Nuôi Rồng Dưỡng Già - Chương 22: Thần Nữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Nuôi Rồng Dưỡng Già


Chương 22: Thần Nữ


Lai Hinh đưa tay xoa sóng mũi bị đập có chút đau nhức, ánh mắt lưu chuyển nhìn đám thú đang vây chật nít trước mặt. Tất cả đều hướng đôi mắt hân hoan tôn kính về người con gái đang đứng trên bậc cao.

Tô Nhiên mặc váy da dài qua gối, đầu đội mũ lông chim sặc sỡ, cúi đầu nhìn lướt qua đám đông phía dưới, trên mặt không dấu nỗi vẻ vui sướng và tự mãn. Đến khi bắt gặp thân ảnh Lai Hinh trong đám đông, nụ cười trên môi cô chợt cứng lại, nhưng không quá ba giây, lại mỉm cười ngọt ngào nhìn về người bên cạnh.

Tô Nhiên Linh không tin, trong tộc này còn có ai có thể xứng với Bạch Phong, xứng với cái chức bạn đời của thủ lĩnh này hơn Thần Nữ là cô đây.

Lại nói về cái chức Thần Nữ này. Vốn chỉ là tùy tiện đi dạo, lại ba hoa vài lời, không ngờ lại có được thu hoạch lớn như vậy! Đúng là phượng hoàng thì đi đâu cũng là phượng hoàng, ý trời a!

Hôm nay Tô Nhiên Linh đột nhiên nổi hứng tỉnh dậy từ sớm. Trong tộc vắng đi một Lai Hinh, không khí liền trong lành hơn hẳn.

Tô Nhiên Linh vui vẻ đi dạo vài vòng, ra đến khu vực gần sông, liền bắt gặp đám giống cái đang bận rộn phơi da thú. Nhìn bọn họ đầu tắt mặt tối, cả ngày bận rộn, mới sáng sớm như vậy đã phải dậy sớm làm việc, cô nàng càng cảm thấy bản thân mình ưu việt.

Nhìn xem, Tô Nhiên Linh cô chỉ mới đến vài ngày, mà đã có được sự tin yêu của lão Công Đa, có được nhà riêng, đám thú đực mỗi lần nhìn thấy cô đều nước miếng to nước miếng nhỏ. Lại nhìn đám giống cái chân tay thô to, khuôn mặt xấu xí, quần áo luộm thuộm, trong lòng không khỏi dấy lên chút khinh thường.

Dường như Lai Hinh kia có quan hệ không tồi với đám này. A, đúng là chó hùa theo bầy, một đám xấu xí gai mắt!

Tô Nhiên Linh vừa định xoay người bỏ đi, thì đột nhiên khựng lại. Ánh mắt lưu chuyển, mỉm cười thân thiện chạy vòng trở lại.

Các giống cái đang phơi đồ gồm có ba người, thấy Tô Nhiên Linh đi đến đề nghị giúp đỡ liền giật mình, sau đó liên tục xua tay từ chối:

“Cô là giống cái xinh đẹp, có địa vị cao quý, sao có thể hạ mình giúp chúng tôi làm loại việc tốn sức thế này!”

“Đúng vậy, giống cái Tô Nhiên Linh, cô mau trở lại tộc đi, loại việc này cứ giao cho chúng tôi là được rồi!”

“……”

Tô Nhiên Linh thấy ba cô nàng liên tục từ chối, trong lòng vui mừng: ‘Đám người này cũng thật hiểu chuyện!’ nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ buồn bã, thật tâm thật lòng muốn giúp đỡ.

Đúng lúc Bạch Phong và Tia Chớp đi ngang qua, Tia Chớp vừa nghe Tô Nhiên Linh muốn giúp đỡ phơi da thú, liền giật mình nhảy cẩng lên một hai muốn đưa cô quay về.

“Giống cái, sao em có thể làm loại công việc nặng nhọc này chứ, những việc như thế này cứ để cho đám xấu xí kia làm là được rồi! Em dậy sớm như vậy để làm gì chứ? Có phải là đói rồi không? Để ta…”

“Tia Chớp, cẩn thận lời nói!”

Tia Chớp còn đang muốn nói tiếp thì đã bị Bạch Phong không vui trừng mắt, hắn đành phải ngậm miệng im lặng đứng một bên.

Bạch Phong có chút đau đầu, từ khi có thêm giống cái xinh đẹp mới tới, đám thú đực trong tộc càng không coi những giống cái tầm thường ra gì. Vừa rồi lúc Tia Chớp tỏ ra quan tâm Tô Nhiên Linh, còn nhắc đến hai từ “xấu xí”, hắn nhìn ra được, sắc mặt của các giống cái còn lại đều thay đổi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không khéo sẽ làm bọn họ phật lòng. Giống cái không như giống đực, bị gò ép với tộc gốc, họ được tự do lựa chọn nơi ở, nếu như các giống cái muốn, liền có thể rời đi, đến tộc khác đầu quân. Giống đực tộc Bạch Hổ ỷ bản thân mang huyết mạch Vệ Thú thượng thừa, lại thêm sắc vóc khỏe mạnh xinh đẹp, nên không xem giống cái bình thường ra gì. Trước đây đã làm cho không ít giống cái phật lòng bỏ đi, nếu bây giờ bọn họ còn không chịu tỉnh ngộ, chỉ e rằng giống cái trong tộc sẽ ngày càng thưa thớt.

Vậy nên hắn mới lên tiếng nhắc nhở, xem như là để trấn an các giống cái, cũng như răng đe tên nhóc ngây thơ trước mặt này.

Tia Chớp lại không xem là đúng, hắn ưu tú như vậy, lại còn là Thú Hộ Vệ bên cạnh thủ lĩnh, chẳng lẽ lại không xứng có được giống cái tốt đẹp sao?

Tô Nhiên Linh cảm giác tình hình có chút không đúng. Vốn chỉ muốn làm màu trước mặt Bạch Phong, để hắn thấy được bản thân mình vừa xinh đẹp lại lương thiện, nhưng nửa đường lại trở thành thế này, cô đột nhiên không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân loạt soạt, mọi người nhìn qua liền phát hiện hơn năm sáu giống cái đang hứng khởi đi nhanh về phía này. Trong đó còn có hai giống cái dẫn theo con nhỏ, thích thú đưa tay chỉ lên bầu trời.

Lá Gỗ là một giống cái thanh tú, khuôn mặt chất phát. Nhìn thấy đám Bạch Phong đang đứng, liền mỉm cười dắt tay hai thú nhỏ chạy sang.

“Thủ lĩnh!” Cô gật đầu chào Bạch Phong, rồi quay sang nhìn Tô Nhiên Linh và đám người: “Mọi người cũng đến đây xem cầu vồng sao?”

“Cầu vồng?”

Tô Nhiên Linh ngạc nhiên ngẩng đầu, quả thật thấy được một cầu vồng lớn xinh đẹp trên trời xanh.

Các giống cái có vẻ rất thích thứ này, liên tục chỉ tay lên trời khen đẹp. Ba thú nhỏ cũng vỗ tay cười khúc khích nhìn theo. Tô Nhiên Linh đột nhiên nhớ đến vài câu nói:

“Mống cao gió táp, mống áp mưa rào.”

“Mống dài trời lụt, mống cụt trời mưa”

Cầu vồng trên cao thì có gió, cầu vồng áp sát mặt đất có mưa rào. Cầu vồng dài có lụt lớn, cầu vồng ngắn có mưa to. Cầu vồng xuất hiện vào buổi sáng, đặc biệt là ở hướng Tây thì sẽ có mưa.

“Sắp mưa rồi!” Tô Nhiên Linh bật thốt lên.

Mọi người đều bị câu nói của cô làm cho giật mình nhìn sang. Lá Gỗ khó hiểu nhíu mày, nheo mắt nhìn quanh trời: “Mưa? Rõ ràng trời đang nắng mà!”

“Tôi nói thật đó, nếu các người không tin thì thôi!” Tô Nhiên Linh nói, rồi hất cằm xoay lưng rời đi. Để lại đám người phía sau khó hiểu nhìn theo.

Nói thì nói vậy, nhưng Tô Nhiên Linh cũng không biết chính xác là có mưa hay không. Dù sao thì đây cũng chỉ là lời của một trong những tên bạn trai trước đây của cô hay lãi nhãi, Tô Nhiên Linh nghe quen thì nhớ, chứ cũng không mấy để tâm. Nói ra thật hổ thẹn, bây giờ cô còn chả nhớ nỗi mặt và tên của gã, chỉ nhớ mang máng hình như là một tên chuyên nghiên cứu khí tượng.

Chưa đến ba mươi phút sau, trời quả thật đổ mưa lớn. Tô Nhiên Linh nghiễm nhiên trở thành “người biết trước thời tiết”.

Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, lão Công Đa sau khi biết tin, liền tức tốc cho người mời cô vào tầng trong cùng gặp mặt. Nên biết nơi này cũng chỉ có Bạch Phong và vài người là từng đi qua, những thú bình thường cả đời cũng chưa chắc có thể đặt chân.

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, đến khi thấy lão Công Đa tự mình dẫn Tô Nhiên Linh trở ra, trên mặt mang theo cung kính và mừng như điên, mọi người mới vỡ lẽ. Tô Nhiên Linh thật sự chính là con gái của thần, có thể biết trước được thời tiết, là Thần Nữ mà mọi tộc thú đều luôn mong chờ.

Lai Hinh nghe mọi người tường thuật lại, không khỏi giật mình táp lưỡi. Từng nghe con người cổ đại tin kính thần thánh, nhưng không ngờ ngay cả thú nhân cũng tín ngưỡng không kém. Còn cái gì mà Thần Nữ, lần này Tô Nhiên Linh thật sự là chó táp phải ruồi a!

Hỏa Phách đã đi đến bên cạnh Bạch Phong từ lúc nào, sau khi nói thầm gì đó, Bạch Phong mới gật đầu phất tay để hắn lui ra.

Bạch Phong bước ra giữa bậc, cánh tay giơ lên, mọi tiếng ồn ào nãy giờ đều lập tức im bặt. Ánh mắt sắc bén lướt qua đám thú phía dưới, sau khi đợi mọi người đã ổn định ngay ngắn mới trầm giọng mở miệng:

“Hắc Nhập lần này sẽ gồm có năm thú!”

Đám thú nghe xong câu này, lại lần nữa sôi trào.

Hắc Nhập mọi năm, nhiều lắm cũng chỉ có ba người, đều dành cho những thú ưu tú nhất trong tộc, đa phần là thú Hộ Vệ. Năm nay lại nhiều lên hai, điều này chứng tỏ…. Các thú đực còn lại cũng có cơ hội được chọn.

Nghĩ đến đây, các giống đực lập tức nhiệt huyết bừng bừng. Các giống cái cũng không nhịn được hồi hộp chờ mong. Một phần đều mong cho người được chọn chính là bạn đời của mình, phần còn lại thì tò mò muốn biết giống đực ưu tú lần này là ai.

Ngay cả lão Công Đa cũng không cấm khỏi bị bất ngờ. Cánh tay nắm gậy bất giác siết chặt.

Năm nay có năm thú? Ông chưa từng nghe Bạch Phong nhắc qua! Đứa nhỏ này…

Vài ngày qua ở trong tộc, Tô Nhiên Linh cũng biết được tầm quan trọng của Hắc Nhập là gì.

Ba năm một lần, các Vệ Thú sẽ có một đợt tiến hóa quan trọng, là chiếc bậc lò xo tạo đà nhảy vọt cực lớn cho sức mạnh sau này.

Đúng như cái tên, Hắc Nhập chính là chọn ra những thú mạnh mẽ nhất, đi đến Ám Địa vào tháng Ánh Nguyệt – lúc ánh sáng Mặt Trăng mạnh mẽ nhất, gánh chịu hắc ám xâm nhập, một lần nữa thay da đổi thịt. Quang Tẩy cũng là như vậy, nhưng dành cho Ám Thú và diễn ra vào tháng Ánh Dương, chịu ánh sáng tẩy rửa.

Nếu không thể chịu đựng được đau đớn của việc xâm nhập và gột rửa, không những sức mạnh bị suy giảm, mà ngay cả mạng cũng có thể mất đi. Vậy nên chỉ có những thú thật sự mạnh mẽ mới có khả năng được lựa chọn.

Ai nấy đều gồng người trợn mắt, hồi hộp đến nỗi mặt đỏ gay, duy chỉ có Lai Hinh là một bên vừa dựa cột vừa đánh ngáp, tự hỏi không biết bao giờ lần tụ họp này mới kết thúc đây.

Cái gì mà Hắc với chả Nhập a? Dường như có nghe qua, nhưng không quan tâm lắm, bây giờ cô chỉ muốn ngủ, thức cả đêm, váng muốn chết!

Bạch Phong cúi thấp đầu, khẽ nhếch môi, tiếng nói trầm thấp đều đặng truyền ra: “Diệp Lục, Hỏa Phách, Lâm Thố, Nhanh Nhảu và….”

Tô Nhiên Linh như không tin được vào tai của mình. Lai Hinh tựa hụt, trực tiếp ngã ngồi trên đất, trợn mắt nhìn về người nào đó vừa bình thản thốt ra hai chữ “Lai Hinh!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN