Dụ Dạ
Quyển 1 - Chương 11
Ngày hôm sau, Lãnh Dạ theo địa chỉ trên danh thiếp tới công ty người mẫu kia.
Công ty so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều, là một tòa nhà lớn, sau này hắn mới biết được đây là công ty người mẫu hàng đầu cả nước.
Đi vào trong công ty, hắn ở lầu một đại sảnh nhìn một lượt, sau đó đi đến khu tiếp tân, nhân viên tiếp tân từ khi hắn đi vào luôn chú ý tới hắn, thấy hắn đến gần, lập tức mỉm cười hỏi:“Vị tiên sinh này, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Xin hỏi phỏng vấn ở nơi nào?” Lãnh Dạ hỏi.
“Tầng mười, đi thang máy là được, trên bảng có ghi rõ.”
“Cám ơn.”
Lãnh Dạ đi vào thang máy, vừa ấn đóng cửa lại, liền có một thanh âm không xa truyền đến.
“Chờ một chút.”
Lãnh Dạ vì thế liền ấn mở cửa, nguyên bản cửa khép lại lại mở ra.
Người vừa rồi nói vội vã vào thang máy, đối Lãnh Dạ nói một tiếng cảm ơn.
Lãnh Dạ liếc mắt nhìn người nọ một cái, đối phương là một nam nhân trẻ tuổi, nhưng lại để một mái tóc dài ngang vai, tuy không quá xinh đẹp,nhưng lại có vài phần mị hoặc, nam nhân diện mạo không tới nỗi nào, dáng người cũng rất cao, là một người đi đến nơi nào sẽ thu hút ánh mắt người khác.
Chú ý tới tầm mắt Lãnh Dạ, đối phương cũng nhìn lại đây, đối hắn mỉm cười:“Cậu nhìn thật lạ mặt, là người mẫu mới tới?”
“Tôi tới đây để phỏng vấn.”
“Phải không? Điều kiện ngoại hình cậu rất tốt, hẳn là sẽ thông qua.”
Nam nhân tươi cười thực thân mật, làm người khác cảm thấy thực thoải mái, Lãnh Dạ cũng gợi lên tươi cười.
Khi nói chuyện, tầng mười đã đến, Lãnh Dạ đi ra thang máy.
Phòng thứ nhất là phòng phỏng vấn, Lãnh Dạ đi tới cửa, nâng tay định gõ cửa, cửa liền đột ngột mở ra, một nam hài cũng tuổi hắn nổi giận đùng đùng đi đi ra, nhìn đến Lãnh Dạ sắc mặt nhất thời trở nên càng khó coi, hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái sau liền trực tiếp xông ra ngoài.
Lãnh Dạ thiếu chút nữa bị đụng vào, vì thế ghé mắt nhìn thoáng qua nam hài có điểm lỗ mãng kia.
Hẳn là bị cự tuyệt đi, thật sự là thiếu kiên nhẫn.
Lãnh Dạ vừa đi vào gian phòng, một thanh âm quen thuộc liền vang lên: “Cậu rốt cục cũng đến.”
Lãnh Dạ nhìn về phía người nói chuyện kia, đối phương một thân tây trang tùy ý, đầu đội đỉnh đầu bối lôi mạo, trên mặt còn đeo một chiếc kính đen, tươi cười thực sáng lạn. Lãnh Dạ nhìn hắn, qua vài giây mới nhớ đến hắn là Lăng Quang Thần, Lăng Quang Thần lúc này ăn mặc cùng ngày hôm qua khác quá xa, Lãnh Dạ thiếu chút nữa không nhận ra.
Lãnh Dạ cho Lăng Quang Thần một cái mỉm cười.
“Tôi vẫn chờ cậu đây.” Lăng Quang Thần cười nói, sau đó chuyển hướng ngồi ở bàn phòng vấn, đầy mặt hưng phấn hỏi:“Thế nào? Đây là tôi ngày hôm qua trên đường đụng tới, điều kiện rất tuyệt đi?”
Người phỏng vấn cao thấp đánh giá Lãnh Dạ liếc mắt một cái, trong mắt có kinh diễm:“Rất được, nhưng có hơi thấp.”
“Này không thành vấn đề, hắn hiện tại tuổi còn nhỏ, hẳn là còn có thể trưởng thành cao hơn nữa.”
“Cũng đúng.” Phỏng vấn quan gật gật đầu, sau đó đối Lãnh Dạ nói:“ Đem sơ lược lý lịch lấy đến đây.”
“Cái gì sợ lược lý lịch?” Lãnh Dạ đầy mặt mờ mịt.
Hắn mờ mịt hoàn toàn là đúng, hắn thường lăn lộn ở các nơi khác nhau, có đôi khi vì tiếp cận mục tiêu ám sát không thể không ngụy thành các loại người chức nghiệp khác nhau, đương nhiên sẽ hiểu đó là gì, nhưng hắn bây giờ còn không có thân phận chứng minh, cũng không hiểu biết quá khứ Văn Hạo Kiệt.
Nghe thấy vậy, Lăng Quang Thần cùng người đều sửng sốt, Lăng Quang Thần lập tức cười ha ha đứng lên, người phỏng vấn cũng buồn cười.
Lăng Quang Thần đi tới vỗ vào bả vai Lãnh Hạ:“Xem ra cậu thật đúng là còn non a, cư nhiên cái này cũng không biết, nhưng không có việc gì, dù sao công ty chúng tôi đã muốn cậu, lý lịch sơ lược cái gì về sau hãy nói, cậu trước tới nơi chụp ảnh chụp thử đi.”
Chú thích:
Đầu đội đỉnh đầu bối lôi mạo: câu này bạn nào biết dịch giúp mình được không
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!