Boss Cuồng Vợ Yêu - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
325


Boss Cuồng Vợ Yêu


Chương 14


Trên đường đi anh không hề nói một câu nào chỉ lặng lẽ quan sát cô lại thấy cô cứ co người run lẩy bẩy, gương mặt thì trắng bệch. Hàng lông mày chau lại một điểm cánh tay liền quẹo đến một cửa hàng bách hóa gần đó.

Diệp Tử Ái ngồi bên cạnh không hề biết anh định làm gì vì giờ đây tâm trí cô đang tập trung cho việc sưởi ấm cơ thể. Thấy Bạch Tử Ngôn bước xuống rồi chạy nhanh vào trong cửa hàng bách hoa ngay cả dù cũng không cầm không biết là anh đang định làm gì! Cô muốn nhắc nhở anh nhưng cũng không kịp nữa rồi.

Qua vài phút sau anh trở lại vào xe kèm theo một túi nhỏ sau đó quăng cho cô giọng trầm thấp nói

“Thuốc của em đó! Đề phòng khi em bị cảm lạnh”

Cầm bọc thuốc trong tay Diệp Tử Ái ngẩn ngơ nhìn anh sau đó tâm tình trở nên hoảng loạn. Anh lại đi mua thuốc cho cô sao? Anh có phải quan tâm đến cô không?

Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình Bạch Tử Ngôn liền hỏi

“Sao? Em có ý kiến gì à?”

Hả?

“Đâu có” Diệp Tử Ái nghe xong liền giật mình quay về hiện thực cô lắc đầu lia lịa

“Chúng ta về nhà thôi” Nói rồi anh nhanh chóng lái xe chạy đi.

***

Vừa về đến nhà Bạch Tử Ngôn lập tức kéo cô vào nhà tắm sau đó đưa tay lên cúc áo sơ mi của cô. Ngay lập tức Diệp Tử Ái lùi về phía sau giật mình nói

“Anh định làm gì?”

Bạch Tử Ngôn thấy bộ dạng đề phòng của cô bất giác cười khổ liền kéo hai tay chắn trước ngực cô xuống sau đó ghé sát gương mặt điển trai mình gần với tai cô thì thầm nói

“Cởi áo cho em”

Một hồi chuông báo động lại vang lên Diệp Tử Ái theo bản năng giờ tay bịt lỗ tai lại trừng mắt hung hăng nhìn anh

“Lưu manh! Sao anh có thể nói những câu không đứng đắn như vậy chứ? Tôi mới vừa đi mưa về đó!”

“Em cũng biết vậy sao? Còn không mau cởi áo tắm nước nóng cho khỏi bị cảm lạnh đi? Tôi chỉ muốn giúp em thôi mà?”

Nghe lí do của anh Diệp Tử Ái cũng không giảm sự phòng bị là mấy càng tức giận nhìn anh

“Để tôi tự làm được rồi…anh mau đi ra ngoài đi”

Một câu đuổi của cô khiến Bạch Tử Ngôn không chút cam chịu liền hung hăng bắt lấy hai tay cô áp lên đỉnh đầu đồng thời ép sát người anh vào cơ thể mềm mại uyển chuyển của cô, một thân cao to áp lên thân thể bé nhỏ dính vào tường. Quần áo trên người cô đều ướt hết, áo sơ mi mỏng manh dính sát vào cơ thể tuyệt đẹp lộ ra chỗ đầy đặn ẩn hiện trong đó. Vòng eo nhỏ nhắn cùng đường cong quyến rũ cũng vô tình lộ ra đập ngay vào mắt anh.

“Em có chắc là tự mình làm được không?”

Cái gì? Anh ta có phải bị điên không? Sao cô lại không thể tự tắm cho mình được chứ

“Tôi chắc chắn!”

Một câu khẳng định dập tan mọi ý nghĩ xấu xa của anh. Nhưng đời nào mà anh lại để yên cho cô từ chối mình dễ dàng, đôi môi khiêu gợi lướt nhẹ qua vành tai khẽ liếm láp sau đó trượt dần xuống gương mặt xinh đẹp kia không chút e dè.

Cả người Diệp Tử Ái bắt đầu run rẩy cô giãy dụa người mình để mong sẽ đẩy được anh ra nhưng làm sao có thể? Ngược lại càng ma sát nhiều hơn vào da thịt anh.

Vật kiêu ngạo nóng bỏng kia sớm đã căng cứng anh thầm mắng một tiếng cô gái này thật không biết gì cả cô càng làm như vậy càng khiến anh muốn nhanh chiếm đoạt cô hơn! Đầu lưỡi trơn mướt lần mò tìm môi cô bắt lấy. Hơi thở nam tính thô bạo xộc thẳng lên mũi cô làm tim Diệp Tử Ái như muốn ngừng đập.

“Ưm…anh thả tôi ra. Bạch Tử Ngôn anh…hạ lưu”.

Những lời nói đầy tức giận của cô bị anh nuốt trọn quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho anh ra sức dày xéo bàn tay không an phận dạo quanh khắp người cô. Đôi gò bồng trắng nõn nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô làm tăng thêm phần kích thích. Bàn tay thô ráp to lớn tùy ý xoa nắn không chút thương tiếc, thân thể mềm mại của cô bắt đầu mềm nhũn. Diệp Tử Ái bắt đầu thở gấp đôi môi căng mọng cũng không kìm được tiếng rên rỉ đáng khinh.

“Dừng lại đi…”

Bạch Tử Ngôn như một con thú dữ lâm trận, không quan tâm đến lời cô nói, xoa nắn bộ ngực đầy đặn xong anh còn thô bạo luồn tay vào trong váy cô chiếm lấy nơi tư mật.

“Không!”

Diệp Tử Ái lắc đầu phản kháng đây là lần đầu tiên cô trải qua loại chuyện thế này càng không biết đối mặt với nó ra sao chỉ thấy anh thành thục dày vò cô.

Bên ngoài tiếng mưa càng lớn tràn đầy sự lạnh lẽo nhưng bên trong phòng tắm lúc này lại có một luồng khí nóng khác bao trùm lấy. Hương thơm dịu nhẹ thanh mát của cô làm tâm trí Bạch Tử Ngôn như phát điên anh không thể không làm theo con tim của mình.

Nhanh chóng tay anh đã giựt phăng từng chiếc cúc áo của Diệp Tử Ái rồi vứt xuống đất. Nụ hôn vẫn tiếp tục kéo dài.

Mặc dù trong đầu cô vẫn luôn có ý nghĩ phải phản kháng phải đẩy anh ra nhưng cơ thể lại phản bội lại cô, hai tay buông xuôi nắm chặt lấy đến mức móng tay khảm sâu vào da thịt đỏ ửng, đôi mắt sáng như sao nhìn anh đầy phẫn nộ không khuất phục

“Dừng lại ngay đi…tôi không muốn”

Bạch Tử Ngôn giờ đây đã đi quá xa rồi anh khẽ nói nhỏ bên tai cô đầy tà mị giọng nói gian tà của ác ma bắt đầu xâm chiếm lấy cô

“Yên tâm đi cô bé của tôi…một lát nữa thôi em sẽ phải cầu xin tôi!

“Không”

Lời nói đinh ninh phản bác lại anh, cô không thể tin được anh lại bỉ ổi mà dở trò đồi bại này với cô. Chưa bao giờ cô nghĩ lần đầu tiên của mình sẽ bị một người lạnh lùng thô bạo như anh nhẫn tâm mà chiếm đoạt lấy.

Hai tay run rẩy chống lên lồng ngực rắn chắc của anh ra sức đẩy nhưng lại hoàn toàn bất lực. Còn chưa biết làm sao thì cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi ngay sau đó đã bị anh bế lên tiến thẳng vào phòng!

Đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn tay theo phạn xạ đánh mạnh vào anh miệng không ngừng la hét

“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra…anh vô sỉ vừa thôi! Còn muốn cưỡng ép tôi à?”

“Em câm miệng cho tôi!”

Nói rồi anh để cô xuống giường rồi thuận thế ngồi lên người cô. Gương mặt lạnh lẽo đầy nguy hiểm nhìn người con gái dưới thân, khóe môi liền nhếch lên một đường gian ác sau đó từng chiếc cúc áo sơ mi của anh đều lần lượt tháo bỏ.

Những múi cơ săn chắc làn da màu đồng mạnh mẽ quyến rũ ẩn hiện qua lớp áo, hai mắt Diệp Tử Ái mở to sau đó toan ngồi dậy bỏ trốn nhưng có điều anh đã nhanh hơn cô! Sau khi cởi áo quăng xuống thảm liền trực tiếp áp lên người cô cưỡng hôn.

Từng đợt công kích như đợt sóng đánh vào tim cô không ngừng. Hai tay vô lực chống trả.

“Đừng như vậy”

Lời nỉ non cầu xin của cô giờ đây đều vô dụng Bạch Tử Ngôn ôn nhu cởi bỏ chiếc áo ngực đen rồi hôn lên đôi gò bồng cao ngút đẹp đẽ của cô. Làn da trắng mịn nhẵn nhụi của cô hiện ra trước mắt anh khiến anh thêm tê dại tựa như một bức tranh không có thực, ánh đèn phòng chiếu xuống thân thể trời ban của cô tạo hiệu ứng cho nước da trắng ngần. Anh không nghĩ rằng một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại cho giấu đi sự đầy đặn no đủ vốn có.

Thứ vật tượng trưng cho nam tính đàn ông kia đã thức giấc từ sớm liền nhanh chóng bị anh phóng thích ra ngoài.

Hai mắt Diệp Tử Ái tràn ngập sự ngạc nhiên cô sốc đến mức nhắm chặt mắt lại

“Á…aaa”

Cô không nghĩ rằng nó lại to như vậy! Cái đó của anh thật sự…

Bạch Tử Ngôn thấy mặt cô đỏ ửng hai mắt nhắm chặt liền không nhịn được cười đôi môi tà mị lướt qua da thịt cô khẽ nói

“Mở mắt ra đi nào…em phải tập làm quen với nó! Một lát nữa thôi em sẽ phải cần nó đấy”

Chưa hết sự kinh ngạc thì tay cô đã bị anh nắm lấy đặt nên vật nóng bỏng kia. Được xúc tác với tay cô khiến anh khẽ rên một tiếng sau đó còn bỉ ổi nói một câu

“Mau giúp tôi”

Hả?

Diệp Tử Ái không hiểu cô đang làm gì chỉ thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh

“Tôi không muốn…”

Vậy sao?

Bạch Tử Ngôn không nhanh không chậm cúi người xuống hôn lên môi cô đầy cưng chiều. Nụ hôn lúc sâu lúc không khiến đầu óc cô càng thêm quay cuồng cơ thể cũng dần bị anh kiểm soát không còn phản ứng.

Diệp Tử Ái nhắm chặt đôi mắt lại hai tay nắm lấy chiếc ga giường như một người sắp chết đuối vớ được một nổi.

“Nhanh giúp tôi”

Lời nói của anh như có một loại sức mạnh làm Diệp Tử Ái không thể không làm theo. Bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu cầm lấy vật to lớn kia theo tay anh di chuyển lên xuống.

Tiếng rên nhẹ trầm thấp của anh phát ra quấn lấy tiếng thở gấp của cô càng khiến không khí thêm phần ủy mị phong tình.

Lúc này những vật cản cuối cùng đều được tháo bỏ cả hai người quấn lấy nhau không rời. Bạch Tử Ngôn khó khăn hôn lấy môi cô nói

“Tử Ái…cho anh được không?”

“Ưm…” đầu óc cô lúc này không còn biết gì nữa rồi mọi thứ đều bị anh điều khiển.

Cô chưa bao giờ trải qua càng không có khả năng phản kháng chỉ đành nhắm mắt buông xuôi

“Anh…đừng”

Bạch Tử Ngôn vuốt ve thân thể ngọc ngà của cô từ từ di chuyển xuống vùng cấm kị của cô thỏa sức dày vò. Cơ thể uốn éo theo từng đợt ra vào của anh dần dần một cơn sóng lớn dữ dội trong người cô từng đợt dân trào cô khó chịu giãy dụa lắc đầu.

“Bạch Tử Ngôn…”

“Gọi anh là Ngôn…mau gọi tên anh” Giọng nói khàn đặc nhuốm màu của dục vọng phát ra

Mọi thứ giờ đây đối với cô đều là vô nghĩa, cơ thể bắt đầu có cảm giác trống trải là thiếu thứ gì đó sao? Nhưng cô thật sự rất bất lực bây giờ cô rất cần anh!

“Ngôn…Ưm”

Tên anh được nói ra từ miệng cô nghe thật hay cứ như một âm thanh trong trẻo nhẹ lướt qua tim anh một cái, biết rằng cô đang cảm thấy rất khó chịu nhưng anh vẫn kìm nén lại dục vọng của mình mà quấn lấy đôi môi cô nói

“Nói em cần anh!”

Diệp Tử Ái bị anh làm cho quay cuồng không còn biết trời chăng gì nữa mà ngoan ngoãn thỏa hiệp ngay chính cô cũng cảm thấy hận bản thân mình

“Em cần anh…Ngôn”

“Tử Ái” Tiếng gọi tên cô vang lên đồng thời anh nhấn người đưa vật to lớn kia xuyên qua người cô

Diệp Tử Ái đau đến mức hét lên một tiếng, hai tay không tự chủ được mà vòng lên cổ anh cào mạnh vào tấm lưng trần rắn chắc

Ánh mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc cô còn là xử nử sao? Vẻ mặt anh giờ đây cứng đờ nơi đó của cô siết chặt lấy anh gần như bức anh phát điên. Vậy mà anh lại thô bạo với cô như vậy đây là lần đầu tiên của cô sao? Từ trước đến nay cô đều giữ thân thể hoàn hảo này chỉ để cho mình anh!

Tốc độ của Bạch Tử Ngôn nhẹ dần từ từ anh không thô bạo nữa mà thay vào đó hết sức ôn nhu cẩn thận, đôi môi quyến rũ hôn lên trán cô cuối đầu áp xuống khàn đặc nói

“Có đau không?”

Diệp Tử Ái khẽ gật đầu nước mắt dần lưng tròng ở đáy mắt trực trào rơi xuống “Đau”

Nhìn biểu hiện của cô như vậy Bạch Tử Ngôn có chút hối hận anh di chuyển nhịp nhàng ra vào nơi đó của cô một cách cẩn thận hơn tay anh nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán cưng chiều nói

“Một lát nữa sẽ không đau đâu…Tin anh”

Diệp Tử Ái cảm thấy cơ thể mình có nhiều cảm giác khác lạ đan xen nhau vừa có chút đau lại thấy tê dại rồi khoái cảm bắt đầu xuất hiện cô không còn biết đối mặt nhìn anh như thế nào hàng lông mi cong vuốt rũ xuống né tránh mắt anh nhưng anh không để cô làm vậy! Nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô bắt cô đối diện với anh

“Đừng xấu hổ…Nhìn anh này”

Sao cô còn có tâm trạng này chứ! Giờ đây trời đất đảo lộn, bên ngoài mưa lớn bên trong cũng là mưa nhưng là cơn mưa trong lòng nói đúng hơn là cô đang đắm chìm cùng với động tác dịu dàng của anh. Không biết đã qua bao lâu cứ một một lần như vậy cô như cơn sóng lên xuống thất thường mà không có khả năng né tránh. Cơ thể ưỡn lên một đường cong tuyệt mỹ kết hợp với thân hình đầy nam tính tạo nên một khung cảnh cực kì ám muội, nó gần như hoàn hảo không chút khe hở. Dần anh bắt đầu không khống chế được thú tính liền bộc phát chạy nước rút miệng gấp gáp hôn cô nói

“Gọi tên anh!”

Tai cô cứ ong ong cả lên cũng nghe theo lời anh bật ra tiếng rên rỉ kiều diễm “Ưm…Ngôn…Ư”

Một dòng chất lỏng bắn thẳng sâu bên trong cô kèm theo tiếng rên lớn của cả hai… Cảm giác khoái cảm cứ thế nhấn chìm hết mọi thứ

Diệp Tử Ái cơ thể như bị xé làm hai khắp nơi đều chằn chịt vết hôn to nhỏ khác nhau rải rác khắp người. Anh không vội rút ra khỏi người cô chỉ đơn giản vuốt ve thân thể mệt mỏi rồi vùi đầu vào cổ cô hít lấy hương thơm thuần khiết

“Tử Ái…”

“Hửm?”

“Em hận anh không?”

Diệp Tử Ái im lặng cô không đáp lại anh chỉ lặng lẽ quay người sang chỗ khác ôm lấy gối, Bạch Tử Ngôn nhìn cô quan sát, anh thật sự là rất muốn biết cô đang nghĩ gì nhưng sự thờ ơ của cô làm anh bị khựng lại. Cả không gian chợt chìm vào yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập liên hồi mà không biết là của anh hay của cô.

Đắp chiếc chăn mỏng trắng tinh lên người cô sau đó nhẹ nhàng anh ôm lấy Diệp Tử Ái từ phía sau, môi mỏng cũng lưu luyến hương vị trên da cô khẽ hôn một cái.

Mặt khác Diệp Tử Ái tâm tình phức tạp, cô đã đánh mất đi thứ quý nhất của người con gái cho người đàn ông này còn dễ dàng bị anh điều khiển thỏa hiệp ngay cả bản thân cô cũng không có tìm được lí do nào thích hợp để biện minh cho hành động không thể chấp nhận được này.

Không biết tự lúc nào sự mệt mỏi bắt cô dần đi vào giấc ngủ.

***

Trải qua đêm đầu tiên đầy mệt mỏi, Diệp Tử Ái nheo nheo đôi mắt lờ mờ tỉnh dậy, khắp cơ thể cô đột nhiên đau nhức cảm giác ở vùng bên dưới vẫn còn âm ỉ Diệp Tử Ái xoa xoa vầng trán nhẵn nhụi quay người lại phía sau thì đập ngay vào mặt cô là vòm ngực màu đồng đầy nam tính.

Đưa con mắt long lanh ngẩng đầu lên nhìn anh Diệp Tử Ái như bị thức tỉnh đêm hôm qua cô và anh thật sự…?

Dù vẫn còn ngủ nhưng Bạch Tử Ngôn không hề nới lỏng vòng tay đặt ở eo cô chút nào. Cảm giác đóa hoa trong lòng đang động đậy anh chợt mở mắt đối diện với cô. Bạch Tử Ngôn nhìn ngắm cô một lúc sau đó chậm rãi mở miệng

“Em dậy rồi sao?”

Diệp Tử Ái không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào tầm mắt bắt đầu dao động không thôi. Cô biết rằng chuyện đêm qua là do anh cố ý nhưng cô lại thỏa hiệp với anh dẫu sao tất cả mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

Giãy dụa thân thể đau nhức Diệp Tử Ái mấp máy môi

“Anh vừa lòng rồi chứ? Chuyện tối hôm qua anh vui rồi chứ?”

Bạch Tử Ngôn bị cô hỏi làm cho ngây người thật sự là hôm qua anh có mất khống chế bản thân nên mới chiếm đoạt lần đầu tiên của cô nhưng cảm xúc của anh khi đó rất chân thật không hề có một ý tứ gì là trêu đùa gì cả!

“Tử Ái…anh biết chuyện này đối với em là không thể chấp nhận được nhưng em nên biết bây giờ em đã là người phụ nữ của anh việc em nên làm bây giờ là chấp nhận anh ngoan ngoãn ở bên cạnh anh được không?”

Nghe những lời nói ngang ngược của anh Diệp Tử Ái tỏ ra chán ghét cô dùng hai tay đánh mạnh vào lồng ngực của anh kích động kêu lớn

“Anh là đồ bỉ ổi…hạ lưu sao anh dám cưỡng ép tôi? Chấp nhận anh sao? Đừng có mơ tôi cả đời này cũng không bao giờ chấp nhận anh!”

Nhìn bộ dạng đầy phẫn nộ của cô Bạch Tử Ngôn cũng mất dần sự kiên nhẫn. Cả đời không chấp nhận anh sao? Cô dám?

Bàn tay to lớn dễ dàng bắt lấy hai tay cô chỉ một giây sau đó anh đã trở người đè cô xuống giường không để cô có cơ hội phản kháng. Đôi môi tà mị lướt qua cánh môi mỏng thì thầm như người yêu. Giọng nói ma quỷ lại bắt đầu vang lên

“Bây giờ em có mắng tôi thế nào cũng được nhưng tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi. Em thừa biết rằng nếu chọc giận Bạch Tử Ngôn tôi sẽ có kết cục như thế nào? Chắc là em vẫn còn chưa cảm giác được vật kia của tôi lại bắt đầu thức giấc rồi chứ?”

Gương mặt trở nên tái nhợt cô bất giác run người một cái. Chuyện đêm qua vẫn chưa hết bàng hoàng thì hôm nay anh lại tiếp tục giở trò với cô! Rốt cục là anh ta muốn như thế nào đây?

Giương cặp mắt đầy tức giận, mặt cô sớm đã trắng bệch vì bất an nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, miệng kiên quyết nói.

“Anh có giỏi thì thử giở trò đồi bại một lần đó nữa đi? Tôi cảnh cáo anh nếu anh còn tiếp tục như vậy thì tôi nhất định sẽ kiện chết anh!”

Lời nói chắc như đinh đóng cột của cô làm Bạch Tử Ngôn liền bật cười giọng cười trầm thấp đầy mê hoặc vang lên trong căn phòng nhỏ. Không khí cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm dần nhiệt độ tự nhiên liền giảm đi không khó để cô nhận ra nó.

“Em muốn kiện tôi sao? Vậy thì em cứ thử đi…Tôi không ngại cùng em công khai tất cả mọi chuyện”

Lời cuối cùng anh cố gắng nhấn mạnh. Tim Diệp Tử Ái nhất thời bị treo lơ lửng cô giật mình nhìn anh.

“Anh không sợ mọi người sẽ chê cười anh sao? Đường đường là một vị tổng tài cao cao tại thượng lại đi cưỡng ép con gái người khác anh nghĩ rằng còn ai sẽ tôn trọng anh sao?”

Bạch Tử Ngôn nghe cô nói xong không giận còn nhẹ cúi đầu kề sát vành tai non nớt của cô từ tốn nói

“Tôi không lo người khác nghĩ gì về tôi vì từ trước đến nay tôi đều không quan tâm. Nhưng còn em? Em nghĩ mình đủ dũng cảm đối mặt sao? Làm người phụ nữ của tôi có gì không tốt, chỉ cần em ở bên cạnh tôi em muốn thứ gì tôi cũng đều cho em”

Đây là lời nói đầy sự khinh bỉ nhất mà cô đã từng nghe. Anh ta nghĩ rằng dùng tiền là có thể mua chuộc được tôn nghiêm, danh dự của cô sao? Đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét. Diệp Tử Ái cảm thấy tim mình như bị ai đó xé ra nhiều mảnh. Anh rất quá đáng!

Đôi mắt giờ đây đã ngân ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn khẽ run rẩy tầm mắt cô ngay thẳng nhìn vào mắt anh không chút sợ hãi

“Anh nghĩ rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Tôi cho anh biết trên thế giới này không phải chỉ cần có tiền là sẽ có được tất cả. Tình cảm là thứ mà anh có dùng cả tài sản của mình để đổi lấy cũng không bao giờ có được đâu anh nghe không!”

Giọng cô nâng lên đầy giận dữ, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống bên gò má đẹp đẽ của cô.

Tuy trong lòng anh giờ đây đã bị cô làm cho đảo lộn lên hết nhưng gương mặt thì không hề biểu hiện một chút trạng thái nào chỉ khẽ đưa mắt nhìn cô từ trên xuống, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt xinh đẹp mê hoặc nói

“Tôi cũng cho em biết! Thứ mà Bạch Tử Ngôn tôi muốn có được thì bất cứ ai cũng không có quyền giành lấy! Cả đời này của em đừng mong là sẽ thoát được tôi”

Nói rồi anh trực tiếp áp môi anh xuống chiếm lấy cô không chút do dự. Nụ hôn táo bạo đầy chiếm hữu khiến Diệp Tử Ái trở tay không kịp. Thân thể nhỏ bé dưới thân chỉ biết uốn éo vùng vẫy phản kháng.

“Đồ sắc lang…ưm…”

Bỏ qua ngoài tai những lời chửi mắng của cô Bạch Tử Ngôn hung hăng xoa nắn cơ thể mềm mại, bàn tay nhanh chóng luồn vào trong chăn phủ lấy đôi gò bồng trắng như tuyết.

Diệp Tử Ái cả kinh nhưng bất lực giương mắt nhìn anh không cam chịu.

“Bỏ tôi ra”

“Chậc chậc! Em nhìn xem cơ thể của em của em còn thành thật hơn em nhiều”

Nhìn cô từ trên xuống dưới Bạch Tử Ngôn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống, cổ họng khô rát nhanh chóng hôn khắp cơ thể cô như một vị khách lữ hành lạc trên sa mạc vô tình tìm thấy nguồn nước mát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN