Thiên Hạ Đệ Cửu - Chương 153: Di chỉ tông môn từ thời thượng cổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Thiên Hạ Đệ Cửu


Chương 153: Di chỉ tông môn từ thời thượng cổ


– Mỗi người lấy ra mười triệu linh thạch thượng phẩm, sau đó cút đi.

Địch Cửu biết rõ nếu như hai người đều bỏ trốn, hắn cũng chỉ có thể giết được Tông Mẫn.

Sắc mặt Tông Mẫn trở nên tái nhợt, vốn chỉ là con kiến hôi trong mắt hắn, thế mà có thể ung dung nghiền áp hắn. Tông Mẫn hắn đường đường thiên chi kiêu tử, toàn bộ thiên tài của đại lục Thương Thiên, không ai có tốc độ tu luyện nhanh hơn hắn được.

Thành Bích Quân tức đến nổi ngực không ngừng phập phồng, với tư cách là con gái duy nhất tông chủ Trử Tiên tông, là một tông môn đỉnh cấp của đại lục Thường Thiên, chưa bao giờ bị người ta khi dể.

Rất nhanh nàng đã tĩnh táo lại, sự tàn nhẫn của Địch Cửu nàng đã thấy qua. Trước đó Địch Cửu không phân biệt tốt xấu, giết hai kim đan sơ kỳ của đại lục Thương Thiên, có thể thấy người này chính là một kẻ giết người như nghóe.

– Ta không có mười triệu linh thạch thượng phẩm, tối đa chỉ có năm trăm ngàn, nếu như ngươi không thấy không đủ, vậy mọi người cùng liều mạng với nhau thôi.

Khi đã tỉnh táo lại, Lưu Ly Bảy Màu của Thành Bích Quân lần nữa cuốn theo cuồng phong, từng đạo cầu vồng vắt ngang giữa nàng và Địch Cửu.

Địch Cửu khoát tay chặn lại:

– Thật là quỷ nghèo, vậy cũng được, một người năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, móc ra.

Hai túi trữ vật bị ném đến tay Địch Cửu, bất kể là thành Bích Quân hay là Tông Mẫn, đều có nhẫn trữ vật, một cái túi đựng đồ thì hai người cũng không để trong lòng.

– Các ngươi có thể lăn, đừng để cho ta thay đổi chủ ý.

Địch Cửu chỉ chỉ nơi xa, giọng điệu ác liệt nói:

Tông Mẫn và Thành Bích Quân mặc dù đều mong mỏi ngọn lửa trên đỉnh núi này, nhưng lúc này cũng chỉ có thể rời đi.

Một kim đan viên mãn cùng một nguyên hồn tầng một của Trữ Tiên Tông, lại bị người ta khi dể ở Thiên Mạc này, chuyện này nếu truyền tới đại lục Thường Thiên, chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng, nhưng sự thật lại là như vậy mới đau chứ.

Sau khi đuổi Tông Mẫn và Thành Bích Quân đi, Địch Cửu lập tức bắt đầu quan sát toà hỏa diệm sơn này.

Nếu không có được ngọn lửa này thì đối với hắn vô cùng bất lợi. Không có được ngọn lửa này thì hắn phải dồn hết tâm trí vào trận đạo. Không tới Cửu cấp Vương trận sư, hắn đừng nghĩ tới việc loại trừ thần niệm ấn ký Phụ Cốt trên người.

Đừng tưởng rằng mới qua mấy năm mà hắn đã có thể đạt tới cấp sáu bước vào hàng ngũ trận pháp đại sư, Địch Cửu tin tưởng rằng cho hắn thêm thời gian mấy năm, hắn cũng không nhất định có thể bước vào cấp chín – vương trận sư.

Con đường tu đạo trận pháp, càng đi về sau thì càng rắc rối khó khăn. Tu vi của hắn phải tiến bộ theo, thì trận đạo của hắn mới có thành tựu. Nếu hắn một lòng nghiên cứu trận đạo, tu vi nhất định sẽ không theo kịp, dưới sự tuần hoàn như thế, trận đạo của hắn chắc chắn sẽ không có tiến bộ.

Tu vi của hắn nhất định không thể chạm chạp được, Địch Cửu lo lắng tên gia hỏa ném ra ngọc giản thần niệm độn thuật đang ở ngoài lối vào Thiên Mạc chờ hắn, tu vi của hắn không thể mau sớm tăng lên, đồng nghĩa với đưa đồ ăn vào tận miệng người ta mà thôi.

Cho nên hắn nhất định phải lấy được ngọn lửa này.

Chỉ vòng ngoài hỏa diệm sơn thôi đã có nhiệt độ cực cao, Địch Cửu mới vừa đi đến chân núi thôi mà đã có cảm giác hít thơ không thông rồi, mái tóc dài cũng đã bị nướng khét lẹt. Da thịt phát ra phát ra âm thành xuy xuy như mỡ sôi lên, giống như là nướng thịt trên đá nóng vậy, chân nguyên cũng bắt đầu chậm chạp.

Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, khoảng cách từ chổ này đến đỉnh núi còn rất xa, mới đến chân núi thôi mà hắn đã muốn không kiên trì nổi, thì làm sao có thể lấy được ngọn lửa trên đỉnh đây.

Địch Cửu lui ra, mặc dù hắn rất muốn lấy ngọn lửa này, nhưng cũng không thể hy sinh mạng nhỏ này ở đây được.

Toàn thân Địch Cửu nám đen, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ngọn lửa xanh trên đỉnh núi, chỉ có thể nói hắn tới quá trể. Nếu như hắn tới sớm hơn lúc mà ngọn lửa còn bị giam cầm, hắn còn có cơ hội lấy được ngọn lửa này, bây giờ trừ phi tu vi của vượt qua mấy đại cấp bật nữa thì có thể có cơ hội.

Cho dù có thể vượt mấy đại cấp bật nữa vẫn gặp nguy hiểm. có thể luyện thể cảnh mới có cơ hội lấy được.

Luyện thể, luyện thể…

Địch Cửu bất chấp tất cả, nhất định phải luyện thể, hắn có dự cảm rằng, nếu không có được ngọn lửa này thì tương lai hắn không dễ qua.

Ngọn lửa như thế này, thấy được đã là vận may ngất trời, nếu muốn thấy đóa thứ hai là chuyện rất khó, có lẽ sẽ rất nhiều năm sau.

Công pháp luyện thể trong nhẫn Địch Cửu có mấy cái, nhưng toàn là những công pháp rác rưởi.

Thần niệm Địch Cửu rơi vào người Thụ Đệ.

– Thụ Đệ, bây giờ ngươi có thể luyện chế đan dược gì rồi?

– Đã có thể luyện chế linh đan cấp ba rồi.

Thụ Đệ vội vàng trả lời, nó biết Địch Cửu hỏi như vậy là muốn biết trình độ đan đạo của nó có tiến triển hay không.

Vừa mới bước vào cấp ba, nếu muốn tiến tới cấp bốn là điều không thể, đối với thụ yêu thì chỉ có thể nhờ vào thời gian mà tích lũy. Cho nên lúc Địch Cửu tu luyện, nó đành lấy ra tất cả dược liệu Địch Cửu đưa cho nó mà luyện tập.

Nó đi theo Địch Cửu cũng không phải là một hai ngày, cho nên tính khí của Địch Cửu nó rất hiểu rõ. Biết rõ Địch Cửu giao cho nó một đống lớn dược liệu như vậy, mà nó không có tiến bộ, chắc Địch Cửu sẽ đuổi nó đi mất.

Lúc ban đầu nó nhận Địch Cửu làm chủ cũng không tình nguyện lắm, có thể nói là vô cùng vội vả. Bây giờ nó chỉ muốn theo bên cạnh Địch Cửu, nếu không theo cạnh đại ca này thì nó muốn bước vào cấp ba, không biết phải trốn trong rừng cây đó hút máu bao nhiêu năm mới được, với điều kiện là không bị người ta chém đứt.

– Có thê luyện chế bồi chân đan hay không?

Địch Cửu mừng rỡ, rất hài lòng với Thụ Đệ.

Linh dược Địch Cửu lấy được đều giao cho Thụ Đệ, có thể luyện chế đan dược cấp ba, đồng nghĩa với việc nó không có lười biến.

– Đại ca, đệ có thể luyện chế bồi chân đan.

Nói xong, Thụ Đệ lấy ra một lọ đan dược đưa cho Địch Cửu. Nó trong lòng vẫn còn đắc ý, nếu là loại đan dược lạc hậu như bồi chân đan mà không thể luyện chế được, thì làm sao có thể gọi là dược dư cấp ba chứ.

Bồi chân đan là đan dược cao cấp để trúc cơ bước vào kim đan, dược liệu chủ yếu là tố đan thảo, loại đan dược này nó cùng đại ca cũng không dùng tới.

Về phần hai tháng trước nó mới có thể luyện chế ra bồi chân đan thì nó đã quên mất.

Thần niện Địch Cửu quét qua đan dược, cũng biết lọ này là đan dược thượng phẩm. Đây nhất định là do cấp bậc đan hỏa của Thụ Đệ không đủ, nếu đủ đan hỏa thì lọ đan dược này đã là đan dược đỉnh cấp rồi.

Thụ yêu đúng là luyện đan sư trời sinh, Địch Cửu thu hổi đan dược rồi nói:

– Đưa toàn bộ đan dược ngươi đã luyện chế cho ta.

Đan dược mà Thụ Đệ luyện chế thì cần gì đều có, chẳng những có bồi chân đan, còn có trúc cơ đan, phục chân đan, ích nguyên đan, uẩn nguyên đan.. vân vân.

Có thể lấy được công pháp luyện thể cao cấp hay không thì phải nhờ vào vận may của mình rồi.

Lúc Địch Cửu lấy ra trận kỳ muốn bố trí trận pháp, thì đã có mấy đạo độn quang chui vào rìa thần niệm của hắn. Ở trong Thiên Mạc mà dùng tốc độ này đi tới là cực kỳ mạo hiểm, nếu như không có chỗ tốt, chắc chắn sẽ không có người dùng loại tốc độ này.

Vốn Địch Cửu định bố trí một tụ linh trận cực lớn, sau đó dùng vòng xoáy linh khí thu hút người tới, mở một gian hàng pháp bảo đan dược ngay chổ này, đặc biệt là chỉ trao đổi công pháp luyện thể.

Bây giờ nhìn thấy có người nhanh chóng đuổi tới, hắn cũng thu hồi trân kỳ trong tay đuổi theo. Khí tức sủng vật bọ hung của hắn còn ở trong hỏa diệm sơn. Hắn không vào được hỏa diệm sơn thì làm sao có thể tìm được con bọ hung đây.

– Vị đạo hữu này, xin dừng bước.

Địch Cửu tăng thêm tốc độ, ngăn cản một tu sĩ kim đan sơ kỳ đang cấp bách chạy đi.

Tên tu sĩ Kim Đan này nhìn tốc độ Địch Cửu còn nhanh hơn mình, lại không nhìn ra tu vi Địch Cửu, vội vàng ngừng lại ôm quyền đối với Địch Cửu, mang theo đề phòng hỏi:

– Xin hỏi đạo hữu có chuyện gì?

Địch Cửu cũng ôm quyền nói:

– Ta thấy rất nhiều đạo hữu đều vội vã chạy tới cùng một phương hướng, còn phải thỉnh giáo một chút, chuyện gì đã xảy ra?

Nghe được câu này, tên tu sĩ Kim Đan trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khách khí trả lời:

– Trong thiên mạc phát hiện một di chỉ tông môn thượng cổ, chỉ là có tông môn thượng cổ này được một hộ trận cao cấp bảo vệ, tất cả mọi người đang công kích cái hộ trận này. Hộ trận này quá mức mạnh mẽ, đến giờ vẫn chưa thể phá vỡ được, ta cũng là mới vừa nhận được tin tức nên chạy đến. Nếu như đạo hữu có hứng thú, thì có thể đi cùng với ta. Tin tức nói đi càng nhiều người càng tốt, nhiều người lực lượng lớn.

– Vậy thì phải làm phiền rồi.

Địch Cửu nghe đến tất cả tu sĩ đều tụ tập tới di chỉ tông môn thượng cổ này thì tất nhiên phải đi qua rồi.

Hắn muốn mua được công pháp luyện thể tốt, thì phải tới nơi có nhiều người rồi.

Tên tu sĩ Kim Đan ôm quyền với Địch Cửu rồi tăng thêm tốc độ lại lần nữa chạy đi. Địch Cửu theo ở phía sau, hơn nửa ngày sau, hai người mới ngừng lại.

Nhìn đám người đông nghìn nghịt, Địch Cửu thán phục không thôi, nơi đây ít nhất có một hai ngàn người. Lần tiến vào Thiên Mạc này không biết có bao nhiêu tu sĩ, chỉ có một cái di tích đã tụ tập được nhiều tu sĩ như vậy rồi.

Ngay sau đó Địch Cửu đã bị sự mênh mông của di chỉ làm khiếp sợ, cái này chính là di chỉ tông môn từ thời thượng cổ sao. Cũng không biết thời gian qua bao niêu năm, sau khi di chỉ này hiện ra vẫn còn rất hào hùng. Nhìn những dãy núi liên miên bên trong tông môn thì có thể tưởng tượng được, trước đây tông môn này rạng rỡ bao nhiêu rồi.

– Tất cả cường giả nguyên hồn cảnh cùng ta đứng ở hàng thứ nhất, tu sĩ kim đan chia nhau đứng ở hai bên, tu sĩ trúc cơ đứng cách nhau…

Một giọng nói hùng hậu âm vang lên, cắt đứt liên tưởng về tông môn này của Địch Cửu.

Tất cả tu sĩ nguyên hồn? Thần niệm Địch Cửu quét qua, lúc này mới kinh dị phát hiện, người vừa nói chuyện là một tên tu sĩ nguyên hồn tầng hai. Chẳng những như thế, ở bên cạnh người này còn có ba, bốn tu sĩ nguyên hồn tầng một. Trong đó có một người hắn còn nhận biết, chính là Thành Bích Quân.

Lúc hắn nhìn thấy Thành Bích Quân, thì Thành Bích Quân cùng Tông Mẫn cũng phát hiện ra hắn, chỉ là hai người đều không nói gì. Nhìn dáng vẻ thì cánh tay Tông Mẫn đã bình thường trở lại, những đại tông môn thế này đúng là có đan dược chữa thương cao cấp.

Thần niệm của Địch Cửu quét qua, lập tức tên tu sĩ nguyên hồn tầng hai đã cảm ứng được, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Địch Cửu, ngay sau đó nhìn chằm chằm Địch Cửu lạnh giọng nói:

– Nơi đây mọi người đồng tâm hiệp lực công kích đại trận viễn cổ, ngươi lại che giấu tu vi, tạo thành rắc rồi cho ta khi an bài, hãy bỏ kỹ năng che giấu tu vi của ngươi đi, cho mọi người thấy tu vi chân chính nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN