước giờ chàng không hề biết, thì ra, muốn Xích Viêm Châu phát huy thần lực thì phải hoàn toàn nhập vào thân thể một người tế điện, mà người ấy phải có nội công cao cường và một cơ thể thuần thuộc tính hỏa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN