Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
Chương 74
Đương nhiên trước khi đi vẫn phải làm kiêu một lúc.
Lục Tiệm Hành lái xe, Trần Thái nhăn nhó nói: “Căn nhà bên đó xịn như thế, sao anh không cho thuê?”
“Tại sao phải cho thuê?” Lục Tiệm Hành ngạc nhiên, “Mua rồi muốn làm gì chẳng được.”
“Vậy một năm anh để không tới hơn 10 tháng đáng tiếc lắm, tiền thuê cả năm cũng phải hơn 500 ngàn ấy chứ.” Trần Thái nói, “Giờ em cứ thế vào ở thì không hay lắm.” (500 ngàn tệ ~ 1,7 tỷ VND)
“Cũng đâu thiếu 500 ngàn đó. Hơn nữa khu bên này cho thuê không có lời, tỷ suất cho thuê quá thấp, cho thuê 70 năm cũng khong hồi vốn được, thôi thì cứ để đấy.” Lục Tiệm Hành liếc y, hỏi, “Em vốn định ở đâu?”
“Vẫn chưa tìm được, đang kêu BB tìm giúp em, không được thì mua một căn nho nhỏ, ” Trần Thái nói, “Yêu cầu của em cũng không cao, thuê ở đâu cũng được, chỉ sợ vất vả.”
“Ở đâu cũng được?” Lục Tiệm Hành mất hứng, “Vậy nhà anh sao lại không được? Em cứ như không muốn sống cùng anh vậy?”
Trần Thái giả ngu, không tiếp lời anh.
Lục Tiệm Hành lại hỏi: “Thế căn hộ mới bên đó có cho anh một bộ chìa khóa không? Như vậy lúc tới tìm em cũng tiện hơn. Trước khi đi anh sẽ hẹn trước với em.”
“Cho chứ, ” Trần Thái nghe giọng anh chua đến mức tủi hờn, buồn cười nói, “Anh muốn đến bất cứ lúc nào cũng được, cần gì phải hẹn trước, nói cứ như em trốn tránh anh.”
Lục Tiệm Hành nói: “Ai mà biết được, biết đâu bị nhốt ngoài cửa ấy chứ?”
“Em chỉ muốn giữ chút không gian cá nhân để tùy tiện trang trí, như vậy thấy tự do hơn.” Trần Thái nói xong chợt nhớ tới chuyện của Vưu Gia, cố ý nói, “Mà đương nhiên, sau này lỡ gặp phải chuyện minh tinh nào đó uống rượu say, em vì bảo vệ người ta nên đưa vào nhà, như thế cũng hơi khó nói trước. Lúc ấy có khi phải làm bộ như không ở nhà… Lại nói, căn hộ mới bên đó có mật mã ở cửa chứ? Cửa an ninh sẽ không phải là của ông chủ chứ?”
Lục Tiệm Hành ho khụ mấy tiếng, lần này không nói gì.
Hai người chẳng mấy đã tới nơi, vị trí căn hộ bên này quả không tệ, trước mặt là những tòa cao ốc tài chính chọc trời, phía sau là các tòa nhà chính phủ. Bởi vì nằm ở đoạn đường thuộc vị trí hoàng kim, cho nên rất ít cây xanh, đội an ninh lại rất đông. Trần Thái cùng Lục Tiệm Hành đi vào trong, từ đại sảnh tầng một đến khu thang máy lại tới tầng lầu của mình, tổng cộng gặp ít nhất bảy nhân viên an ninh.
Trần Thái quả thực hết hồn, số lượng nhiều cũng không sao, thế nhưng mấy người này, ai cũng quá là đẹp trai đi!
Người nào cũng đều mặc đồng phục, tư thái rắn rỏi, nhìn tuổi tác cũng chỉ khoảng hai mươi, vừa đẹp trai vừa cao to, hơn nữa nhìn là biết có luyện võ.
Lục Tiệm Hành thấy Trần Thái cứ liên tục nhòm lên người đội ngũ an ninh, nhìn một cái thôi thấy không đủ, nhân lúc người ta không chú ý lại nhìn lén thêm mấy bận, mặt anh đen sì.
Đợi đến khi mở cửa đi vào, anh mới cố ý nói: “Giá cả bên này cao gấp đôi bên kia, mới đầu để tăng sức hấp dẫn, chủ đầu tư không biết từ kiếm đâu ra mấy anh lính đẹp trai lai láng tới làm nhân viên an ninh. Tiêu chuẩn tuyển chọn còn nghiêm ngặt hơn cả ngôi sao. Lúc đầu còn có người trong ngành cười nhạo, kết quả vào ngày bắt đầu mở bán, một đoàn trai đẹp mặc đồng phục đứng ở đó…”
Trần Thái nghĩ thầm chẳng trách đều đẹp trai rắn rỏi như vậy, thấy Lục Tiệm Hành nói một nửa thì ngừng, vội đuổi theo hỏi: “Đứng đó làm sao?”
Lục Tiệm Hành liếc y: “Sau khi đứng dó, thì có mấy người á, linh hồn nhỏ bé cũng không còn nữa, đi một bước lùi hai bước, chỉ hận không thể dán luôn đôi mắt lên người các soái ca.”
Trần Thái: “…” Giờ y mới phát hiện Lục Tiệm Hành đang cố ý châm chọc mình.
“Vậy còn anh thì sao?” Trần Thái dòm anh, cố ý hỏi, “Con mắt của anh đặt trên người anh chàng đẹp trai nào rồi hửm? Hay là cũng mua một căn đi?”
Lục Tiệm Hành nhìn lại y, nhịn không được bật cười.
Trần Thái lẽo đẽo sau mông anh: “Nghiêm túc chút đi, bây giờ đang thẩm vấn anh đó.”
“Mấy cậu thanh niên đó đã sớm không còn ở đây nữa rồi, ” Lục Tiệm Hành đi vào nhà bếp cắt vài miếng chanh, rót cho y ly nước đưa tới, cười nói tiếp, “Nhân viên an ninh ở đây thay đổi mấy lượt rồi. Giám đốc bất động sản trước đó cũng đã đổi một người, quan mới nhậm chức, vì muốn dùng người của mình nên đổi hết nhân viên an ninh thành mấy ông chú. Thế là ầm ĩ với bên chủ đầu tư, còn lên cả tin thời sự. Cứ thế đổi tới đổi lui, giằng co suốt một năm mọi người mới chịu yên.”
Trần Thái: “…” Y cứ nghĩ mấy khu xa hoa thế này quan hệ giữa chủ đầu tư và bên quản lý bất động sản rất hài hòa, không ngờ cũng có mâu thuẫn.
Chẳng mà chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế đằng sau liên luỵ lợi ích của rất nhiều phương diện. Xã hội bây giờ, mỗi một việc nhỏ đều là một dạng mâu thuẫn, rất nhiều lúc mọi người chỉ hóng hớt trò vui bên ngoài nhưng đâu biết sau lưng giang hồ tranh đấu.
Người ngoài xem trò vui, người trong nghề xem cách thức hoạt động.
Trần Thái uống một hớp nước, cầm di động xem tình hình dư luận, lại mở ứng dụng xem xếp hạng và doanh thu phòng vé hiện giờ.
Xếp hạng của “Chú thỏ thần kỳ” thấp hơn hôm qua 1 điểm, thế nhưng vẫn giữ khoảng 40%, vẫn cao hơn “Danh hiệu A”. Trên internet có không ít bài viết chê chửi phim, thế nhưng sốt dẻo nhất vẫn là những bình luận cho điểm cao. Hiển nhiên ông chủ bên kia lần này làm việc rất có lương tâm.
Trần Thái xem xong một lượt, lại xem đoạn video phỏng vấn tối qua. Nào ngờ vừa mở ra đã thấy có người mắng Lục Tiệm Hành làm bộ làm tịch, ngủ với người mẫu trẻ, cuộc sống cá nhân thác loạn còn bày đặt.
Trần Thái: “???” Đờ cờ mờ? Lại còn viết lịch sử đen tối cho người khác nữa?
Ngày hôm qua y chính là lo lắng chuyện này, những cuộc phỏng vấn trước đây của Lục Tiệm Hành chủ yếu là trên tạp chí, kiểu ló mặt như thế khác hẳn ngày hôm qua. Giờ có không ít người vốn tồn tại tâm lý thù ghét, lại có nick ảo dẫn dắt, không có gì cũng phải chửi anh một trận cho bõ ghét.
Trần Thái mở ra đọc vài cái, cảm thấy người này dường như chỉ có tâm lý u ám chứ không giống như là nick ảo. Tuy rằng mấy chuyện này trên mạng xã hội như cơm bữa, nhưng vẫn thấy rất khó chịu, lại sợ Lục Tiệm Hành là người tự luyến như thế, nhỡ đâu nhìn thấy mấy dòng bình luận xấu này lại giận. Y ngẫm nghĩ, dứt khoát tìm ông chủ bên kia mượn một đội nhỏ, chuyên đi lọc sạch keyword cho Lục Tiệm Hành, tên nào đặt điều chửi người thì chửi ngập đầu tên đó.
Để an toàn, Trần Thái còn hào phóng thuê hẳn đội phục vụ cả năm.
Dù sao tiền để thuê nhà không dùng đến, đằng nào chẳng tiêu thì thôi tiêu vào người chồng mình vậy.
Weibo của Lục Tiệm Hành chỉ có 2 người theo dõi, ngày đầu tiên sau khi video “debut” được lên sóng, thế là anh cũng có lượt fan đầu tiên của mình.
Đương nhiên Trần Thái không biết, lần này bởi vì những gì Lục Tiệm Hành làm quá chói mắt, có người ghi thù trong lòng đang định bôi xấu anh. Chỉ là đối phương đã tính toán sai lầm, thấy mấy bài chửi xấu còn chưa kịp đăng đã lại bị người khác cắn phía sau, còn tưởng rằng Lục Tiệm Hành đoán trước được tình tình, cũng sợ bản thân bị tóm thế là vừa thử nghiệm được chút đã rút lui trong ảo não.
Hai tuần sau, doanh thu phòng bán vé của “Chú thỏ thần kỳ” thành công đột phá 700 triệu, mà “Danh hiệu A” chỉ đạt 300 triệu. Điều này đối với tất cả mọi người mà nói đều vô cùng bất ngờ, nhưng lại cũng là kết quả hợp lý.
Có người đánh giá rằng, thành công của “Thỏ”, một nửa phải nhờ chất lượng của nó — nội dung phim chặt chẽ, thích hợp cho cả già trẻ; nửa còn lại phải nhờ những bộ phim “chán ngắt” cùng thời điểm. Dù sao khoảng thời gian này đúng lúc phim chiếu rạp rất vắng, không chịu uy hiếp của phim bom tấn, nếu như “Danh hiệu A” không khoác lác thổi phồng quá mức, sau lưng lại làm đủ trò khiến người ta chán ghét thì cũng không đến nỗi bị ghét thê thảm như vậy.
Mà trong nội bộ Thiên Di, Lục Tiệm Viễn rốt cục cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Dù chi phí quảng bá lần này cao hơn kế hoạch không ít, Thiên Di lại nhường cho bên rạp chiếu không ít lợi nhuận, nhưng nếu tính tổng thể, bộ phim hoạt hình này vẫn trở thành hạng mục có lợi nhuận thu về cao nhất hiện nay của Thiên Di. Lại thêm giá bản quyền và các khoản khác của bộ phim, lần thành công này lại thu hút được các nhà đầu tư, nói là một hồi chuyển mình ngoài dự liệu cũng không quá.
Lục em kêu người đưa bảng báo cáo tài vụ lên, càng xem càng phấn chấn, lại nghe điện thoại di động vang lên.
Hắn liếc nhìn, thấy là chị VV, vội nghe máy.
Chị VV cười hỏi: “Thành tích lần này tốt như vậy, công ty sẽ tổ chức tiệc mừng công chứ?”
“Có thể sẽ tổ chức, ” Lục em cười ha ha nói, “Chị có tới được không? Nếu chị không tiện thì để em tới đón chị.”
“Đón chị thì thôi đi, ” Chị VV đáp, “Cậu giúp chị đón một người khác.”
“Ai vậy?”
“Tưởng Soái, cậu quen không? Con trai út nhà họ Tưởng.” Chị VV trả lời, “Cậu ta đang muốn để Trần Thái làm người đại diện của cậu ta, nhưng lại không muốn ký hợp đồng quản lý với công ty mình, chỉ vì muốn thuyết phục cậu ta mà chị tự mình bàn hơn nửa tháng nay vẫn không thành.”
“… Tưởng Soái nào thế?” Lục em có trực giác không tốt, hỏi lại, “Sao cậu ta còn quen cả Trần Thái?”
“Bọn họ hình như từng yêu nhau, ” Chị VV nói, “Chuyện này không quan trọng, ý của chị là quan hệ của gia đình nhà họ, nếu như có thể trở thành người của công ty chúng ta, về sau có làm gì chúng ta cũng dễ qua hơn. Cho nên cậu cân nhắc xem nên lợi dụng tầng quan hệ này của Trần Thái thế nào để trói chặt lấy người ta. Dĩ nhiên, nếu trói không được thì thôi, đừng làm quá lại thành kẻ thù.”
“…”
Lục em nuốt nước miếng, nhớ tới báo cáo điều tra trước đây của mình… Còn dùng danh nghĩa của ông anh Lục Tiệm Hành để tặng quà… Nhất thời không nói nổi nữa.
“Việc này phải do cậu đảm nhiệm, người khác chị không yên lòng.” Chị VV không cảm nhận được khác thường, vẫn cứ giục hắn: “Nhân hoạt động lần này của công ty mời cậu ta tới là được rồi, thanh niên thường thích mấy nơi náo nhiệt, cậu nói mấy lời dễ nghe để bàn lại với cậu ta nhé, thế nào?”
“Không thế nào cả, ” Lục em khóc không ra nước mắt nói, “Chị, người này chúng ta có thể bỏ qua không?”
VV ngẩn người: “Sao thế?”
“Chuyện của anh em và Trần Thái chị cũng không phải không biết, người này mà tới không phải loạn đến mức lật trời à.”
“Đều là người trưởng thành rồi ai còn không có quá khứ chứ, không đến nỗi.” Chị VV cười nói, “Hơn nữa Tiệm Hành không phải đã kim ốc tàng kiều sao? Người này ra người kia vào, làm như chúng ta không biết.”
“Chị không biết thật rồi, ” Giọng điệu Lục em hệt như người từng trải, mếu máo nói, “Người ta kim ốc tàng kiều cũng chỉ giấu Trần A Kiều nào đó, chứ kim ốc của anh em, giấu hẳn Vạn quý phi cơ(1)!”
Chị VV: “…”
————————
Chú thích:
(1) Vạn quý phi: Hay còn gọi là “Cung Túc Hoàng quý phi”, là một phi tần rất được sủng ái của Minh Hiến Tông Thành Hóa Đế triều đại nhà Minh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!