Nhiếp Tử Hàng ở nhà tròn hai ngày.
Mưa to như trút nước suốt một ngày một đêm. Mãi đến đêm qua, mới tạnh dần.
Thành phố H có vị trí địa lý tốt, hai ngày qua chưa có tin tức lũ lụt nghiêm trọng nào.
Nhưng các khu vực xung quanh bị ảnh hưởng kha khá, đặc biệt là các ngôi làng gần Zhoudao, lẫn khu vực xả lũ ở một số đô thị lớn. Lúc lũ đổ về, không may mắn tránh khỏi.
Từng cái tin bên tài khoản công cộng được đẩy lên liên tục.
[Tối nay, xả lũ! Xin mọi người hãy nhớ đến ngôi làng bé nhỏ khiêm tốn này. ]
[Cả huyện chạy lũ! Trước khi đập bị sập, không ai bị mắc kẹt lại! ]
[Gửi người dễ thương nhất. ]
Tất cả đều được đưa tin từ các phương tiện truyền thông chính thức của nhà nước thuộc tuyến đầu chống lũ, đủ thấy tình hình chống lũ bên đó căng thẳng tới mức nào.
Dư Cảnh Hiên đã không xuất hiện kể từ trưa hôm gửi tin nhắn cho hắn.
Khung chat của hai người, vẫn dừng lại ở ngày hôm kia.
Cá: [Nhiếp tiên sinh, bên tôi phải chuẩn bị ra ngoài làm việc rồi. Anh nhớ nghỉ ngơi sớm. ]
Nhiếp: [Đi đi, chú ý an toàn. ]
Cá: [Được, anh cũng vậy. ]
Nhiếp: [Lúc về nhớ báo cho tôi. ]
Cá: [Uhm.] [Cá béo bơi lội.jpg]
Nhiếp Tử Hàng quay đầu nhìn khung cảnh ảm đạm bên ngoài, xem chừng, trời vẫn mưa nữa.
Dư Cảnh Hiên cho đến bây giờ vẫn chưa nhắn lại, hẳn còn đang bận.
Hắn buồn chán ngáp một cái.
Hai hôm nay, kết hợp nhiệt diễn ra rất dữ dội, nhất là về đêm, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Đến tận ba giờ sáng hôm qua mới chợp mắt được một tí, tỉnh dậy ăn cơm trưa xong, lười biếng nằm trên sô pha một lát, giờ lại bắt đầu buồn ngủ nữa.
Hắn tựa vào lưng ghế sô pha, mí mắt vừa định khép lại, điện thoại chợt vang lên.
Là Tưởng Minh gọi tới.
Ấn nút nhận: “Alo?”
Hai hôm nay không nói chuyện bao nhiêu, thân thể lại phát sốt, giọng khàn khàn khó nghe vô cùng.
“Kỳ phát tình của mày hết rồi phải không? Ra ngoài ăn lẩu với anh em chứ? Cả bọn đang tụ tập hết ở đây này.”
Nhiếp Tử Hàng xoa xoa mi tâm: “Bọn mày ăn đi, tao nghỉ phép tận 10 ngày rồi, dồn không ít việc, tuần này không rảnh.”
“Thời gian ăn cơm cũng không có? Bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ cu. Trình ca nói gần đây ổng quen một bé Omega, trong nhà giới thiệu cho, nói gì mà muốn tìm cho ổng Omega tinh anh, chiều cao lại cứ bị kẹt ở 180, dưới 180 nhất quyết không chịu. Ổng kém có 1 cm, bị bên kia từ chối thẳng luôn. Ổng bảo, dứt khoát giới thiệu cho mày quách đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Nhiếp Tử Hàng nghe xong hận không thể trợn trắng mắt.
Chiều cao trung bình của Omega là 165, nào có ai cao hơn 180?
Không phải chỉ kém 1 cm thôi sao, mang miếng độn vào là có ngay. Muốn tìm O công, còn phải cao 180, thà hốt Alpha cho xong chuyện, Alpha cỡ này vơ đũa là có cả nắm.
“Mấu chốt là giới tính cũng chả khớp. Mà bé Omega này đúng thật cực phẩm chứ không đùa. Bằng nghiên cứu sinh, đại học hàng đầu thế giới, khí chất phong thái khỏi phải bàn. Cho nên mới nói, người ta muốn tìm 180 cũng không trách được, bản thân cậu ta đã 176 rồi chứ ít nhặng gì đâu. Trình ca nói, Omega kia là đối tác kinh doanh với ba ổng, nếu không làm gì có cơ hội quen được bé này.”
176 à…
Lóe lên trong đầu Nhiếp Tử Hàng đầu tiên, chính là một gương mặt thanh tú.
Không biết Dư Cảnh Hiên cao bao nhiêu.
Bản thân Nhiếp Tử Hàng đã nhỉnh hơn 1m80, Alpha thấp hơn hắn một chút, cảm giác cũng cỡ 178 đổ lại.
Nói thế này, bé Cá trong mắt đám Alpha kia quả thật có hơi thấp thật.
Nhiếp Tử Hàng khẽ cười một tiếng.
Tưởng Minh ở đầu bên kia:???
“Mày cười cái gì? Đại Hàng, các anh em giới thiệu Omega cho mày, đừng bảo muốn xum xoe đăng lên TikTok nha cu?”
Nhiếp Tử Hàng lập tức ngừng cười: “Không. Tao chả có hứng thú với kiểu Omega ưu tú kia, chỉ thích người nhỏ nhắn mềm mềm còn biết làm nũng thôi, không phải mày rõ nhất à.”
Tưởng Minh: “Rồi rồi…Mấy hôm bão này, mày ở nhà sao rồi?”
Nhiếp Tử Hàng gác chân lên bàn trà, chậm rãi mở TV, dùng điều khiển từ xa chuyển tới chuyển lui.
“Bão gì mà bão, chả ảnh hưởng tới tao, cũng có ra ngoài được đâu, không có gì khác biệt.”
“Mày chớ xem thường cơn bão lần này nha cu. Nghe đâu mực nước sông bên Hà Tây đã lên tới mức báo động rồi, đứa bạn tao ở đó nói đấy. Nó bảo, sáng sớm hôm qua, mực nước đã vượt qua đập một lúc, công viên nhỏ bên cạnh cũng bị ngập. Cát chắn đê được xe chuyển tới liên tù tì mà, còn điều động khẩn cấp tốp xe quân đội chuyên dùng sang chứ đùa. Bọn mình ở trung tâm thành phố, không cảm thấy gì. Chứ họ ở kề bờ sông, lo lắng chạy đôn đáo suốt cả đêm qua. Thằng bạn tao sợ quá, còn tính đưa vợ sang đây trú tạm vài bữa này.”
Nhiếp Tử Hàng vừa nghe, sắc mặt bỗng trở nên ngưng trọng.
Khéo sao, TV vừa hay chuyển sang kênh đài truyền hình thành phố H, đang phát bản tin buổi trưa.
Giọng nói kiên định của nữ phát thanh viên vọng ra từ loa: “Đêm qua, nước sông ở khu vực Hà Tây đã vượt qua mức cảnh báo 4.3 mét, trải qua những nỗ lực của các nhân viên phòng cháy chữa cháy, các sĩ quan cảnh sát, cảnh sát vũ trang thành phố, công an nhân dân cùng các chiến sĩ bộ đội, cuối cùng đã bảo toàn bờ đê cho tới sáng sớm hôm nay. “
Bởi vì cuộc gọi của Nhiếp Tử Hàng đang mở Handsfree, nên Tưởng Minh ở đầu dây bên kia nghe rõ mồn một.
“Mày xem, đúng chưa. Lúc đó Hà Tây bên kia nguy hiểm cực, nhưng mấy nơi khác còn nguy hiểm hơn kia. Tin tức thời sự bên thành phố H chả hấp dẫn xíu nào.”
Nhiếp Tử Hàng không trả lời, bởi vì hắn nhìn thấy một màn hình siêu nét đằng sau nữ phát thanh viên.
Trên màn hình, là hình ảnh từng tốp những viên cảnh sát đang từng bước đi trên bờ kè dài.
Người thứ ba từ dưới lên bên phải của bức ảnh, là một người đàn ông mặc một thân cảnh phục, đặc biệt dễ thấy giữa một nhóm Alpha to cao kia.
Chính là Dư Cảnh Hiên, người đã mất liên lạc tròn hai ngày qua.
Alpha mặc đồng phục rằn ri, hai chân dang rộng, mu bàn tay đặt sau lưng đưa mắt nhìn đăm đăm về trước.
Rõ ràng vóc dáng thon gầy ốm yếu, nhưng lúc đứng trên bờ kè nơi lũ quét qua, trông y lại giống như bức tường thành vững chắc không thể đạp đổ nổi.
Ngay sau đó, màn hình TV chuyển sang cảnh con đập ở Hà Tây.
Đây là hình ảnh gửi đến từ sáng sớm hôm nay, thời gian hiển thị lúc 5 giờ sáng, bầu trời u ám đáng sợ, các chiến sĩ một thân rằn ri đang nằm trên những chiếc “giường tạm bợ”, xếp thành hàng ngay ngắn chợp mắt.
Ống kính quét qua từng người một, Dư Cảnh Hiên cũng kiệt sức nằm trong số đó. Rõ ràng chỉ lướt nhanh qua, nhưng Nhiếp Tử Hàng vẫn nhìn thấy vết tím xanh trong mắt Alpha.
Phía trên màn hình, dòng chữ lớn màu đỏ vô cùng bắt mắt: Cảm ơn tất cả những người lính cứu hỏa, cảnh sát nhân dân, cảnh sát vũ trang, và cảm ơn tất cả các đội ngũ chiến sĩ. Cảm ơn mọi người đã không màng nguy hiểm sẵn sàng đứng ra, để đổi lại giấc ngủ bình yên cho chúng tôi đêm qua.
Nhiếp Tử Hàng nhìn, đột nhiên hốc mắt có chút chua xót.
Những tin tức thế này bình thường cũng thấy rất nhiều, nhưng chỉ khi có người mình quen ở trong đó, mới nhận ra bản thân đau lòng đến nhường nào.
“Tưởng Minh.” Hắn nói vào điện thoại.
Đầu bên kia đột nhiên ngừng nói nhảm: “Hả?”
“Tao có chút việc, cúp máy trước.”
Nói xong, cũng không đợi đối phương phản ứng lại, đã trực tiếp ngắt máy.
Sau đó, nhấp vào số di động của Dư Cảnh Hiên, bắt đầu nối máy.
Kỳ thật Nhiếp Tử Hàng cũng không ôm tia hy vọng bên kia sẽ nhận máy, dù sao nhìn thấy tin tức kia, có lẽ y hiện tại vẫn đang canh giữ ở bờ đê.
Reng—reng—
Chưa bao giờ cảm thấy âm thanh trong ống nghe dài dằng dặc như lúc này.
Đổ chuông bốn lần vẫn không có người nhận, Nhiếp Tử Hàng chỉ muốn ngắt máy ngay.
Lúc ngón tay đang đặt trên nút màu đỏ, trong ống nghe truyền đến một giọng nói khô khốc yếu ớt: “Nhiếp tiên sinh?”
Nhiếp Tử Hàng sửng sốt, vội rút tay lại.
“Dư Tiểu Hiên? Cậu có đó à. Tôi còn tưởng cậu không rảnh nghe điện thoại.”
Giọng nói từ đầu dây bên kia đầy mệt mỏi: “Không, mực nước sông Hà Tây đã được kiểm soát rồi, dưới hạ du mở cống thoát nước, giúp chúng tôi chia sẻ bớt gánh nặng, tiếp theo hẳn không có chuyện gì nữa, chỉ bảo cảnh sát nhân dân chúng tôi về trước thôi. Bộ đội xuống hạ du kiểm soát lũ rồi, cảnh sát vũ trang và lính cứu hỏa vẫn túc trực trên đê. “
Vừa nói, vừa thở hổn hển.
Nhiếp Tử Hàng nhíu mày: “Sao lại thở gấp như vậy?”
“Vừa lên lầu, leo mấy bậc cầu thang. Tới cửa nhà rồi…uhm?”
Alpha vừa nói xong, đối diện liền truyền đến một trận đồ vật rơi đổ.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Tử Hàng hỏi.
“Quần áo tôi dính nhiều bùn quá. Vừa đến đồn cảnh sát thay đồ mới trở về. Chắc tôi để quên chìa khóa trên bàn văn phòng rồi…Nhiếp tiên sinh, không nói nữa, tôi phải quay lại đồn cảnh sát lấy chìa đã.”
Tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân vội vã ở bên kia vọng lại.
Trước mắt Nhiếp Tử Hàng lóe lên hình ảnh y sáng sớm này còn nằm ngủ trên đất, đầu óc chưa kịp phản ứng, đã mở miệng gọi người trước: “Dư Cảnh Hiên!”
Alpha có lẽ không nghe thấy, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhiếp Tử Hàng không chút nghĩ ngợi, lại bấm gọi sang.
“Nhiếp tiên sinh? Có chuyện gì sao?”
Nhiếp Tử Hàng hít sâu một hơi, nói: “Cậu sang chỗ tôi đi.”
Người đối diện hiển nhiên khựng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Im lặng tròn nửa phút, Nhiếp Tử Hàng còn tưởng điện thoại tự động cúp, sau đó mới nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Dư Cảnh Hiên: “Nhiếp…tiên sinh, anh còn đang trong kì phát tình, Alpha như tôi…”
Nhiếp Tử Hàng cười khẽ với điện thoại: “Cảnh sát Dư, kỳ phát tình của tôi chỉ có ba ngày, đêm nay sắp qua rồi.”
“Cảnh sát Dư đừng lo, cậu không uống rượu, kỳ phát tình của tôi cũng sắp hết, khẳng định sẽ không mất khống chế như lần trước. Cho dù cảnh sát Dư không có lòng tin ở tôi, cũng phải tin tưởng vào năng lực khống chế của bản thân chứ.”
Bên kia lại im lặng một lúc lâu, sau đó từ ống nghe truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Vậy… tối nay làm phiền Nhiếp tiên sinh rồi.”
“Ừm, sang đây đi.”
“Được……”
Editor: CO6TINY🍀