Dịu Dàng Dành Riêng Em
Chương 34: Giải quyết
Những cảnh quay của buổi chiều đều đã xong, Nghê Hạ kết thúc công việc liền đến tìm Quý Thư Bạch và Giang Thần.
“Nghê Hạ, lần này Hoắc đại thần không đến kịp nên yêu cầu riêng bọn anh đến yểm trợ cho em, xem ra cậu ta quan tâm đến em lắm lắm đấy.”, Quý Thư Bạch trêu ghẹo.
Nghê Hạ có chút bất ngờ, “Không phải anh chị vừa lúc đi ngang qua ạ?”
Giang Thần cười cười, “Vốn dĩ đang ở thành phố bên cạnh, nhận được điện thoại của Thiệu Hàng là chạy ngay sang đây. Chắc là cậu ấy biết phóng viên sẽ đến quấy nhiễu em, cho nên mới bảo bọn chị đến dời sự chú ý, nhân thể giúp em minh oan.”
Sau khi nghe xong, lòng Nghê Hạ như được tưới mật, “Cảm ơn anh chị.”
“Cảm ơn cái gì, để Hoắc Thiệu Hàng mời bọn chị ăn cơm là được. Với lại, đúng là lâu lắm rồi chị không gặp em, thế nên muốn đến gặp em một phát.”, Giang Thần nói, “Đi, dù sao em cũng xong việc rồi, bọn mình đi ăn một bữa trước đã.”
Quý Thư Bạch liếc Giang Thần một cái, “Bây giờ ra ngoài không tiện, ừm… Để tôi nghĩ xem có chỗ nào thích hợp hơn không nào.”
Quý Thư Bạch suy nghĩ một lúc liền nhíu mày nói, “Rốt cuộc mấy giờ Thiệu Hàng đến? Haiz, nếu cậu ta đến sớm thì bọn mình đến thẳng nhà cậu ta ăn là tốt nhất.”
Giang Thần không kiên nhẫn nói, “Phải bảy giờ tối cậu ta mới tới cơ, muộn thế, không vào được nhà, tôi đói chết mất.”
“À…”, Nghê Hạ chần chừ, “Chìa khóa nhà anh ấy, em có này.”
“…”
“!”
Quý Thư Bạch lái xe, ba người cùng đến khu nhà ở Đức Nhã của Hoắc Thiệu Hàng.
Giang Thần ngồi ở phía sau với Nghê Hạ, “Nghê Hạ, đến chìa khóa nhà mà cậu ta cũng đưa cho em, hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Quý Thư Bạch nhìn lướt qua hai cô gái từ kính chiếu hậu, “Thiệu Hàng cao tay thật, tranh thủ mọi lúc mọi nơi.”
“Nói đi, có phải cậu ta theo đuổi em cực kỳ gắt gao không, có phải đều dùng mấy chiêu trò kia không? Chị nói em nghe, với kiểu người thanh cao, kiêu hãnh đầy mình như cậu ta, em nhất định phải triệt tiêu khí thế của cậu ta trước.”, Giang Thần hưng phấn nói.
Quý Thư Bạch tiếp lời, “Khí thế của cậu ta ai mà triệt tiêu được, nhưng mà, anh thật sự tò mò, Thiệu Hàng theo đuổi em như thế nào.”
“Nghê Hạ, kiềm chế một chút, em tuyệt đối đừng để bề ngoài của cậu ta mê hoặc, phải kiểm nghiệm thật kĩ vào.”
Nghê Hạ xấu hổ, yên lặng nghe Giang Thần giảng cả đống lý luận “làm thế nào để chỉnh đốn Hoắc Thiệu Hàng” xong mới ngượng ngùng nói, “Anh ấy không nói với anh chị sao ạ?… Em với anh ấy, ở bên nhau rồi.”
“Hả?!”
“Vãi!”
Quý Thư Bạch và Giang Thần ngồi trong nhà Hoắc Thiệu Hàng mà không ngừng đưa mắt nhìn nhau. Nghê Hạ pha cho họ hai ly cà phê, mang từ trong bếp ra, rồi ngại ngùng nói, “Lâu lắm rồi không đến, nhưng mà cà phê này vẫn dùng được.”
Giang Thần nhìn cô chằm chằm, “Ở bên nhau từ khi nào đấy?”
“… Một tháng trước ạ.”
“Em bị thương cơ mà?”
“Vâng.”
“Nhưng không phải cậu ta vẫn luôn ở Bắc Kinh sao? Thổ lộ xuyên không gian à?”
Nghê Hạ mím môi, “Anh ấy… Thường xuyên bay sang đây lúc nửa đêm.”
“Vãi!”, Quý Thư Bạch lại không nhịn được một câu thô tục, “Anh hẹn cậu ta ăn một bữa cơm mà cậu ta cứ bảo bận lên bận xuống, không rảnh. Kết quả là cứ dăm ba hôm lại bay từ Bắc Kinh đến Hoành Điếm?”
Giang Thần chậm rãi gật đầu, “Sống lâu mới thấy lắm chuyện ảo diệu.”
“Quan trọng là tên nhãi này không để lộ ra tin gì mới kinh chứ, có bạn gái mà cũng chẳng thèm nói một tiếng với thằng bạn trai này, thật đúng là không coi mình ra gì mà.”
Nghê Hạ không nhịn được bèn cười ra tiếng. Mà lúc này, từ chỗ huyền quan truyền đến giọng nói của người nào đó, “Chẳng phải là coi ông ra gì thì mới sợ ông đau lòng sao!”
Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn thì thấy Hoắc Thiệu Hàng đóng cửa lại, trên môi hiện ý cười.
Quý Thư Bạch bước đến đấm anh một cái, “Ông đấy, giấu giỏi thật.”
Hoắc Thiệu Hàng thản nhiên nói, “Định tìm một lúc nào đấy để chính thức thông báo, nhưng mà bận quá. Hôm nay vừa lúc ông với Giang Thần đều ở đây, tôi thông báo với hai người, tôi và Nghê Hạ ở bên nhau rồi.”
Hoắc Thiệu Hàng nói xong liền đi về phía Nghê Hạ, sau đó không coi ai ra gì mà khom lưng quan sát cô, “Có bị thương không?”
Nghê Hạ chớp chớp mắt, “Bị thương gì cơ?”
“Video phóng viên đến phim trường, anh thấy em bị ngã.”, Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, có vẻ bất mãn.
Nghê Hạ hiểu ra, “Không bị ngã, tại góc quay thôi, em bị đẩy một chút nhưng mà vừa hay có đạo diễn đứng đằng sau đỡ em.”
Hoắc Thiệu Hàng nghe thấy thế mới giãn mày ra, “Lần sau mà gặp phải tình huống như thế thì cứ tránh đi trước, đừng có xông ra làm gì.”
Nghê Hạ gật đầu, “Em biết rồi, chạy là thượng sách.”
“Ừm, ngoan.”, Hoắc Thiệu Hàng xoa đầu cô.
Giang Thần ngồi ở một bên mà run lẩy bẩy, “Đây là Hoắc Thiệu Hàng mà tôi quen sao?”
Quý Thư Bạch ngồi xuống, chống cằm nói, “Thì ra Hoắc đại thần cũng biết đau lòng vì người khác nha.”
Hoắc Thiệu Hàng liếc anh ta một cái, “Dù sao thì không đau lòng vì ông là được.”
Quý Thư Bạch, “… Giang Thần, cậu ta ức hiếp tôi.”
Giang Thần, “Xin lỗi, thân là chó FA, tôi cũng chẳng có cách nào cứu ông.”
Nghê Hạ bị trêu đến mức xấu hổ, cô đứng lên rồi hỏi, “Mọi người đều chưa ăn cơm, em gọi cơm về đây nhé?”
“Được.”, ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng đưa theo cô, “Mua món em thích ấy.”
Nghê Hạ nghẹn họng, Quý Thư Bạch và Giang Thần cùng trưng ra vẻ mặt thê lương “chúng tôi còn đang ở đây mà”…
Cơm hộp nhanh chóng được đưa đến, Hoắc Thiệu Hàng đeo khẩu trang vào rồi ra mở cửa lấy đồ ăn. Đồ ăn được dọn lên bàn, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Lúc ăn cơm, Giang Thần cầm di động xem, đột nhiên kêu lên một tiếng, “Thầy Hạ với cô Khâu cùng xuất hiện này, cô Khâu trả lời phỏng vấn đấy.”
Nghê Hạ khựng lại, ánh mắt lạnh đi.
Quý Thư Bạch vội vàng thò đầu lại gần, “Mở ra tôi xem với.”
Giang Thần đặt điện thoại sang bên cạnh, để cả bốn người đều có thể xem được clip.
Trong clip, Khâu Anh Tử và Hạ Tông Nguyên trông không hề bị ảnh hưởng bởi tin đồn vừa rồi, hai người nắm tay cùng tham dự một bữa tiệc. Trong cuộc phỏng vấn, là “người bị hại”, tất nhiên Khâu Anh Tử không tránh khỏi bị hỏi tới tin tức giật gân sáng sớm hôm nay.
Phóng viên, “Cô Khâu, chắc hẳn là cô đã xem tin hôm nay rồi. Đối với chuyện của thầy Hạ và Nghê Hạ, cô cảm thấy thế nào ạ? Tình cảm giữa cô và thầy Hạ có phải đã xuất hiện rạn nứt như trên mạng đồn đại không ạ?”
Khâu Anh Tử tao nhã cười rồi hỏi lại, “Xuất hiện rạn nứt mà tối nay chúng tôi còn cùng nhau xuất hiện sao?”
Dứt lời, Khâu Anh Tử và Hạ Tông Nguyên nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy hành động của thầy Hạ với diễn viên Nghê Hạ, cô có thông cảm không ạ?”
Khâu Anh Tử thản nhiên gật đầu, “Tôi biết Nghê Hạ, quen cô bé từ bữa tiệc sinh nhật của đạo diễn Phạm. Lúc đó tôi đã rất thích cô bé, bình thường cũng hay liên lạc. Tông Nguyên giống tôi, cũng rất quý cô bé ấy, thế nên đối đãi với cô bé như con gái chúng tôi vậy. Còn chuyện ở bệnh viện, vì mấy hôm trước tôi cứ bận suốt, không bớt chút thời gian ra để đến thăm được nên đành bảo Tông Nguyên thay tôi đến chăm sóc cô bé ấy, không ngờ… lại là làm hại người ta.”
Clip không dài, chừng năm phút.
Trong clip, mọi câu hỏi sắc nhọn của phóng viên đều được Khâu Anh Tử trả lời một cách rất thong dong, mà những câu trả lời của bà, hoàn toàn rửa sạch oan khuất cho Nghê Hạ. Bạn gái chính thức đã phủ nhận, nhiều minh tinh lớn tin tưởng, Nghê Hạ thoát khỏi vũng bùn lầy một cách dễ dàng.
Sau một ngày, tại khu bình luận của Nghê Hạ, các fan khẩu chiến dữ dội. Từ những lời chửi rủa đến yêu cầu anti fan xin lỗi, từ xin lỗi lại đến tò mò, kịch tính hơn cả phim truyền hình đề tài mẹ chồng nàng dâu lúc tám giờ tối.
Cũng có rất nhiều người bắt đầu cảm thán về xuất thân thần bí của Nghê Hạ. Trên Weibo, nhóm người tâm phúc bắt đầu liệt kê các tác phẩm từ khi vào ngành của Nghê Hạ, cũng khai thác cả quá trình học đại học của cô. Nhưng điều kỳ lạ là, quãng thời gian trước khi Nghê Hạ vào đại học thì không thể tìm được, mọi người chỉ mơ hồ biết là Nghê Hạ học cấp Ba ở nước ngoài mà thôi.
Đóng clip lại, Giang Thần nói, “Tôi đã bảo rồi mà, Nghê Hạ với Thiệu Hàng mắt đi mày lại thì làm sao có thể có gì với thầy Hạ chứ. Thầy Hạ đáng tuổi bố Nghê Hạ ấy chứ, lại còn kẻ thứ ba, suýt chút nữa tôi cười rơi răng.”
Nghê Hạ phụt suýt nữa ra nguyên cả miếng cơm. Hoắc Thiệu Hàng rút giấy ăn ra lau miệng cô, bất đắc dĩ nói, “Cẩn thận.”
Giang Thần tặc lưỡi một cái, quyết định bơ Hoắc Thiệu Hàng, “Nhưng mà Nghê Hạ, em có quan hệ tốt như thế với cô Khâu từ khi nào vậy? Cô ấy quý em thật à?”
Nghê Hạ cụp mắt, “Không ạ, em với bà ấy thì thân thiết thế nào được. Chỉ tại nếu bà ấy không nói thế thì làm sao mà rửa sạch được hiểu lầm của khán giả với Hạ Tông Nguyên.”
Giang Thần ngây ra, cảm thấy biểu cảm của Nghê Hạ có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng nhìn kĩ thì lại không thấy, “Cũng phải. Nhưng mà cô Khâu chọn tin tưởng thầy Hạ, tình cảm đúng là không tầm thường đâu.”
“Bà phí lời vừa thôi, hai người họ ở bên nhau bao nhiêu lâu rồi? Giữa hai người mà không có chút tin tưởng đấy thì làm sao mà giữ nổi tình cảm trong giới nghệ sĩ hỗn loạn được.”, Quý Thư Bạch ngẫm nghĩ rồi nói, “Từ lúc vào ngành đến giờ, tôi vẫn luôn theo dõi họ, coi họ là cặp đôi mặn nồng nhất trong giới giải trí.”
Nghê Hạ nhíu mày, ánh mắt tối lại. Hoắc Thiệu Hàng vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô khẽ nhíu mày lúc nghe được câu nói của Quý Thứ Bạch, anh mím môi, gắp một đũa đồ ăn vào bát cô, “Ăn nhiều một chút.”
Nghê Hạ ngước mắt nhìn anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như trong lòng đối phương nghĩ gì, họ đều hiểu vậy.
Xong bữa tối, bốn người ra phòng khách ngồi.
“Bây giờ ổn rồi, Nghê Hạ, em không phải lo lắng nữa, đêm nay có thể ngủ ngon một giấc rồi. À, đêm nay em ở đây à?”, Quý Thư Bạch hỏi.
Nghê Hạ ngẩn ra, ngay lập tức lắc đầu.
Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhã uống một ngụm trà, rồi nhả ra một chữ, “Phải.”
Nghê Hạ, “…”
Quý Thư Bạch cong môi cười, tò mò hỏi tiếp, “À, thế, hai người ngủ cùng nhau?”
Giang Thần tiếp lời luôn, “Đáng ra phải hỏi là, hai người từng ngủ chung chưa?”
Nghê Hạ lại lắc đầu ngay tức thì.
Hoắc Thiệu Hàng thản nhiên nói, “Rồi.”
“Tốc độ quá nhanh đấy người anh em ạ.”
Nghê Hạ đỏ mặt, “Đâu có đâu.”
Hoắc Thiệu Hàng quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, “Lúc ở bệnh viện, không phải sao?”
Nghê Hạ sửng sốt, “Phải, nhưng mà…”
Lời còn chưa dứt, Quý Thư Bạch đã trợn mắt nói, “Cái chỗ như thế mà hai người cũng… Thiệu Hàng, ông nóng vội quá đấy.”
Giang Thần vuốt cằm, “Đúng đấy, ra tay được với cả người đang bị thương.”
Hoắc Thiệu Hàng cong cong môi, không nói gì.
Nghê Hạ khóc không ra nước mắt, “Anh chị đừng có nghĩ sai mà…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!