Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 17: Thử vai gặp người quen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 17: Thử vai gặp người quen


“Cô có ý gì?”, Dương Văn tức tối nhìn Nghê Hạ.

Nghê Hạ khẽ nhích lại gần, “Không có ý gì cả, cô Dương thông minh như vậy, hẳn là hiểu ý tôi.”

“Cô!”, Dương Văn cắn môi, nhìn gương mặt mĩ miều của Nghê Hạ mà chỉ muốn xông lên rạch mấy phát lên da cô!

“Nghê Hạ, cô mà cũng có mặt mũi đến đây thử vai à? Cô có biết vai nữ chính này thế nào không? Dựa vào khả năng của cô mà còn vác mặt đến.”, Dương Văn đè cơn giận xuống, sau đó bắt đầu mỉa mai, “Có phải đã quên mất lần trước bị tôi thay thế như nào rồi không? Tôi thấy, cô mới là cái loại dùng thủ đoạn ti tiện để leo lên ấy!”

Nghê Hạ nhìn Dương Văn bằng ánh mắt không chút dao động, “Có đôi khi, người ta không nên ăn nói quá ngạo mạn, bằng không, sau này sẽ bị ăn vả thảm lắm đấy.”

“Ai bị ăn vả còn chưa biết đâu!”

“À, thế thì cứ chờ xem.”, Nghê Hạ chẳng buồn để tâm đến Dương Văn nữa, cô thoải mái ngồi xem Weibo.

Dương Văn hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.

“Chị Nghê Hạ, cảm ơn chị nhé.”, Đường Kỳ thấy hai người dừng lại mới dám nhỏ giọng nói.

Nghê Hạ cười cười, “Chị không giúp em, mà chỉ đơn giản là nhìn cô ta thấy khó chịu thôi.”

Đường Kỳ che miệng cười, “Chị Nghê Hạ, trước đây em có đọc được bài báo nói chị tính tình thẳng thắn, có lúc còn khá dữ nữa, xem ra không phải phóng viên viết gì cũng có thể tin được.”

Nghê Hạ nhướng mày, “Chị lên báo?”

“Dạ?”, Đường Kỳ ngây ra, “Vâng ạ…”

Nghê Hạ hơi bất ngờ, thôi được rồi, diễn viên hạng ba cũng là diễn viên, được lên báo cũng chẳng có gì lạ, cô cũng không thể làm lơ những việc Hạ Dĩ San làm trước đây được.

Đường Kỳ thấy Nghê Hạ đang lướt Weibo thì nói, “Chị Nghê Hạ, đây là Weibo của chị ạ? Em có thể kết bạn với chị được không?”

Từ sau khi Nghê Hạ nhận công việc của Hạ Dĩ San, cô dùng luôn cả Weibo chính chủ của chị gái. Vốn dĩ tài khoản này đều do Cảnh Tố xử lý, sau này để cô hiểu biết nhiều hơn về giới giải trí trong nước nên chị giao cho cô toàn quyền sử dụng.

Nghê Hạ đáp, “Ừ, được.”

Đường Kỳ thấy cô đồng ý thì càng vui hơn, cô nàng vội lấy di động ra, nhưng còn chưa kịp mở Weibo thì Phạm Khuê Ân đã dẫn một đoàn người đi vào.

Năm người trong tổ giám khảo thử vai tiến vào, tất cả đồng loạt đứng dậy.

Tinh thần Nghê Hạ vốn không có gì dao động, nhưng vừa nhìn thấy người đi bên cạnh Phạm Khuê Ân thì đột nhiên ngây ra. Thân mình cao lớn, gương mặt tuấn tú, nét mặt trầm ổn, cả cặp mắt sâu hun hút như đêm đen kia nữa… Sao anh lại ở đây?!

“Chúng ta bắt đầu thử vai nhé. Tôi sẽ phát cho mọi người một đoạn kịch bản, lần lượt từng người lên diễn, kết quả cuối cùng sẽ do tôi quyết định. À phải rồi, đây là Hoắc Thiệu Hàng, chắc không cần giới thiệu các cô cũng biết. Lần này cậu ấy đến đánh giá giúp tôi, các cô thể hiện cho tốt nhé.”, Phạm Khuê Ân nhìn lần lượt cả năm người.

“Dạ, đạo diễn.”

Ngoài Nghê Hạ ra, cả bốn người kia đều vô cùng hưng phấn. Họ không ngờ lại có thể gặp được Hoắc Thiệu Hàng ở đây, nếu lần này số đen không được Phạm Khuê Ân chọn, thì cũng vẫn còn có khả năng được Hoắc Thiệu Hàng nhìn trúng. Hoắc Thiệu Hàng có công ty riêng, tương lai nếu có thể diễn trung với anh hoặc có thể được lên màn hình cùng anh thôi, vậy thì cũng có thể phát triển rất thuận lợi. Hơn nữa, Hoắc Thiệu Hàng quá có sức hấp dẫn với phụ nữ, hiện tại chỉ cần nhìn thôi mà đã phải nhộn nhạo tim gan rồi. Có lẽ… họ sẽ có cơ hội để làm quen với anh.

Phạm Khuê Ân nói xong bèn ngồi xuống ghế. Trước khi bước đi, Hoắc Thiệu Hàng liếc qua Nghê Hạ. Cô nàng cúi đầu nhìn xuống đất, trên gương mặt trắng nõn thoáng hiện một màu đỏ ửng.

Trong mắt anh hiện lên ý cười, anh cũng không ngờ lại gặp được cô ở đây. Quả nhiên, họ đúng như lời cô nói buổi tối hôm ấy, rất có duyên. Mặt khác, anh cũng không hề bỏ qua ánh mắt như muốn lao đầu xuống hố của người nào đó. Xem ra hành động to gan tối hôm đó, cô vẫn nhớ rõ. Rất tốt, không quên là tốt rồi.

“Chị Nghê Hạ, chị thấy không, Hoắc Thiệu Hàng đấy.”, Đường Kỳ đưa lưng về phía mọi người, bất chợt không kiềm chế được phải kéo tay áo Nghê Hạ. Nghê Hạ uể oải ừ một tiếng, cô chẳng buồn nâng mí mắt, đương nhiên cô biết đó là Hoắc đại công tử rồi.

Đường Kỳ thấy Nghê Hạ không có phản ứng gì nhiều thì nghĩ, chắc là “người cũ trong giới giải trí” đều đã miễn dịch khi nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng, người mới như mình ồn ào thế thật là low. Nhưng nhìn ba người khác ngoại trừ Nghê Hạ, Đường Kỳ lại thấy nghi ngờ, mấy người kia cũng giống cô mà, cực kỳ kích động là đằng khác… Vì thế, Đường Kỳ lại một lần nữa tăng thêm phần sùng bái Nghê Hạ. Chị Nghê Hạ quả là gặp biến không run sợ, hẳn là một tấm gương đáng để học tập.

Ở một bên khác, Nghê Hạ chẳng có tâm trạng để ý đến ánh mắt của Đường Kỳ. Sau khi nhận được kịch bản từ tay trợ lý của Phạm Khuê Ân, cô ép mình phải quên đi sự tồn tại của Hoắc Thiệu Hàng, dốc sức nhập tâm vào kịch bản và nhân vật.

Mười mấy phút sau, năm người lần lượt lên diễn trước mặt Phạm Khuê Ân và Hoắc Thiệu Hàng. Nội dung của cảnh này là nữ chính Lâu Dật Kiều nhìn Tô Diệp Bạch, người luôn luôn bảo vệ mình, dần chết đi trong vòng tay mình.

Kim Hiểu là người đầu tiên lên diễn. Tuy cô ta không nổi tiếng, nhưng kĩ thuật diễn không quá tệ, sau khi cô ta diễn xong, Nghê Hạ thấy Phạm Khuê Ân gật đầu tán thưởng.

Tiếp theo là Đường Kỳ. Tuy cô bé là người mới nhưng xem cách thể hiện thì có lẽ ở trường đã được dạy bảo khá kĩ càng, diễn cũng rất tốt…

Ba người đầu tiên đã diễn xong, còn lại Nghê Hạ và Dương Văn. Dương Văn khinh khỉnh liếc Nghê Hạ một cái, sau đó bước lên bắt đầu diễn. Tuy Nghê Hạ rất ghét con người Dương Văn, nhưng không thể không nói, biểu hiện của cô ta không tồi. Cách diễn của cô ta rất phóng khoáng, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.

Quả nhiên, sau khi Dương Văn diễn xong, Phạm Khuê Ân không chỉ gật đầu khen ngợi như ba người trước, mà còn thêm mấy câu đánh giá. Dương Văn khiêm tốn đứng nghe Phạm Khuê Ân nhận xét, nhưng lúc quay về chỗ, nét mặt nhìn Nghê Hạ thay đổi nhanh hơn lật sách, trông vừa đắc ý vừa vênh váo.

Cuối cùng cũng đến lượt Nghê Hạ. Cô đặt tờ kịch bản trong tay xuống, đi đến trước mặt Phạm Khuê Ân rồi cúi đầu chào, “Chào đạo diễn, tôi tên là Nghê Hạ.”

“Ừ, bắt đầu đi.”, Phạm Khuê Ân không nói nhiều lời. Đầu tiên, anh ta cẩn thận đánh giá ngoại hình của Nghê Hạ. Một nữ chính đương nhiên cần diễn xuất làm trọng, nhưng vẫn cần đến nét duyên với khán giả, mà gương mặt xinh đẹp rõ ràng là lợi thế hơn mấy phần. Cô gái trước mặt đây khí chất phải nói là xuất chúng, tạo cho người ta một cảm giác tĩnh lặng như nước. Nữ chính Lâu Dật Kiều của Đế Hoàng Huyết mang nét tính cách bình tĩnh, ung dung, nếu để hình dung một cách chân thực, thì Nghê Hạ quả thực rất thích hợp.

Nhưng có điều, ở phần sau của câu chuyện, Lâu Dật Kiều thể hiện ra bên ngoài một mặt tàn nhẫn, lạnh lùng, nàng là cô gái điềm đạm, tĩnh lặng, cũng là hậu duệ đầy kiêu hãnh của bậc đế vương. Gương mặt của Nghê Hạ quá thanh tú, tạo cảm giác không vương khói bụi trần gian, có lẽ cũng không hẳn là thích hợp.

Lại nói, trong lòng Phạm Khuê Ân có định nghĩa rất rõ ràng về phương diện diễn xuất. Trong bốn người diễn trước, người hợp ý anh ta nhất là Dương Văn. Tuy gương mặt của cô ta có phần yêu mị, nhưng biết cách hóa trang thì có thể thay đổi được dung mạo.

Trước đây Phạm Khuê Ân từng nghe nói đến Nghê Hạ, kĩ thuật diễn của cô thế nào, anh ta cũng biết, lần này đồng ý để cô đến thử vai hoàn toàn là vì cô từng tham gia bộ phim điện ảnh của Hầu Quang Trung. Nếu bộ phim thành công, Nghê Hạ cũng sẽ nổi tiếng, và người đại diện Cảnh Tố của cô cũng dựa vào chính cái lý này để xin được cơ hội thử vai cho Nghê Hạ.

Trong đầu Phạm Khuê Ân đã bắt đầu nghĩ nên chế tác hình ảnh Dương Văn như thế nào, vậy nên khi Nghê Hạ ôm người thế vai Tô Diệp Bạch vào lòng, anh ta vẫn chưa để ý đến.

Nghê Hạ thở nhẹ ra một hơi, bất giác nhìn lướt qua Hoắc Thiệu Hàng, lại không ngờ người đó cũng đang nhìn mình không chớp mắt. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, thậm chí còn có phần lạnh nhạt, nhưng cô lại nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt anh. Nghê Hạ giật mình, vội vàng điều chỉnh tầm mắt, nhanh chóng đi vào trạng thái của vai diễn.

Phạm Khuê Ân có phần hờ hững nhìn cô gái trước mắt, nhưng chưa quá mười giây, anh ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt tập trung vô cùng.

Nói thế nào về sự thay đổi của cô gái này nhỉ? Một giây trước, cô vẫn còn khiêm tốn nhìn anh ta, mà chỉ trong một giây cô cúi đầu nhìn người đàn ông trong lòng, thì ánh mắt đã hóa thành xót thương và tuyệt vọng. Cảm giác đau đớn đó cùng với tiếng nghẹn ngào nức nở của cô đánh thẳng vào tim mọi người có mặt.

“Tô Diệp Bạch, chẳng phải chàng sống là vì ta sao, chẳng phải chàng là người bảo vệ Đế Hoàng Huyết sao?… Tại sao chàng lại chết?… Ta không cho phép, sao chàng có thể chết được?… Chàng không còn nữa, ta lấy ai để bắt nạt nữa, rồi ai sẽ cùng ta ngắm mây ngắm biển nữa?… Chàng không còn, ta còn tính kế bàn mưu gì nữa…Chàng không còn, lúc mệt, ta phải làm sao đây?…”

Đoạn thoại này, cả bốn người trước đều đã nói, ai nấy đều đỏ mắt, hai hàng lệ tuôn trào, cảm xúc thương tâm vô cùng rõ ràng.

Nhưng một đoạn không dài lại được Nghê Hạ nói ngắt quãng ra, rõ ràng cô không rơi nước mắt, mà lại khiến Phạm Khuê Ân có thể đau cùng nỗi đau của cô.

Đôi mắt Nghê Hạ trống rỗng, vô hồn, đong đầy nỗi tuyệt vọng khiến người khác nghẹn lòng, lại dễ dàng khiến người khác cảm nhận được nỗi bi thương đến tận cùng.

Nghê Hạ chậm rãi buông “Tô Diệp Bạch” ra, chậm rãi quay đầu về phía một đám người. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô đột nhiên trở nên sắc nhọn, như con thú hoang đang trong cơn phẫn nộ, khiến ai nhìn thấy cũng phải rét lạnh.

“Giờ khắc này, ta vĩnh viễn sẽ không quên.”, Nghê Hạ trở thành Lâu Dật Kiều trong kịch bản, có được dòng máu tôn quý, nhưng lại không bảo vệ được người yêu mình, “Có một ngày, ta sẽ đoạt lại thiên hạ này! Mà các ngươi, tất cả sẽ phải trả một cái giá lớn cho tất cả mọi chuyện ngày hôm nay!”

Từ nỗi đau thương đến khi thay đổi khí phách, tự nhiên mà rất kinh tâm động phách. Lúc cô dùng giọng điệu lạnh lùng hạ lời thề, Phạm Khuê Ân hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn đánh giá cô quá thanh tú. Kĩ thuật diễn của cô hoàn toàn có thể xóa bỏ trở ngại về ngoại hình, dung mạo thanh tú lúc này không hề khác xa hình tượng đế vương cao ngạo.

Nói xong một câu cuối cùng, diễn xong một cử chỉ cuối cùng, Nghê Hạ thu lại cảm xúc, dường như tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là mây khói thoáng qua, căn bản không phải là cô.

Nghê Hạ lễ phép cúi đầu với Phạm Khuê Ân, “Cảm ơn đạo diễn.”

Phạm Khuê Ân mất một lúc không phản ứng kịp, anh ta khẽ ho một tiếng, “Ừ, được rồi. Mọi người đều diễn không tồi, tôi rất hài lòng… Thiệu Hàng, ông cảm thấy thế nào?”

Câu hỏi này khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoắc Thiệu Hàng, ngoại trừ Nghê Hạ.

Hoắc Thiệu Hàng không trả lời thẳng câu hỏi của Phạm Khuê Ân, mà ánh mắt anh rơi trên người Nghê Hạ, “Nghê Hạ, mới mấy ngày không gặp, kĩ thuật diễn của em lại tốt hơn rồi.”

Ngoài Dương Văn và Phạm Khuê Ân ra, không ai biết Nghê Hạ tham gia phim điện ảnh Mê Thành. Thế nên, lúc Hoắc Thiệu Hàng nói chuyện bằng vẻ thân thiết với Nghê Hạ, thì đám Kim Hiểu, Đường Kỳ lập tức nhìn cô một cách đầy hâm mộ. Mà ánh mắt của Dương Văn, phải dùng từ tẩm độc để hình dung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN