A Dưới O Trên - Chương 13: Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


A Dưới O Trên


Chương 13: Chương 13


“Nào có chuyện Alpha ở dưới, Omega ở trên chứ.”
Editor: CO6TINY ????
Nhiếp Tử Hàng rán trứng làm sandwich, bánh mì vừa nướng xong, kẹp cùng trứng rán và thịt xông khói, ăn kèm với vài lát dưa chuột cà chua.
Cả ba phần được đưa đến phòng khách.
“Cảnh sát Dư, tới nếm thử sandwich tôi làm đi.”
Vừa nói vừa đặt đĩa bánh trước mặt Dư Cảnh Hiên.
Alpha lẳng lặng úp điện thoại xuống, lắc đầu: “Cám ơn Nhiếp tiên sinh, tôi ăn sáng rồi.”
Trần Hâm vốn đang úp mặt vào tường, ngửi được mùi thơm phức, lập tức chạy tới: “Sư phụ, em, em! Em ăn!”
Nhiếp Tử Hàng:…
“Có phần của cậu đấy, bị bỏ đói mấy ngày thế, y quỷ chết đói đầu thai.”
Dư Cảnh Hiên đẩy cái đĩa đến trước mặt Trần Hâm: “Tôi không đói, cậu ăn hết đi.

Chưa ăn sáng đúng không?”
Trần Hâm cười tủm tỉm, lấy một miếng nhỏ nhét vào miệng: “Tôi ăn rồi, nhưng sandwich sư phụ làm ngon quá, thèm!”
Cái miệng cậu ta thuộc dạng rộng, cái miếng Nhiếp Tử Hàng cắt lại khá nhỏ, nhai chốc lát đã hết một phần.
Vừa nhai chóp chép trong miệng, còn muốn nhón tay lấy phần khác.
Nhiếp Tử Hàng vỗ cái bốp vào mu bàn tay cậu ta: “Anh cho cậu à? Đưa cho cảnh sát Dư đi.”
Trần Hâm tủi thân gì đâu.
Quay đầu cầm cái đĩa, nâng hẳn hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt Alpha.
“Cảnh sát Dư, còn nóng ăn ngon lắm.

Bánh mì nướng cắn vào giòn rụm, tan chảy trong miệng luôn ấy, bên trên còn rải tiêu đen nữa, ăn một miếng nhớ mãi không quên!”
Còn rất tích cực quảng bá cơ.
Dư Cảnh Hiên dở khóc dở cười: “Tôi thật sự ăn không nổi nữa, vừa nãy còn ăn hết hai trái táo.”
Nói xong, liền đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh cầu cứu.

Ánh mắt Nhiếp Tử Hàng dừng trên cái bụng phẳng lì của y một hồi, thật sự nhìn không ra người này ăn no cỡ nào nữa.
Thẳng đến khi Alpha bắt đầu trở nên câu nệ, mới giơ cao đánh khẽ: “Được rồi, lần sau muốn ăn, lại làm cho cậu ăn.

Lần này coi như hời cho đồ đệ ngốc nhà tôi rồi.”
Tiếp đó, giẫm chân dài sang, trực tiếp lướt qua y, cả hai sóng vai ngồi ngay chính giữa ghế sô pha.
Trần Hâm thấy vậy, biết sắp làm việc rồi.

Lập tức cầm lấy những thứ cần bàn, ngồi ở phía bên kia.
Nhiếp Tử Hàng quay đầu nhìn sang Alpha đang ngồi bên cạnh, cong môi với y: “Nói đi, anh với cảnh sát Dư đang nghe.”
Sau đó, lấy máy tính bảng từ trong ngăn kéo ra, bấm vào một phần mềm trong đó.
“Cảnh sát Dư, tôi bắt đầu ghi hình nhé, cuộc nói chuyện của chúng ta kế tiếp sẽ được ghi lại.

Anh không ngại chứ?”
Dư Cảnh Hiên giật mình, vội lắc đầu: “Vụ án cần, tôi hiểu mà.”
Rõ ràng chỉ là một câu trả lời đơn giản, nhưng cách Alpha dựng thẳng lưng ngồi ngay ngắn lại mang đến cảm giác bé con vô cùng vâng lời.
Yết hầu Nhiếp Tử Hàng giật giật, quay đầu ra hiệu cho Trần Hâm: “Bắt đầu đi.”
Tiếp đó là màn bàn giao vụ án dài đằng đẵng.
Trần Hâm liệt kê từng hành vi phạm tội của Hà Thành ra, tất cả bằng chứng đưa ra được phân chia rõ ràng rành mạch, mỗi một cái, Nhiếp Tử Hàng đều ghi chú lại trên máy tính bảng.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, đã qua mười một giờ.
Bên trên phần mềm ghi chú chi chít là chữ với nhiều màu sắc khác nhau.
“Hai cái này không đủ kết tội.

Cảnh sát Dư xem thử có thể kiếm được bằng chứng nào càng có lợi cho bên mình hơn không.”
“Cái thứ ba tạm ổn, ván đã đóng thuyền, gã chạy không thoát.”
Nhiếp Tử Hàng vừa nói, vừa tóm tắt bản ghi chú cho Dư Cảnh Hiên xem.

“Tôi đề nghị năm tội danh này, nên được báo cáo trực tiếp cho các bộ phận liên quan.

Việc truy tố này sẽ không có lợi cho cậu, cậu cũng không phải nạn nhân trực tiếp, không có lập trường để khởi tố gã được.”
“Hai cái này có liên quan tới cậu, cậu…”
Nhắc đến hai cái cuối cùng, không khỏi dừng lại.
Alpha lập tức căng thẳng nhìn hắn, ngón tay không ngừng niết lấy cúc áo: “Cái này có phải…sẽ không lấy lại được nữa không.”
Nhiếp Tử Hàng:…
Hắn bất đắc dĩ, chỉ đành giữ lấy bàn tay không yên phận kia lại: “Đừng bứt, bứt nữa sẽ rơi xuống thật đấy.”
Lúc này Alpha mới dừng động tác lại, đôi mắt đen láy lặng lẽ cụp xuống.
“Tôi biết, nếu là quà tặng, rất khó để lấy lại.

Tôi có thể….ừm, coi như chính mình làm mất rồi.

Dù sao mấy bằng chứng này cũng đủ tiễn anh ta vào tù, dù có đưa ra phán quyết xong, anh ta hẳn cũng chẳng còn xu nào để bù vào, nợ biết bao nhiêu mà.”
Thấy y như vậy, Nhiếp Tử Hàng giận vô cùng: “Cậu còn biết đây là quà tặng cơ à?”
Vừa nói vừa lấy ngón tay day day thái dương: “Đồng chí Dư Tiểu Hiên, trong đầu cậu nghĩ gì thế hả? Gì mà cảnh sát nhân dân? Chỉ bằng cái tính cảnh giác này của cậu, sao vượt qua được khảo sát thế, hửm?”
Ghi chú viết rõ ràng: Do đối phương tự nhận cần xoay vòng vốn, nên đã chuyển 10 vạn 4 nghìn qua ngân hàng, số tiền này hiện vẫn chưa được trả lại.

Có thể lấy bản sao kê ngân hàng để chứng thực.
Nhiếp Tử Hàng không biết nên nói gì, căn hộ Dư Cảnh Hiên đang ở hắn cũng thấy qua, chỉ rộng cỡ 50 mét vuông.

Chức nghiệp làm đầy tớ cho nhân dân này, lương bọt bèo chẳng tới đâu.

Tiền bỏ ra có nguyên có lẻ, sợ là tiền dành dụm bấy lâu nay cũng đổ hết vào đấy.
Còn muốn giáo huấn thêm mấy câu, đã thấy Alpha cúi gằm đầu, hai tay yên lặng nắm thành quyền.
Đột nhiên nhớ tới buổi tối bọn họ say rượu, Dư Cảnh Hiên gối đầu trên đùi hắn, quần của hắn thấm ướt một mảng.
Lúc đó, hình như y buồn mới bật khóc.
Lời đến bên miệng, lại nghẹn ở cuống họng.
Nhiếp Tử Hàng quay đầu sang vỗ nhẹ bả vai y: “Không sao, ngã một keo leo một nấc, về sau rửa mắt cho sạch vào, biết chưa? Số tiền liên quan tới cậu khá lớn, phải công chứng mới có hiệu lực.

Cho dù gã có bằng chứng quà tặng nói miệng đi nữa cũng vô ích, chờ ca ra tòa, lấy lại cho cậu không thiếu một xu.

Cho dù gã không có tiền, vẫn có bất động sản xe hơi đấy, đợi ca hốt về cho cậu một con.”
Dư Cảnh Hiên bị anh chọc, bật cười ra tiếng: “Tôi không biết lái xe.”
Giọng nói mềm mại lại êm tai.
Nhiếp Tử Hàng cũng cười: “Không biết bán đi à? Ngốc nghếch.”
Sau khi vụ án được bàn giao xong, Nhiếp Tử Hàng gửi trực tiếp ảnh chụp màn hình ghi chú vào nhóm ba người: “Được rồi, về sau có chuyện gì cứ liên lạc qua Fetion.

Giải quyết không được thì gọi video call, hoặc trực tiếp sang đây, nhớ báo trước một tiếng.”
Sau đó tiễn Dư Cảnh Hiên tới trước cửa nhà, nhìn y rời khỏi tiểu khu mới đi vào.
Sau khi trở lại, Trần Hâm không khỏi cảm khái: “Cảnh sát Dư thật dễ bị bắt nạt, cảm giác anh ấy lúc trước hẳn đã bị tên cặn bã kia ức hiếp thảm lắm.

Sư phụ nè, anh nói thử xem, anh ấy sẽ không bị PUA* đấy chứ?”
*PUA: Dùng lời nói ngon ngọt, lợi dụng tình cảm của đối tượng, lừa họ sập bẫy nhằm lừa đảo v.v
Nhiếp Tử Hàng pha cho mình một tách trà, uể oải ngồi trở lại sô pha: “Ai biết.”
Trần Hâm: “Sư phụ, về điểm này anh phải học hỏi tên cặn bã kia nhiều đấy.

Anh nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.

Đám Omega anh rước về, có tên nào không coi anh là máy ATM của mình đâu chứ.

Cái loại cặn bã như Hà Thành còn tìm được bà xã tốt như cảnh sát Dư, sao với anh lại không được.”

Nhiếp Tử Hàng:…
Nồi nào úp vung nấy.
“Anh thấy cậu lại ngứa da rồi đấy.”
Trần Hâm vội vàng ngậm miệng lại.
Một lúc sau, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, thần thần bí bí ghé sát trước mặt hắn: “Sư phụ này, anh là 1 mà?”
Nhiếp Tử Hàng nhướng mi: “Hửm?”
Trần Hâm: “Cảnh sát Dư thì là 0? Nhìn qua cái biết ngay.”
Nhiếp Tử Hàng: “…Anh mày không mù, có rắm mau thả.”
Trần Hâm ngạc nhiên nói: “Anh là 1, anh ấy là 0! Anh là O, anh ấy là A, hai người chẳng phải rất xứng đôi hay sao?!”
Sau đó, kể lể từng cái một với Nhiếp Tử Hàng: “Sự phụ xem nè, anh tìm Omega, người ta lại chạy theo Alpha, cảnh sát Dư tìm Alpha, tên đó lại trực tiếp đánh dấu Omega.

Nếu hai anh về một nhà, chả phải vẹn cả đường à! Hơn nữa loại hình còn tương xứng mới chết chứ! Cảnh sát Dư là máy ATM của tra A, anh là máy ATM của tra O!”
“Trời định hai anh phải về một nhà rồi! Hai người mau mau đừng để người khác lâm vào họa nữa, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Ôm nhau tự sưởi, không-thơm-sao!”
Nhiếp Tử Hàng vừa uống một ngụm nước, suýt chút phun tứ tung ra ngoài.
Giơ chân đá thằng đệ tử ngu xuẩn của mình, cười mắng: “Cút về đi làm đi.

Làm không được bao nhiêu, mơ cũng nhiều đấy.”
Trần Hâm không dám hó hé nữa, cười haha thu dọn đồ đạc.
Trước khi đóng cửa còn không quên dặn dò: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha sư phụ! Trời đất tác hợp! AO chính là chân ái!”
Nhiếp Tử Hàng nhặt dép lê lên, ném cái bụp sang kia.
Cửa mới chịu đóng lại.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Nhiếp Tử Hàng ngồi ở nơi Dư Cảnh Hiên vừa ngồi, ngửi thấy mùi bồ kết còn sót lại trong không khí, mỉm cười bất đắc dĩ.
“Tưởng anh không muốn à? Ngu ngốc…”
Trong giấc mơ tối qua, đã tự thể nghiệm qua rồi, được chưa.
Nhưng kia là Alpha…
Nào có chuyện Alpha ở dưới, Omega ở trên chứ.
Editor: CO6TINY ????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN