Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 6: Có thể rất mờ ám
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 6: Có thể rất mờ ám


Lúc Nghê Hạ ra khỏi khách sạn, cô phát hiện ở gần đó có một đám fan đang cầm que phát sáng và bảng tên. Cô nhìn thoáng qua hàng chữ trên đó thì mới biết, đó là fan của Hoắc Thiệu Hàng.

Fan bây giờ đúng là cuồng nhiệt thật… Thần tượng ở đâu là đuổi theo đến đó. Nhìn tuổi tác của mấy cô bé đó thì chắc cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi mà thôi. Nghê Hạ nhún vai, xem ra mình vẫn còn lý trí hơn nhiều đám fan đó. Ít ra, cô cũng không dám táo bạo thừa nhận rằng, cô thích Hoắc Thiệu Hàng rất rất rất nhiều năm rồi.

Nghê Hạ lấy di động ra tìm nhà hàng mà Cảnh Tố nói, khá gần, vì thế cô không bắt xe mà đi bộ qua đó. Đến cửa nhà hàng, Nghê Hạ vừa đi vào vừa gọi điện cho Cảnh Tố. Cảnh Tố xuống lầu đón cô, thấy cô không trang điểm liền trợn trừng mắt, “Nhìn em này, không trang điểm, quần áo thì lôi thôi mà cứ thế ra ngoài à?”

Nghê Hạ cúi đầu nhìn quần áo của mình, áo lông vũ, bốt nhung, có gì không ổn chứ?

“Đi ăn tối thôi mà, chị nghĩ là em đi thảm đỏ à?”, Nghê Hạ hờ hững nói.

Cảnh Tố khẽ cắn môi, “Ở trong có mấy nhân vật lớn, tốt xấu gì thì em cũng nên trang điểm một chút… Haiz, thôi, dù sao thì em cũng xinh sẵn rồi, vẫn ăn đứt cái đám trát cả tấn phấn lên mặt.”

Nghê Hạ khựng lai, “Nhân vật lớn gì chứ? Không phải là chỉ có chị với em thôi sao?”

Cảnh Tố nói, “Vừa nãy quên không nhắc em, tối nay có một nhóm chế tác của đoàn làm phim khác, phó đạo diễn với vài diễn viên cũng đến, cả Thẩm Tòng Ngưng với Lâm Ngộ Thành của đoàn mình cũng đến.”

Nghê Hạ, “Thế em đến làm gì? Thôi, em tự mua đồ về ăn vậy.”

Nghê Hạ định đi thì Cảnh Tố giữ cô lại, “Chị phải làm quen với nhóm chế tác của người ta thì mới đến ăn được bữa này đấy. Phó đạo diễn của đoàn bên đấy là Lâm Thông, có thể khai thác cực nhiều tài nguyên điện ảnh, chúng ta phải nắm chắc cơ hội này.”

Nghê Hạ hơi thấy phiền, “Chuyện này tự chị đi xã giao là được rồi mà, em…”

“Đừng nói bừa, em là nghệ sĩ đầu tiên chị quản lý, giá trị con người chị sau này thế nào còn phải dựa vào em nữa đấy.”, Cảnh Tố kéo Nghê Hạ lên lầu.

Nghê Hạ hết cách, đành kệ chị.

Cửa phòng bao mở ra, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía này. Nghê Hạ bình tĩnh nhìn lướt một lượt, cô khẽ gật đầu, lễ phép nói, “Ngại quá, tôi đến muộn.”

Lâm Thông từng gặp Nghê Hạ rồi. Ông ta là phó đạo diễn của phim Mân Phi truyện, khi lựa chọn diễn viên cho vai nữ hai tàn ác, ông ta loại Nghê Hạ và chọn Dương Văn, vì ông ta cảm thấy cô quá thanh thuần, không hợp với nhân vật ấy.

“Nghê Hạ à, mau ngồi đi.”, nhóm chế tác của đoàn bạn nhiệt tình chào đón, “Vừa rồi nghe Cảnh Tố nói cô cũng là diễn viên của Mê Thành, lợi hại ghê.”

Lời này vừa dứt, Dương Văn nãy giờ vẫn ngồi một góc với vẻ mặt khinh khỉnh lập tức cứng người. Vừa rồi Cảnh Tố và tổ chế tác nói chuyện không để người khác nghe thấy, thế nên đến giờ Dương Văn mới biết Nghê Hạ là diễn viên của Mê Thành. Cô ta còn tưởng quản lý của cô gần như đã hết thời, không ngờ!

Nghê Hạ hơi mỉm cười, thấy tổ chế tác nhiệt tình như vậy, cô cũng không biết nên nói gì thêm. Cũng may Cảnh Tố kịp thời tiến lên đỡ lời cho cô, cô mới có thể bình yên vô sự ngồi xuống. Nhiều người như vậy, hơn nữa thỉnh thoảng lại có diễn viên quay sang nhìn, cô thật sự có phần không quen…

Gian phòng bao này tề tựu được cả một đống siêu sao. Có nam diễn viên đang nổi Lâm Ngộ Thành và nữ thần Thẩm Tòng Ngưng đã đành, giờ lại có cả nữ chính Giang Thần và nam chính Quý Thư Bạch của đoàn bạn. Chẳng trách Cảnh Tố muốn kéo cô lên đây như vậy.

Giang Thần và Quý Thư Bạch ngồi ở bàn bên, nhưng không biết đang nhỏ giọng nói gì. Ánh mắt của Giang Thần dường như lướt qua cô, Nghê Hạ nghĩ ngợi một lát liền đưa mắt nhìn lại. Giang Thần đang đánh giá cô, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.

Giang Thần không hổ danh ảnh hậu, cô ấy không hề xấu hổ, mà ngược lại, tự nhiên chào hỏi cô một cách rất phóng khoáng, “Cô Nghê xinh thật đấy, đúng phong cách tôi thích.”

Nghê Hạ ngẩn ra, không ngờ ảnh hậu lại nói chuyện thẳng thắn như vậy. Quý Thư Bạch ngồi một bên nheo mắt cười, gương mặt điên đảo chúng sinh nhìn thẳng về phía Nghê Hạ, “Cô Nghê, cô ấy nói thế thôi chứ cô phải cẩn thận đấy, trên mạng lan truyền tin đồn, Giang đại ảnh hậu của chúng ta đến giờ vẫn chưa kết hôn là vì xu hướng giới tính của cô ấy có chút… Ha ha.”

Giang Thần trợn trừng mắt, “Cái tên này, không làm tôi mất mặt thì không vui đấy phải không?”

Quý Thư Bạch chống cằm, “Ơ kìa, đã bảo là trên mạng lan truyền rồi, có phải tôi nói đâu.”

Giang Thần mặc kệ anh ta, “Cô Nghê, cô đừng nghe hắn nói bừa.”

Nghê Hạ khẽ cười, “Chị gọi em là Nghê Hạ được rồi ạ.”

Giang Thần nhìn vẻ điềm nhiên của Nghê Hạ mà trong lòng sinh cảm giác hứng thú, “Vậy được, chị gọi em là Nghê Hạ, mà trước đây chị với em chưa từng gặp mặt, chị tiếc lắm đấy.”

Nghê Hạ cũng rất vui, không ngờ một Giang Thần luôn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng lại có thể dễ gần đến vậy.

Cô đang định nói vài lời khiêm tốn thì Dương Văn ngồi phía bên kia đột nhiên nói, “Chị Giang Thần, trước đây cô ấy toàn đóng mấy phim bình thường, không gặp chị cũng dễ hiểu thôi.”

Nghê Hạ khẽ nhướng mày, nhìn Dương Văn với ánh mắt có chút nghiền ngẫm.

Trong mắt Giang Thần thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, Dương Văn này ngày thường rất biết cách nịnh hót với cô, thế nên cô hơi không thích con người này, “Trước đây cô quen Nghê Hạ sao?”

Mọi người vốn đang mải ăn và nói chuyện, thế nhưng đoạn hội thoại đơn giản của Dương Văn và Giang Thần lại thu hút sự chú ý của họ. Nghê Hạ khẽ cười, thay Dương Văn trả lời câu hỏi, “Phải ạ, chị Dương Văn học trên em ba khóa, trước khi tốt nghiệp, chị ấy cũng đóng mấy phim “bình thường” giống em, sau này cũng vì mấy phim “bình thường” đấy mà bọn em mới hợp tác với nhau. Có điều, mấy năm nay chị Dương Văn đúng là may mắn, được tham gia vào đoàn làm phim tốt như vậy.”

Mọi người đều ngẩn ra, lời nói có ẩn ý, giấu đầy châm độc. Như thế chẳng phải rõ ràng đang nói, thời gian Dương Văn đóng mấy phim tầm thường kia còn dài hơn cô hay sao, mà hiện tại, tuy Dương Văn đã là thành viên của đoàn làm phim Mân Phi truyện, nhưng Nghê Hạ trẻ hơn Dương Văn mà cũng được tham gia vào đoàn phim Mê Thành. Chỉ một câu nói đó thôi đã đủ để chứng minh, Dương Văn thua cô.

Sắc mặt Dương Văn trắng đến khó coi, nhưng nhiều người đang nhìn nên cô ta không thể chửi đổng lên được, càng quan trọng hơn là, Nghê Hạ nói sự thật. Lần này cô ta cũng chỉ nhận được vai ở tuyến thứ ba không mấy nổi bật mà thôi.

Lâm Ngộ Thành nhíu mày nhìn Nghê Hạ. Trong khoảng thời gian này, anh ta cứ thấy cô có chút gì đó khang khác.

Ngồi một bên, Quý Thư Bạch và Giang Thần đưa mắt liếc nhau. Quý Thư Bạch nhướng mày, trong lòng đang nói: Bà còn dám nói cô bé này ngây thơ không có lực sát thương à?

Giang Thần:… Coi như tôi vụng mắt lần này đi.

Lúc Giang Thần lại một lần nữa nhìn về phía Nghê Hạ thì cô đang tao nhã thưởng thức đồ uống. Vẻ hứng thú trong mắt Giang Thần càng đậm hơn, cô bé này đúng là rất hợp gu của cô, không kiêu căng, nóng nảy, không mềm yếu cũng không thô lỗ.

Đúng lúc này, cửa phòng bao lại được mở ra. Mọi người bất giác ngoảnh ra nhìn. Người tiến vào là Hoắc Thiệu Hàng và quản lý của anh.

Nghê Hạ ngạc nhiên, vừa rồi cô mới gặp anh, không ngờ anh cũng đến bữa ăn này.

Nhóm chế tác bên kia và phó đạo diễn vừa thấy Hoắc Thiệu Hàng liền vội vàng đón tiếp anh, “Đến muộn vậy, phải phạt rượu thế nào tự cậu chọn đi.”

Hoắc Thiệu Hàng ôn hòa cười, anh nói đùa, “Mai còn phải quay phim, đạo diễn, muốn tôi uống rượu thì ông nói một tiếng với đạo diễn Hầu hộ tôi nhé?”

Phó đạo diễn cười ha hả, “Tôi đây cũng không dám chọc đạo diễn Hầu đâu, tính tình chết tiệt đấy của ông ta ai mà đỡ được. Nhưng mà cậu cũng đừng lo quá, tôi không chuốc say cậu đâu, uống hương hoa một ly thôi.”

Hoắc Thiệu Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Ông đã nói vậy rồi thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Được, được, được, cậu ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”

Hoắc Thiệu Hàng đến gần bàn ăn, bên cạnh Thẩm Tòng Ngưng còn chỗ trống, nhưng cô ta vừa định bảo anh đến ngồi thì Quý Thư Bạch ở đầu bên kia chợt gọi Hoắc Thiệu Hàng, “Hoắc Hoắc, bên cạnh tôi có chỗ trống này, lại đây, ngồi chỗ này này.”

Hoắc Hoắc…

Trên mặt Nghê Hạ hiện một hàng vạch đen. Được thôi, tuy trên Weibo có rất nhiều người ghép mĩ nam Quý Thư Bạch và quân tử nho nhã Hoắc Thiệu Hàng thành một cp, nhưng cô vẫn luôn nghĩ đó là suy luận bậy bạ của cộng đồng mạng. Có điều, giờ phút này, nghe Quý Thư Bạch gọi một cách buồn nôn như vậy thì đúng là cảm thấy buồn cười đến sởn gai ốc.

Mà Hoắc Thiệu Hàng hiển nhiên đã quen với tố chất thần kinh của Quý Thư Bạch, anh cong môi, đi về phía anh ta. Đi được nửa đường, Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn vị trí của một người.

Mọi người vốn đang đổ dồn ánh mắt vào anh, tới khi anh dừng lại nhìn vào vị trí của… Nghê Hạ, thì ai nấy đều có chút kinh ngạc.

Còn Nghê Hạ, cô lại càng kinh hãi hơn.

“Anh…”, bốn chữ “có việc gì sao” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì Nghê Hạ đã bị chặn họng bởi một câu nói của Hoắc Thiệu Hàng.

Bởi vì, Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô và nói, “Đồ của em ở chỗ tôi, lát nữa đến phòng tôi lấy nhé.”

“…”

“…”

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.

Lời nói này có thể rất bình thường, nhưng, cũng có thể rất mờ ám!

Mãi một lúc lâu Nghê Hạ mới định thần lại được. Hai vành tai của cô đỏ ửng, “Đồ… của tôi, để ở chỗ anh?”

Dường như Hoắc Thiệu Hàng hoàn toàn không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người, anh nói một cách rất bình tĩnh, “Ừ, hai tờ giấy, em đánh rơi.”

Nghê Hạ chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra. Không lẽ anh nói đến hai trang luận văn của cô? Không lẽ lúc ở hành lang, cô đánh rơi mất hai trang?

Nghê Hạ lại định nói gì đó nhưng Hoắc Thiệu Hàng đã nhấc chân đi đến chỗ cạnh Quý Thư Bạch. Hai người cách nhau khá xa, vì thế cô không thể mặt dày hỏi han gì nữa. Chỉ có điều… Nhìn ánh mắt suy tư của mọi người, lòng cô cồn cào vô cùng! Sự việc không như mọi người nghĩ đâu mà!

Thẩm Tòng Ngưng nhìn Nghê Hạ, ánh mắt âm trầm. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thấy Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau khi quay phim ra thì chẳng thấy họ có gì khác thường. Rốt cuộc là quan hệ tốt đến mức nào? Tốt đến mức có thể để quên đồ ở phòng anh sao? Đến cả cô ta còn chưa từng đến phòng anh nữa là.

Còn Dương Văn thì phải dùng thần sắc khiếp sợ để hình dung. Ánh mắt của cô ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống Nghê Hạ vậy. Lúc trước, cô ta cho rằng Nghê Hạ và Lâm Ngộ Thành chia tay là một sự đả kích lớn, nhưng không ngờ, con tiện nhân này lại dây dưa được với cả Hoắc Thiệu Hàng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN