Tháng 11 cuối thu, thành phố H thông báo nhiệt độ giảm dần trên diện rộng, chỉ trong một đêm đột ngột giảm tận 10 độ.
Sáng sớm rời giường, lá cây ngô đồng ngoài sân rụng đầy mặt đất.
Cha Nhiếp đã mua trước áo khoác dạ cho Dư Cảnh Hiên, nói là hàng đặt làm riêng, vải nhung bên trong rất dày, mặc vào vừa ấm lại nhẹ, vừa hay thích hợp với tiết trời hôm nay.
Nhiếp Tử Hàng cài khuy áo sơ mi cho Alpha, che đi bộ ngực trắng nõn đầy vết xanh tím.
Tiếp đó, cầm lấy áo khoác mặc lên cho y, lại quấn thêm khăn quàng cổ xung quanh. Cơ thể thon gầy của Dư Cảnh Hiên, bị quấn thành bé Cá bụ bẫm, trông cưng ơi là cưng, sau đó mới dắt tay y ra ngoài.
Hôm nay là ngày mở phiên tòa vụ án số tiền Dư Cảnh Hiên đã tặng cho Hà Thành, tư liệu được chuẩn bị đầy đủ đâu vào đấy, Nhiếp Tử Hàng mang đồ đệ nhà mình đích thân ra tòa, thề phải cho vợ mình thấy vẻ uy phong lẫm liệt thường ngày mới thỏa.
Sau ba tháng, lại trông thấy Hà Thành.
Alpha khi đó mặc vest đi giày da, trải qua nhiều vòng kiện tụng thẩm vấn, bị giày vò không ra hình thù gì.
Bộ quần áo tù sọc đen trắng, râu ria xồm xoàm khắp cằm, mặt còn chưa rửa ráy, trông vào chả còn bảnh bao như trước.
Dư Cảnh Hiên ngồi ở ghế nguyên cáo, đã tháo khăn quàng cổ dày cộp ra, sắc mặt ửng hồng, trên tay còn cầm tủi sưới Nhiếp Tử Hàng chuẩn bị cho y. Hoàn toàn trái ngược với Alpha bị cùm chân bên bục bị cáo kia.
Cả người Hà Thành còng xuống, vẻ mặt chết lặng, sau gã còn có hai viên cảnh sát cầm dùi cui đứng đằng sau.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dư Cảnh Hiên ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn đặt một cốc trà sữa bên cạnh bàn, mắt gã trợn trừng như muốn nứt toạc ra.
“Dư Cảnh Hiên!”
Hà Thành đột nhiên tiến lên trước, nửa người nhô ra khỏi chiếc bàn tròn, xích sắt dưới chân kêu leng ca leng keng.
Tay cầm trà sữa của Dư Cảnh Hiên run lên.
Nhiếp Tử Hàng lặng lẽ nắm lấy mu bàn tay y, thấp giọng an ủi: “Không sao, đừng sợ, đợi phiên tòa bắt đầu, xem anh thu thập gã.”
Sau đó, đưa tay đẩy ống hút đến bên môi y: “Trà sữa ô long hoa quế, uống thử đi. Con chó bị xích lại, không thể cắn được em.”
Alpha nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cắn ống hút, hút một ngụm, nói: “Rất ngon, cảm ơn Nhiếp tiên sinh.”
Gần chín giờ, thẩm phán và bồi thẩm đoàn đã có mặt, luật sư của bị cáo cũng tìm đến bên cạnh Hà Thành.
Trần Hâm đưa một tá tài liệu dày trục cho Nhiếp Tử Hàng, thấp giọng trao đổi: “Sư phụ, tài liệu bổ sung của sư nương cùng bản sao chứng cứ đây ạ.”
Nhiếp Tử Hàng quen thuộc mở hồ sơ, kiểm tra cẩn thận từng chứng cứ bên trong, tiếp đó ung dung dựa lưng vào ghế: “Nghe nói, vụ án trước gã phải ngồi tù 5 năm?”
“Vâng, án lần trước bị phán 5 năm, bản án còn chưa phát xuống, án trước nữa 3 năm, cộng lại là 8 năm.”
Nhiếp Tử Hàng khoanh tay trước ngực, nhìn con chó điên kia trợn mắt trên bục bị cáo: “10 vạn của chúng ta, cho dù bên tòa án có phán hắn hoàn trả lại, coi bộ cũng chưa chắc rồi.”
Trần Hâm chân chó sáp lại gần: “Coi như trút giận cho sư nương ạ!”
Nhiếp Tử Hàng lại lắc đầu, cười đầy ẩn ý: “Chậc, đường này hẹp đấy*. Tưởng baba tới đây chơi à? Chốc nữa học hỏi đi.”
“Ui cha! Đồ nhi rửa tay chờ sư phụ chỉ giáo!”
Dư Cảnh Hiên ngồi bên cạnh Nhiếp Tử Hàng, cảm nhận được bầu không khí thoải mái giữa hai thầy trò, cũng dần thả lỏng người ra.
Y hút một ngụm trà sữa, yên lặng lắng tai nghe, mắt không khỏi cong lên.
Vốn cứ nghĩ Nhiếp Tử Hàng chỉ tùy tiện đùa giỡn thôi, nhưng khi phiên tòa thực sự bắt đầu, các bằng chứng lần lượt được đưa ra, mới phát hiện, từng lời người đàn ông này nói ra, đều vô cùng nghiêm túc thực hiện.
Đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Nhiếp Tử Hàng như vậy.
Người đàn ông đứng trên bục phát biểu của luật sư, đối mặt với thẩm phán và bồi thẩm đoàn, phía sau là luật sư của bị cáo và gương mặt cực kì hung ác của bị cáo. Thậm chí còn không cầm bản nháp theo, nhưng lời nói vô cùng có trật tự, từng câu từng chữ đâu vào đấy, đầy vang dội.
“Bị cáo đã vay người ủy thác của tôi tổng cộng 10 vạn 4 nghìn, tới nay vẫn chưa trả lại. Bằng chứng cho vay, nhật kí trò chuyện, bản sao kê ngân hàng, đều đã được trình lên cho phía tòa xem xét.”
“Thưa quý tòa, tôi phản đối! Phía tôi cũng đã giao nộp nhật kí trò chuyện, đối phương rõ ràng đã nói cho không.”
“Luật sư bên bị cáo không được tự ý phát biểu, phản đối vô hiệu, luật sư bên nguyên tiếp tục.”
Nhiếp Tử Hàng bình tĩnh nhếch khóe môi: “Căn cứ theo “Bộ luật Dân sự ABO”, Khoản 3, Điều 71. Công dân biếu tặng một lượng lớn tiền mặt, bất động sản nhà đất xe cộ, cần phải tìm luật sư viết thỏa thuận kí tên đóng dấu, sau khi công chứng mới có hiệu lực. Giữa bị cáo cùng nguyên cáo không hề có văn bản pháp lí nào, tôi cho rằng, người ủy thác bên tôi có quyền đòi lại toàn bộ số tiền đã cho vay.”
“Bên tôi phản đối!”
“Luật sư bên bị cáo phản đối vô hiệu, luật sư bên nguyên tiếp tục.”
Nhiếp Tử Hàng: “Thưa quý tòa, ngoại trừ nội dung khởi kiện hiện có, bên tôi cần xác nhận bổ sung tội danh của bị cáo.”
Lời vừa dứt, tòa án thoáng chốc yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở khe khẽ cũng nghe thấy rõ mồn một.
Dưới ánh mắt kinh sợ của Hà Thành, Nhiếp Tử Hàng chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Bị cáo Hà Thành, đã xúc phạm coi thường người ủy thác của tôi, đồng thời thực hiện kiểm soát tinh thần. Theo “Luật pháp hình sự ABO”, thực hiện kiểm soát tinh thần với người bị hại, đồng thời gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho đối phương, bao gồm không giới hạn ở lừa gạt của cải tài sản, khích lệ tự sát v.v, thì bị phạt tù có thời hạn từ trên 3 năm đến dưới 10 năm.”
Mọi người ở hiện trường:…???
Dư Cảnh Hiên ôm trà sữa còn sững sờ hơn.
“Kiểm soát tinh thần? Đó là cái gì?” Y lặng lẽ đến gần Trần Hâm, nhẹ giọng hỏi.
Trần Hâm thấp giọng giải thích với y: “Thường được gọi là PUA, năm ngoái mới được đưa vào luật pháp hình sự ABO.”
Dư Cảnh Hiên nghe xong nửa hiểu nửa không, nhưng trong tòa án có thiết bị giám sát và vô tuyến ở khắp nơi, y sợ rằng chính mình hỏi nhiều quá sẽ gây thêm rắc rối cho Nhiếp Tử Hàng.
Bèn ra vẻ trầm ngâm ngồi trở về.
Sau một hồi náo loạn, luật sư của bên kia cuối cùng cũng đứng lên nói: “Áp dụng luật pháp hình sự cũ để đưa ra mức án nhẹ hơn! Chúng tôi yêu cầu sử dụng luật cũ để tuyên án!”
Trong luật cũ, vốn không hề có tội này.
Nhưng Hà Thành làm gì biết nhiều đến thế? Gã vừa nghe luật sư bên mình muốn gã nhận tội, bất chấp hết thảy, trực tiếp nhảy bổ tới túm người xuống.
Sau đó, tự mình đứng trên bục khai báo: “Kiểm soát tinh thần cái mẹ gì! Ông đây không nhận! Ông đây kiểm soát tinh thần lúc nào? Nhiếp Tử Hàng, mày đang báo thù cá nhân! Không phải mày ghét cay ghét đắng đám Alpha à? Sao còn giúp cậu ta? Cậu ta cũng là Alpha mày kinh tởm nhất đấy!”
Nhiếp Tử Hàng khoanh tay, cười châm chọc: “Đương nhiên là vì, chán ghét những người cặn bã như anh thôi.”
Hà Thành triệt để bị chọc giận, pheromone sau gáy gã tràn ra không kiểm soát.
Chốc lát, toàn bộ người ở hiện trường đều ngửi thấy mùi pheromone áp chế, nóng nảy của Alpha.
Omega trong bồi thẩm đoàn không khỏi run lên, rất nhiều Omega trong khán phòng cũng có phản ứng, thậm chí có một Omega ngất đi tại chỗ.
Phòng xử án trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Hà Thành dường như cũng nhận ra gã đã gây ra đại họa, dứt khoát giậu đổ bìm leo, đập hai viên cảnh sát đến ngăn cản gã.
Nhiếp Tử Hàng lúc này ở cách đó không xa, không nói một lời.
Đột nhiên, một tiếng hét đầy lo lắng vang lên từ phía sau: “Nhiếp tiên sinh!”
Chưa kịp quay đầu lại đã bị kéo mạnh về phía sau.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Alpha đang đứng trước mặt mình.
Pheromone hương hoa lan nhè nhẹ tràn ra, bao bọc lấy tuyến thể của hắn.
Gánh nặng trên tinh thần, chợt nhẹ hẳn đi.
Bé Cá của hắn, đang khống chế pheromone trấn an, vụng về ôm hắn vào lòng.
Nhiếp Tử Hàng cảm thấy ấm áp đến lạ.
Chỉ hận không thể trở tay ôm người kia vào lòng ngay trước bàn dân thiên hạ.
Sau cùng người chắn trước mặt hắn…là người sẽ giật nảy mình khi bị Hà Thành gọi tên, là của hắn, Cá nhỏ của riêng hắn.
Động tĩnh của Dư Cảnh Hiên kinh động đến Hà Thành đang chửi bới đánh nhau đối diện.
Alpha giống như chó điên, quay đầu về hướng phát ra pheromone, ánh mắt nhìn chằm chằm cần cổ của Dư Cảnh Hiên, nhìn thấy trên làn da trắng nõn kia, có một vết đỏ hồng do bị cạ…
Trong mắt gã nhất thời hiện lên tia sững sờ, tiếp đó đột nhiên bùng cháy.
“Đệt mẹ mày, Dư Cảnh Hiên, con điếm chó! Nhanh như vậy đã tìm được Alpha khác? Trước đây bị ông ch*ch, sao không thấy mày lẳng lơ như bây giờ hả! Ông bảo mày mở chân ra cũng kì nheo không chịu!”
Nói xong, gã quay người vung nắm đấm, lao về phía Dư Cảnh Hiên.
Con ngươi của Nhiếp Tử Hàng co rút lại, theo bản năng nắm lấy thắt lưng của Alpha.
Giây tiếp theo…
Con chó điên kia rơi thẳng xuống đất.
Viên cảnh sát vác dùi cui điện nên lên vai Hà Thành, đá cái người đã bất tỉnh nhân sự kia: “Miệng mồm bẩn thỉu này, ông đây giật chết đồ con rùa nhà mi!”
Tiếp đó, xối xả chửi tục bằng tiếng địa phương, đi tới hỏi Dư Cảnh Hiên: “Tiêu Dư, mi có răng hông? Hông phải bọn ta nói mi rồi hả, không có mắt nhìn, chả ra làm sao hết ráo! Mi coi đi, thứ cặn bã xã hội gì đây! Mi còn bị ấy ấy nữa? Cái thứ như nó, còn có thể cái này cái kia?”
Giọng của viên cảnh sát cực lớn, họ lại nằm trong trung tâm cơn bão, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về đây.
Mặt Dư Cảnh Hiên phút chốc đỏ bừng.
Nhiếp Tử Hàng đứng phía sau y, nhìn thấy Alpha xấu hổ thành con tôm luộc, không nhịn được, cười khẽ một tiếng.
Cười cười, bỗng có một bàn tay tinh xảo đột nhiên đặt ở trên đồ hắn.
Sau đó, cánh tay tê rần.
Cúi đầu, bàn tay thanh tú kia đang nhè nhẹ véo cánh tay của hắn.
Không cần Alpha nói gì, Nhiếp Tử Hàng cũng nghe ra được ý nghĩa bên trong.
Nhất định là: Đều tại anh hết!
Editor: CO6TINY🍀