A Dưới O Trên - Chương 2: Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


A Dưới O Trên


Chương 2: Chương 2


“Giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ.”
Editor: CO6TINY
Chín giờ sáng hôm sau, Nhiếp Tử Hàng đúng giờ tới cổng văn phòng luật, vừa nhâm nhi tách cà phê vừa gõ chữ vào nhóm công việc.
[Trần Hâm, vụ án ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi? Tài liệu linh tinh đã đủ chưa?]
[Trần Đông, khách hàng hôm qua bên mình tiếp đãi sao rồi, nhận được không? Không chắc thì sang tìm anh]
Tiếp đó hàng loạt tin nhắn ào ạt tuôn ra bên dưới.
[Đệt mợ, ông chủ giá lâm!]
[Boss? Anh còn đây hả? ]
Nhiếp Tử Hàng cạn lời.
Cái đám nhãi ranh này chắc chắn đã xem tin tức hôm qua rồi, chả biết bịa đặt viết linh tinh gì về hắn nữa.
Bèn duỗi tay gõ:
[Kích động cái gì.

Còn đây là ý gì hả? Hôm nay là ngày làm việc, sếp như tôi cũng phải đi làm.

Sao, chưa từng thấy ông chủ nào đi làm à? Không có kiến thức, sau này ra ngoài đừng nhận mình là cháu chắt của bố.]
Trong nhóm tức khắc nhảy ra cả lố phản hồi:
[Là ngày làm việc, nhưng trại tạm giam cũng phải làm việc chứ! Sao sếp lấy được điện thoại thế? Huhuhuh, sếp vào đó rồi, còn không quên nhớ thương con cháu, quá cảm động rồi…Baba đừng lo! Xong việc, bọn em sẽ tổ chức đến trại tạm giam thăm anh, cũng cho mấy em nhỏ mới vào làm quen chứ! Mọi việc ở đây anh cứ yên tâm giao cho bọn em, chính mình ở trỏng nhớ phải ngẩng cao đầu nhá!]
[Sếp chớ có buồn, bọn em phân tích đâu ra đấy rồi, hành vi của anh nhiều nhất bị phạt hai năm tù thôi! Hai năm sau…hai năm sau, văn phòng chúng ta có còn tồn tại không chứ…Baba, con trai không thể mất đi ba được!]
Một đám thích diễn sâu, Nhiếp Tử Hàng tức đến bật cười.
Duỗi chân đá tung cánh cửa văn phòng.
“Chào mừng đến với Văn phòng luật Pháp Hàng…Sếp?!”
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang nói dở, đột nhiên hét lên.
Ngay lập tức, ai nấy đều đổ xô nhìn ra cửa.

Nhiếp Tử Hàng nhướng mày: “Sao, thấy tôi rất ngạc nhiên? Hay là, tiếc nuối vì không thể đến tham quan trại tạm giam?”
Một đám nhãi ranh đồng loạt lắc đầu: “Tuyệt đối không hề!”
Trần Đông ôm một chồng tài liệu, chân chó nâng hai tay dâng đến trước mặt hắn.
“Sếp, động tĩnh hôm qua quá lớn, toàn bộ internet đều nổ tung, đám cư dân mạng đồng loạt cào phím lên án chửi rủa Omega thậm tệ.

Mấy đứa bọn em nóng đầu quá bèn dàn trận đáp trả bọn họ ngay trong đêm! Hao tổn không biết bao nhiêu binh mã, trái lại mình sếp cô quạnh tiến vào đồn cảnh sát, trong một đêm đã toàn thân trở ra, quả không hổ là baba tài giỏi của bọn con! Baba, anh giúp em coi thử tư liệu này, xem có nhận được hay không, chả biết có lôi liếc gì ở trỏng không nữa?”
Nhiếp Tử Hàng cầm lấy văn kiện, đập cái bốp vào đầu cậu ta: “Đã nhận, trở về chờ tin.”
Trần Đông chân chó mở cửa cho hắn: “Yes sir! Baba, không ngờ chúng ta lại có người chống lưng cho, chuyện lớn thế kia cũng có thể cho qua, ba zuột của con ơi, ba trong mắt con trai chính là cái này nè!”
Nói xong liền giơ ngón cái lên.
Bị Nhiếp Tử Hàng sút ngay một đá vào mông: “Ít có chụp mũ cho tía mày, lăn về làm việc đi.”
Trần Đông cười hì hì đáp “Cảm ơn baba”, sau đó giúp hắn đóng cửa văn phòng lại.
Cả buổi sáng, Nhiếp Tử Hàng đều xử lý đống tài liệu tích tụ trong tay.
Lúc ngẩng đầu lên, đã mười hai giờ trưa.
Trưa qua hay tin Omega của hắn, Thi Chi Nguyên ngoại tình, còn ngang nhiên công khai nắm tay Alpha đi dạo ở khu mua sắm xa xỉ nhất trung tâm thành phố, hắn một mực lên kế hoạch bắt kẻ thông d*m ngay trong đêm, để lỡ không ít công việc.
Luật sư Nhiếp bị công việc chất đầy như núi hành hạ sáng giờ, ấn ấn mi tâm.
Nói tới yêu đương, tìm Omega nào chăng nữa, mắt vừa nhìn thấy Alpha đã nóng lòng muốn vồ tới cho người ta liếm cổ.
Ngoại tình còn để hắn tự mình đi tóm, phí thời gian, lỡ công việc, mợ nó.
Đang lúc bực bội, điện thoại lại kêu lên.
Dãy số bắt đầu bằng 002, nhìn toàn thành phố H, còn nơi nào ngoài đồn cảnh sát sử dụng nữa chứ.
Nhiếp Tử Hàng nhấn nút nhận: “Xin chào, tôi là Nhiếp Tử Hàng.”
Đối diện truyền đến một giọng nam lạnh tanh: “Anh Nhiếp Tử Hàng, tôi là Dư Cảnh Hiên phụ trách vụ án hôm qua của anh, cảnh hiệu 39520.

Vụ án trước mắt đã tra cứu xong, Alpha phóng ra pheromone áp chế anh, Hà Thành, đã thừa nhận vi phạm Luật bảo vệ Omega của quốc gia, tư liệu cụ thể sẽ được bàn giao cho viện kiểm sát xử lí, định tội.

Cậu bạn trai Omega kia của anh…”
“Bạn trai cũ.” Nhiếp Tử Hàng lên tiếng nhắc nhở.
Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó sửa miệng: “Bạn trai cũ Omega của anh, Thi Chi Nguyên, không vi phạm bất kỳ điều luật nào.

Quyết định cuối cùng của chúng tôi là thả ra.

Nếu chiều nay anh rảnh, phiền đến đồn cảnh sát ký tên.”
Nhiếp Tử Hàng nhìn tài liệu còn sót lại trên bàn, nói: “Được, vừa hay nghỉ trưa, giờ tôi sang đó luôn.”
“Được.”
Dứt lời đã ngắt điện thoại, hiển nhiên không muốn nhiều lời với hắn.
Nhiếp Tử Hàng chả hiểu sao lại nhớ đến lúc mình uy hiếp Dư Cảnh Hiên, vẻ mặt đối phương trong thoáng chốc không biết ứng phó ra sao.
Chậc, rõ ràng là Alpha, mới bị đe dọa chút xíu, đã y xì bạn nhỏ bị bắt bài vậy.
Nhiếp Tử Hàng vui vẻ nhấp thêm một ngụm cà phê, cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy.
Một đường lái đến đồn cảnh sát, vừa vặn là giờ nghỉ trưa, trong sảnh chỉ có một nhân viên bảo vệ túc trực.
Dư Cảnh Hiên hẳn đã báo trước cho cậu ta, thấy Nhiếp Tử Hàng đến lập tức ra tiếp đón: “Anh Nhiếp Tử Hàng? Cảnh sát Dư vừa đi vệ sinh, anh đến văn phòng chờ anh ấy trước nhé.

Lên lầu rẽ phải, phòng thứ hai.


Nhiếp Tử Hàng gật đầu, lên cầu thang.
Mới đi được nửa đường, đã nghe thấy tiếng tranh chấp ở tầng trên.
“Cảnh sát Dư, tên Hà Thành này không biết phát điên cái gì, cứ khăng khăng muốn gặp anh, ài…!Cấp trên đã giao hắn cho cảnh sát Tôn xử lí rồi, hắn còn bám lấy anh không buông, thật đủ buồn nôn.”
“Không sao, gặp mặt cũng được.”

Cái giọng lành lạnh kia, vừa nghe đã biết của Dư Cảnh Hiên.

Alpha không thèm cho Nhiếp Tử Hàng sắc mặt tốt, lại rất hòa nhã với đồng nghiệp.
Nhiếp Tử Hàng theo bản năng dừng lại, đứng yên ở góc cầu thang.
Cuộc tranh chấp ở cầu thang vẫn tiếp tục:
“Nói đi, tìm cảnh sát Dư làm gì? Có gì muốn nói thì mau nói, có rắm thả gấp cho lẹ.”
“A Cảnh…Ách, cảnh sát Dư, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu…”
“Còn muốn nói chuyện riêng? Nghĩ gì đấy? Đồn cảnh sát nhà anh mở à, có gì nói mau, đừng làm lỡ thời gian ăn trưa của cảnh sát Dư.”
“A Cảnh, anh không phải cố ý…!Em quen thuộc nơi này, anh…!Chuyện của anh, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không tính là chuyện gì lớn, em có không gian để hoạt động…”
Nhiếp Tử Hàng ở một góc nghe lén, không khỏi nhướng mày.
Ha, xem ra Alpha tên Hà Thành này, có quan hệ không bình thường với Dư Cảnh Hiên, xưng hô này đủ thân mật đấy.
Hắn giẫm chân dài, xuất hiện trong tầm nhìn của ba người kia.
“Chậc, không gian hoạt động gì, để người bị hại như tôi cũng biết chút chứ.”
Lời này vừa phát ra, ba người đứng ở đầu cầu thang đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Alpha đang bị còng tay, mắt đỏ ngầu hung tợn trừng hắn, hàm răng nghiến ken két.
Nhiếp Tử Hàng một tay đút túi, từng bước lên lầu, khóe môi mang theo nụ cười khiêu khích: “Xin lỗi, tôi cũng không cố ý nghe lén, mọi người cũng không tìm chỗ nào kín đáo chút nói chuyện.”
“Mày nghe được cái gì rồi?” Hà Thành hỏi.
Nhiếp Tử Hàng: “Nghe thấy anh nói, trước mặt mọi người phóng ra pheromone áp chế Omega không tính là chuyện gì lớn, nghe thấy anh muốn cậy quan hệ với cảnh sát Dư đây, nhúng tay vào mặt nào đó thì phải.”
Alpha tiến lên muốn xông về phía hắn lần nữa, xích sắt trong tay rơi xuống lạch cạch: “Mày đây là vu khống, tao không hề nói gì hết!”
Một giây sau, gã lại kêu lên đau đớn.
Alpha cao lớn bị cảnh vệ bên cạnh Dư Cảnh Hiên giữ chặt lại khiến gã không hó hé gì được.
“Nói bao nhiêu lần rồi, thành thật chút cho tôi!”
Dư Cảnh Hiên nhàn nhạt nhìn Alpha, nói: “Tiểu Lưu, dẫn người về đi, sau này đừng đưa đến trước mặt tôi nữa.”
Sau đó, hoàn toàn không để ý đến Alpha kêu thảm bị lôi đi kia, xoay người làm động tác mời với Nhiếp Tử Hàng: “Tài liệu của Nhiếp tiên sinh ở trong phòng làm việc của tôi, sang đó đi.”
Người đàn ông vẫn mặc cảnh phục của hôm qua, toàn thân được chải chuốt tỉ mỉ, nhưng vành thâm dưới mí mắt rõ hơn bao giờ hết, trên người còn lưu lại mùi cà phê thoang thoảng.

Có lẽ suốt nửa đêm hôm qua vẫn bận rộn giải quyết vụ án này, không hề chợp mắt nghỉ ngơi.
Nhiếp Tử Hàng theo y vào văn phòng, khớp ngón tay chuyển tài liệu qua của người đàn ông rõ ràng đâu vào đấy, đầu ngón tay hồng phớt.

Tuy không trắng nõn như Omega, nhưng so ra còn tinh xảo hơn Beta bình thường.
Nhiếp Tử Hàng lẳng lặng dời tầm mắt, lật hồ sơ ra, nghiêm túc xem tường trình vụ án.
Dư Cảnh Hiên thực sự công tư phân minh, tất cả lời trần thuật đều chi tiết rõ ràng, không hề có bất kỳ dấu vết mơ hồ nào.

Đến cả phần tổng kết cuối cùng của Hà Thành, còn viết thêm một câu: Tình tiết xấu, nếu không ăn năn hối cải, xử phạt càng nghiêm.
“Vì mối quan hệ giữa tôi với Hà Thành, anh ta đã được giao cho đồng nghiệp khác.

Hồ sơ tường trình này của tôi cùng với hồ sơ xét xử của đồng nghiệp khác sẽ được gửi đến viện kiểm sát, nếu Nhiếp tiên sinh không có vấn đề gì nữa, vui lòng ký vào trang cuối cùng.”
Nhiếp Tử Hàng cầm bút lên, rộng bay phượng múa ký tên hắn ở trang cuối cùng, sau đó ngẩng đầu nhìn y: “Viết rất chuyên nghiệp, cảnh sát Dư có quan hệ rất tốt với Hà Thành?”
Vừa dứt lời, quả nhiên lại thấy vẻ mặt Dư Cảnh Hiên phút chốc cứng đờ.
Alpha với khuôn mặt thanh tú, phải mất ba giây, mới dõng dạc mở miệng: “Không liên quan đến anh, cũng chẳng liên quan tới vụ án.”
Nhiếp Tử Hàng đứng dậy, đẩy tài liệu lại cho y: “Thăm dò quan hệ giữa cảnh sát Dư cùng kẻ phạm pháp, quả thật do tôi lỗ mãng.

Không có ý gì khác, chẳng qua muốn nhắc nhở một chút, loại Alpha không mảy may để ý tới hoàn cảnh của cậu, nhất quyết muốn cậu nhúng tay vào này, cho dù là thân thích hay bạn bè, đều không đáng qua lại.”
Ngón tay đang cầm tập hồ sơ của người đàn ông bỗng siết chặt lại.
Nhiếp Tử Hàng biết lời mình nói đã lọt vào tai người kia, không nhiều lời thêm nữa, sửa sang lại quần áo rời đi.
Vừa ra ngoài, liền nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng rầu rĩ: “Cảm ơn.”
Tuy rất nhỏ, nhưng Nhiếp Tử Hàng vẫn nghe được…!Cũng nghe được bên dưới giọng nói lạnh lùng kia, mang theo giọng mũi nhàn nhạt.
Nhiếp Tử Hàng dừng lại cước bộ, sau đó khoát khoát tay: “Không cần cảm ơn, cảnh sát Dư xem ra khá dễ bắt nạt đấy.”
“Tất nhiên, âu cũng bởi cọ hảo cảm, để sau này có dịp hợp tác với cảnh sát Dư đây.

Có khách hàng nhớ giúp tôi giới thiệu.

Tôi đây, thực lực số dách, giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ.”
Editor: CO6TINY

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN