A Dưới O Trên - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


A Dưới O Trên


Chương 17


Editor: CO6TINY 🍀

Dư Cảnh Hiên nằm trên vai Nhiếp Tử Hàng một lúc, sau đó tự mình đứng dậy.

Nhờ có pheromone trấn an, mặt Alpha đã hồng hào trở lại, không còn trắng bệch ốm yếu như vừa nãy.

Pheromone sau gáy cũng được khống chế, giờ không còn ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng chung quanh nữa.

Nhiếp Tử Hàng biết cảnh sát Tiểu Dư da mặt mỏng, cũng không ghẹo nữa, chỉ vỗ nhẹ lưng y, nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm cơm, xong sẽ gọi cậu.”

Dư Cảnh Hiên từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nghe vậy, lông mi tựa lông quạ của y khẽ run lên vài cái, nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, Nhiếp tiên sinh, kỳ phát tình của anh sắp tới rồi, còn làm phiền anh…”

Nhiếp Tử Hàng dùng ngón chân suy nghĩ, cũng biết trong lòng y đang nghĩ gì.

“Cũng chỉ là sắp thôi, đừng để ý nhiều quá. Lần trước tới nhà cậu cọ cơm, không phải chỉ có một mình cậu nấu à? Có qua có lại. Xin lỗi cái gì, ai không có lúc đau ốm chứ.”

Nói xong, vẫn không nhịn được, xoa nhẹ lên mái tóc của Alpha.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đây.”

Nhiếp Tử Hàng trở lại phòng bếp, nhìn chậu tôm trước mắt, có hơi rầu.

Kỳ thật hắn thỉnh thoảng cũng tự nhóm lửa nấu cơm, xào rau cũng không thành vấn đề gì. Nhưng mấy món phức tạp như tôm cua gì đó, có hơi khó với hắn.

May mà Dư Cảnh Hiên chỉ nghỉ ngơi chốc lát, đã quay trở lại nhà bếp.

Alpha vốn vì chuyện vừa nãy còn hơi ngại, thấy người đàn ông đang chiến đấu với chậu tôm trước mặt, phút chốc bật cười.

“Để tôi làm cho, Nhiếp tiên sinh.” Vừa nói, y vừa đi đến bên cạnh Nhiếp Tử Hàng, bưng chậu tôm sang phía mình.

Nhiếp Tử Hàng nghiêng mình, không để y chạm vào thành chậu.

Sau đó, dương dương tự đắc hất cằm về ghế xếp trong góc: “Làm gì mà làm? Qua bên kia ngồi đi, muốn cái gì thì nói, để tôi làm.”

Dư Cảnh Hiên khựng lại, biết Nhiếp Tử Hàng quan tâm mình, cung kính không bằng nhận mệnh, bèn ngồi lên ghế xếp.

“Anh rửa lại tôm trước đi.”

“Vừa rồi đã rửa sạch, tôi cũng không ngốc.”

Dư Cảnh Hiên cong mắt: “Được được, giờ Nhiếp tiên sinh thoa dầu lên tôm.”

“Thế này?”

“Ừm, đúng rồi.”

“Rồi sao nữa? Có phải cắt hành gừng tỏi không?”

“Ừm, rửa gừng trước, ấy, không cần cắt sợi đâu Nhiếp tiên sinh! Này, giữ cái đó lại đã, chốc nữa xào mới dùng. Cắt thành miếng lớn, bỏ vào trong nồi.”

Một người hướng dẫn, một người làm theo, cảnh tượng có hơi gà bay chó sủa, nhưng thành phẩm cũng này nọ lắm.

Sau đó, Nhiếp Tử Hàng xào một đĩa rau nhỏ. Giữa chừng còn chạy sang nhà Dư Cảnh Hiên một chuyến, bưng chè hạt sen trở về.

Đến tám giờ tối, hai món ăn gia đình cuối cùng cũng được dọn lên bàn.

Một mặn một chay, cùng với bát chè sen thơm lừng, khiến người ta ứa nước miếng.

Nhiếp Tử Hàng bóc vỏ tôm, nhúng vào nước sốt dầu giấm, đặt vào đĩa Dư Cảnh Hiên: “Cảm ơn đầu bếp Dư đã chỉ dạy, nếm thử xem tôm tôi nấu thế nào.”

Dư Cảnh Hiên gắp một miếng cho vào miệng, phồng má nhai, nghiêm túc gật đầu: “Ngon lắm. Nhiếp tiên sinh nấu rất ngon.”

Thực ra chỉ là luộc tôm trong nước lã, tôm chín là xong việc, hắn còn mắc sai lầm tận mấy lần.

Nước chấm dầu giấm do chính tay Dư Cảnh Hiên làm.

Thế này còn được khen…?

Nhiếp Tử Hàng: “Dư Tiểu Hiên, tôi nghi cậu đang cười nhạo tôi lắm.”

Dư Cảnh Hiên vội lắc đầu: “Đâu có. Nhiếp tiên sinh đã làm rất tốt rồi, thật đấy! Trước kia có một lần, tôi bị bệnh, trong người không quá thoải mái, chỉ nhờ Hà Thành giúp bật bếp thôi, anh ta cũng suýt làm nổ tung căn bếp, cuối cùng cơm vẫn do tôi làm. Từ đó trở đi, tôi không cho anh ta vào bếp nữa. Tuy nói cái này có hơi mạo phạm, nhưng tôi cảm thấy kiểu người như các anh…Ừm, bình thường đều không biết nấu ăn…”

Nhiếp Tử Hàng đang gắp một đũa rau khựng lại.

Bất mãn gõ bàn: “Dư Tiểu Hiên, cậu so sánh tôi với tên cặn bã Hà Thành? Tôi giận rồi nhé. Gần đây tôi sắp tới kỳ phát tình, Trần Hâm nói tôi dễ cáu bẳn lắm đấy.”

Dư Cảnh Hiên sợ tới mức buông ngay bát cơm xuống, vội vàng giải thích với hắn: “Không phải đâu, Nhiếp tiên sinh, tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nói, tôi thực lòng khen anh mà…”

Mắt thấy Alpha sợ tới mức không nuốt trôi cơm, Nhiếp Tử Hàng cười khẽ một tiếng.

Xắn tay áo bóc thêm mấy con tôm bỏ vào bát y.

“Đồ ngốc, tôi còn có thể thật sự giận cậu sao? Đến, ăn tôm ca bóc đi, sao lại nhát như thỏ đế thế hả. Đừng để tiêu hóa không tốt đấy, nghe đâu thỏ vừa bị dọa sẽ khó tiêu, còn ị đùn…”

Miệng Dư Cảnh Hiên đang nhai thịt tôm đột nhiên cứng lại…

“Nhiếp tiên sinh!”

“Chúng ta còn đang ăn cơm đấy!”

Y chỉ mới ăn được một nửa, trên cánh môi xinh đẹp còn dính một chút dầu giấm.

Nhiếp Tử Hàng không khỏi cười nói: “Rồi rồi, không nói nữa, ăn đi ăn đi.”

Ăn xong, Nhiếp Tử Hàng ném mọi thứ vào máy rửa chén.

Mặc quần áo thay giày vào, Dư Cảnh Hiên đứng ở cửa chào tạm biệt hắn: “Cảm ơn Nhiếp tiên sinh, lần sau đến nhà, tôi hầm cá cho anh ăn.”

Nhiếp Tử Hàng cong môi nói: “Được. Tuần sau đi, có lẽ một tuần nữa, kỳ phát tình của tôi mới kết thúc.”

Dư Cảnh Hiên xoay người đi mở cửa.

Nhiếp Tử Hàng lười biếng đi theo sau y.

Đến lúc sắp rời khỏi sân, Dư Cảnh Hiên quay đầu vẫy tay với y: “Nhiếp tiên sinh trở về đi, nhiệt độ hạ xuống rồi, bên ngoài lạnh lắm.”

Nhiếp Tử Hàng nhìn y chằm chằm một hồi, đột nhiên gọi: “Dư Cảnh Hiên.”

Alpha lộ vẻ nghi hoặc.

Nhiếp Tử Hàng tiến lên, chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho y: “Dư Tiểu Hiên, không ai sinh ra đã phù hợp với việc gì đó, chỉ có người sẵn lòng làm hay không thôi. Xã hội này, các lĩnh vực hoá chất đều do Alpha đảm nhận. Những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ này họ cũng làm dược, không thể bảo không xuống bếp được đâu. Chỉ có muốn hay không thôi, rõ chưa?”

Dư Cảnh Hiên lắng nghe, chóp mũi có chút chua xót.

“Người yêu nên dìu dắt thấu hiểu lẫn nhau. Đáng lẽ tôi không được khỏe, anh đến thăm tôi, anh bệnh rồi, tôi sẽ chăm sóc cho anh. Nào có bạn đời nào người yêu bị bệnh, còn để người ta nấu cơm chứ? Cho dù tôi không biết làm cơm, cũng có thể ra ngoài mua về, đâu đến mức giày vò người bị bệnh?”

“Dư Tiểu Hiên, tốt với chính mình một chút, hửm? Người không tốt với cậu, cứ đuổi đi cho xong. Cậu thông minh như vậy, ai tốt với cậu, ai không tốt với cậu, nhất định đã tự biết trong lòng.”

Nhiếp Tử Hàng tự nói tự trả lời, Alpha trước mặt giống như bị đóng băng, cụp mắt xuống, yên lặng nhìn ngón chân của mình.

“Xin lỗi, tôi nói quá nhiều rồi.”

Alpha lắc đầu.

Đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy eo hắn.

“Nhiếp tiên sinh, hôm nay rất cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết mấy Alpha đó. Bữa cơm hôm nay, cũng rất ngon.”

“Còn nữa, pheromone của anh rất dễ ngửi…không phải ý nghĩa kia, là ý trên mặt chữ, rất dễ chịu…”

Nhiếp Tử Hàng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn đáp lại cái ôm bất ngờ của đối phương.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Alpha, xoa nhẹ vài cái.

“Ngoan, tôi biết. Pheromone của cậu, lúc đó đã nói rất rõ rồi.”

Editor: CO6TINY 🍀

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN