A Hạnh
Chương 188
Bởi vì đường ngoại ô không dễ đi, xe ngựa bốn bánh bất tiện, chỉ có thể đổi thành xe ngựa hai bánh, xe ngựa lắc lư chòng chành. Sớm đã có thói quen với sự vững chãi của xe ngựa bốn bánh nên xương ba người giống như rời ra từng mảnh vậy.
A Hạnh không nhịn được mà vén rèm cửa lên, nhìn ra bên ngoài hỏi Trương Chiêu: “Trương đại nhân, còn bao lâu nữa thì đến nơi?”
Trương Chiêu lấy khăn tay ra lau lau khuôn mặt bụ bẫm, trên mặt tròn cũng có chút ủ rũ: “Sắp rồi, sắp rồi! Ngươi muốn mảnh đất rộng, nhưng gần thành cũng không có, chỉ ngoại thành mới có!”
Cho đến khi mặt trời đang xuống núi, mấy người mới đến nơi, dừng trước cửa một trang viên.
Đã có người đứng chờ từ sớm, nghênh đón họ vào trong.
Trước khi tới, Trương Chiêu đã nói qua với A Hạnh về tình hình của thôn trang này. Chủ thôn trang này vốn là quý tộc thời Đường Quốc sơ khai chiếm được rất nhiều đất. Nhưng mà về sau gia tộc xuống dốc, đất đai cũng bán đi rất nhiều. Đến thế hệ này cũng chỉ còn lại một thôn trang. Có thể là vì chủ nhân trước của thôn trang chết sớm, để lại con trai ăn chơi trác táng, đi lầu xanh rượu chè, đánh bài bạc chẳng thiếu cái nào. Không bao lâu đã táng gia bại sản, đã vậy còn gánh rất nhiều khoản nợ, không còn cách nào đành bán nốt thôn trang này đi.
Trang viên này có hơn bốn trăm mẫu ruộng, phòng ốc hơn mười gian, cũng không thiếu nô bộc, tổng giá trị là một vạn năm nghìn lượng bạc. Trương Chiêu nói cái giá tiền này coi như cũng vừa phải, dù sao cũng có nhiều ruộng, lại còn đất đai khác nữa. Bây giờ muốn mua được mảnh lớn như vậy là rất khó. Nếu không phải do hắn tìm hiểu rất nhiều người, rồi tìm hiểu di thư của địa chủ để lại rồi không cho ai tiết lộ ra ngoài chỉ sợ bây giờ không ít người nhìn chằm chằm vào mảnh đất này rồi.
A Hạnh vô cùng cảm kích Trương Chiêu dốc sức giúp đỡ, sau đó suy nghĩ nên làm thế nào để cảm tạ hắn. Đối với mảnh đất này, nàng cực kỳ vừa lòng, một vạn năm nghìn lượng mà thôi, bây giờ đối với nàng cũng chỉ là chút lòng thành!
Hiện giờ nàng có tất cả năm rạp hát trên cả nước, một tháng kiếm có thể hơn vạn lượng. Mà cửa hàng xe Vương Ký làm theo lời A Hạnh cũng đã mở chi nhánh ở các thành thị, đem xe ngựa bốn bánh trở thành phổ biến trong thiên hạ. Mặc dù cũng đã có xe ngựa đạo nhái xuất hiện nhưng mà xe ngựa Vương Ký đã chiếm tuyệt đại đa số thị trường, lại không ngừng cải tiến kỹ thuật, vẫn giữ được sự nổi bật, không ai sánh bằng. Mà mỗi tháng, tiền hoa hồng từ đây cũng mấy ngàn lượng. Trong các cửa hàng giữ bạc ở Thiên Đô, A Hạnh đã có hơn mười ngàn lượng, rõ ràng nàng đã trở thành tiểu phú bà!
Hôm nay nàng có thể để người nhà ở một tòa nhà lớn như vậy, lại có người hầu kẻ hạ, ra đường có xe riêng, mặc quần áo tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, sống cuộc sống của đại phú hào.
Bởi vì bốn người đến lúc sắc trời đã tối, tất cả mọi chuyện cũng không gấp gáp mà phải bàn luôn. Mọi người ăn cơm rồi đi nghỉ, sáng hôm sau mới cùng chủ nhân nơi đó xem xét một vòng.
Nơi này so với tưởng tượng của A Hạnh còn lớn hơn. Đất đai rộng mênh mông, chẳng qua phần lớn đều hoang phế, trang chủ không kiêng nể nói: “Bởi vì ta đã lâu không để ý tới, người làm cũng bỏ đi rất nhiều cho nên ruộng đất đành để như vậy. Nhưng mà không sao, chỉ cần tiểu thư thay thế, chăm sóc thật tốt thì những người kia cũng sẽ trở về! Trước kia, khi phụ thân còn tại thế đất của ta đã từng rất tốt, chỉ cần thời tiết thuận lợi thì sẽ có thu hoạch lớn, lương thực thức ăn, kho thóc cũng không phải ít!” Khi nói, khuôn mặt hắn lộ ra không ít tiếc nuối lưu luyến, cũng có vẻ rất hối hận.
Trương Chiêu hình như cũng quen biết với hắn: “Về sau Quách huynh có dự định gì không?”
Người nọ thở dài một hơi, vẻ mặt cô đơn nói: “Còn có thể làm gì chứ, bán thôn trang lấy bạc, sau khi trả nợ không biết còn dư ra được bao nhiêu nữa. Có lẽ phải đi tìm người thân thích nương tựa, hy vọng có thể kiếm miếng cơm.”.
Trương Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn: “Quách huynh bảo trọng, sau này đừng có đánh bài bạc nữa!”
Người nọ lắc đầu: “Ta sao dám nữa? Giờ ta không còn gì cả, lấy gì mà đánh bạc đây.”.
Xế chiều hôm đó, A Hạnh cùng với trang chủ ký kết khế ước chuyển nhượng đất đai. A Hạnh đưa đối phương một vạn năm nghìn lượng ngân phiếu. Từ giờ trở đi, nàng chính thức mang danh bà địa chủ rồi. Tưởng tượng thấy cảnh đất đai ruộng lúa mênh mông bát ngát, tới mùa thu hoạch thì là một vùng ánh vàng rực rỡ, A Hạnh liền mỉm cười.
Ngay sau đó, Quách trang chủ liền mang theo quản sự cùng tất cả mọi người trong thôn trang đến gặp A Hạnh. Nô bộc trong thôn trang, kể cả quản sự cũng đều phải ký giấy bán thân, hôm nay các loại khế ước đều đã đến tay A Hạnh.
Từ trước tới nay, A Hạnh đối với việc quản lý trang viên đều không rõ, rất nhiều chuyện phải dựa vào những quản sự này. Nàng biết bản thân còn nhỏ tuổi, lại là nữ tử, chỉ sợ những người này không phục mình, vì vậy làm ra vẻ nghiêm nghị. Những quản sự thấy chủ nhân mới là nữ tử lại còn rất trẻ tuổi, cũng hơi kinh ngạc, nhưng thấy khí chất cao quý, lời lẽ lại vô cùng sắc bén, lão luyện của nàng tưởng là một tiểu như nhà quan nào đó, nên cũng không dám coi thường.
Sau khi chuyển nhượng xong, bởi vì Trương Chiêu còn có việc trong kinh thành nên lập tức một mình trở về trước. A Hạnh và tỷ muội Trần thị tạm thời ở lại, làm qua một chút chuyện trong thôn trang. Họ ở lại đây mười ngày, đã hiểu đại khái tình trạng bây giờ của thôn trang. Nàng phát hiện ra thời gian nô bộc trong trang được quản lý có chút không hợp lý. Mọi người không có tinh thần, một ít người thậm chí còn lén đem đồ đi bán, mà các quản sự cũng mắt nhắm mắt mở. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Trước hết A Hạnh để cho Trần Tĩnh trở về rạp hát một chuyến điều tới một đám hộ vệ, ai cũng đều khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu. Sau đó tụ tập nô bộc lại cùng một chỗ. Đầu tiên nói một hồi khích lệ, hứa hẹn rằng nếu như họ làm việc cố gắng thì sẽ tăng lương tháng, sau năm năm cho phép họ chuộc thân. Đối với những người này, chuộc thân hay không cũng không quan trọng. Họ đã sống cuộc sống này lâu như vậy, giờ đã thành thói quen, rời khỏi đây sẽ không biết sống như thế nào. Nhưng mà nếu được tăng lương tháng thì lại là động lực không tồi, làm cho tinh thần họ phấn chấn hẳn lên.
Tiếp đó, A Hạnh ở trước mặt nhiều người thẳng tay trừng phạt hạ nhân làm những chuyện xấu như ăn cắp, để cho hộ vệ đánh bọn họ mười đại bản. Mặc dù A Hạnh không muốn đánh người nhưng để trong khoảng thời gian ngắn khiến mọi người có lòng kính nể mình, cho dù mình không ở đây cũng không dám nảy sinh ý nghĩ xấu thì đây là một thủ đoạn tất yếu. Mỗi một gậy rơi xuống, người bị đánh đều kêu cha gọi mẹ, trong lòng những người còn lại đều sợ hãi, có lẽ sẽ không dám làm gì sau lưng A Hạnh nữa.
Cuối cùng, A Hạnh lại cho tất cả nô bộc mỗi người một bao tiền lì xì. Hạ nhân bình thường một lượng bạc, quản sự là ba lượng bạc, còn tổng quản sự mới được năm lượng bạc. Để cho bọn họ hiểu rằng nếu làm việc thật tốt, nàng tuyệt đối không bạc đãi họ.
Sau một phen vừa đấm vừa xoa coi như đã thành công, trong thời gian ngắn nhất định để mọi người hiểu rõ từ giờ ai mới là chủ nhân của họ. A Hạnh lại giao cho các quản sự đi đưa tin ra bên ngoài, lôi kéo một ít người thuê ruộng đất đến. A Hạnh hiểu được một ít vấn đề cho thuê đất, trong đó quản lý chuyên môn chuyện cho thuê ruộng trả lời nàng: “Giá bình thường bên ngoài chia lợi là ba – bảy, chúng ta chiếm bảy phần, người thuê chiếm ba phần. Chúng ta cung cấp công cụ, trâu cày cùng với giống cây, hơn nữa cũng sẽ nộp một phần thuế đất.”.
A Hạnh hỏi: “Như vậy thì mỗi mẫu đất cho bao nhiêu lương thực?”
“Trúng mùa thì có thể cho ba thạch, bình thường cũng khoảng hai thạch.”
A Hạnh gật đầu nói: “Được, vậy ngươi đưa tin tức ra ngoài, hễ là mẫu ruộng này đạt được ba thạch sẽ được bốn phần lợi nhuận, vượt qua ba thạch thì có thể được năm phần lợi nhuận!”. Không thể khinh thường sự thông minh, nhanh nhạy của nông dân, họ chỉ cần có thể kiếm được nhiều lợi nhuận sẽ tích cực nghĩ biện pháp tăng gia sản xuất, có lẽ có thể tạo nên một hệ thống thịnh vượng đấy! Hơn nữa vì như thế, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều nông dân có kinh nghiệm với thôn trang này, sẽ giúp thôn trang nhanh chóng khôi phục. Nói thật ra thì nàng cũng không trông chờ phát tài vào trang viên, kiếm ít hay nhiều cũng không quá quan trọng.
Các quản sự nghe xong trong lòng thầm buồn cười, địa chủ nhà người ta đều tìm cách kiếm thêm lợi cho mình, chủ tử bọn hắn thì hay rồi, lại phun lợi nhuận ra ngoài. Dù sao cũng còn trẻ tuổi, không có kinh nghiệm. Trong nội tâm họ dù ít dù nhiều cũng sinh ra một chút xem thường, chỉ là ngoài mặt không dám để lộ ra. Nhưng mà càng về sau, thôn trang trở nên nổi tiếng nhất trong tất cả các thôn, bọn họ mới biết được, hóa ra ngay từ đầu ánh mắt mình quá thiển cận.
A Hạnh quy định, tổng quản sự mỗi tháng phải mang theo sổ sách báo lại cho nàng. Mà nàng cũng sẽ bất chợt về quan sát, bất kể chuyện gì làm trái kỷ luật bị phát hiện ra, cho dù là ai cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thôn trang. Khi nàng nói lời này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Ánh mắt đảo qua một quản sự tài giỏi, khiến trong lòng các quản sự sợ hãi, nhất thời không dám nghĩ ngợi linh tinh gì cả.
Sắp xếp xong mọi việc, A Hạnh mới cùng tỷ muội Trần thị trở lại kinh đô.
Xe ngựa của A Hạnh sau khi vào thành, lúc xuyên qua đường Vĩnh Xương, rèm xe bị một trận gió thổi bay lên, nàng lơ đãng nhìn thoáng qua bên ngoài thì thấy cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa, một nam tử khuôn mặt tuấn tú bước xuống. Người đó mặc cẩm bào màu xanh sẫm, hông có đeo đai lưng gắn đá, ngọc bội bích lục phỉ thúy treo bên trên, tua đuôi hồng nhạt.
Ánh mắt của A Hạnh thoáng cái trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Hắn đến vì Lý Ngân và bọn nhỏ sao? Nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ, không đúng không đúng bọn hắn giờ không còn hộ tịch của Lý Ngân, không có khả năng tìm Lý Ngân, mình không cần căng thẳng, không được căng thẳng.
Nếu như không phải là vì tỷ tỷ, vậy Hồ Lăng Hiên tới kinh thành làm cái gì? Kinh doanh? A Hạnh khó hiểu nghi ngờ.
Đối với Hồ gia, A Hạnh chán ghét đến tận xương tủy, cả nhà đó không ai là tốt đẹp cả. Hồ Lăng Hiện suýt nữa cưỡng hiếp mình, Hồ tiểu thư cùng Hồ phu nhân bức bách Lý Ngân, thiếu chút nữa hại chết Phấn Đoàn, còn khiến Phong nhi biến thành như vậy. Những thứ này nàng chưa từng quên điều nào. Chỉ là hai năm ở chốn kinh thành, bề bộn việc rạp hát mới không muốn tìm họ để trả thù. Bây giờ Hồ Lăng Hiên đã đi tới kinh thành, nàng sẽ không thể để cho hắn đi đến đây một chuyến uổng phí được!
Nhưng mà, trước tiên phải biết rõ hắn đến Thiên Đô làm gì đã.
Trở lại rạp hát, A Hạnh lập tức tìm Giang Hải.
Giang Hải chính là người khi còn ở rạp hát Tấn Thành, bị rạp hát Thanh Vân của Trương Thanh Sơn chỉ thị tới rạp hát Thính Tùng thả rắn, bị nhốt ở đại lao hai năm, sau khi được thả đã đến Thính Tùng đi tìm A Hạnh để xin gia nhập. Về sau nghe Lăng Tử Phong nói A Hạnh tới kinh thành, lập tức xin mượn Lăng Tử Phong lộ phí, ngàn dặm xa xôi đến Thiên Đô tìm A Hạnh nương tựa.
Lúc Giang Hải tìm được A Hạnh thì nàng cũng đã quên mất người này, sau một hồi nhắc lại thì nàng cũng đã nhớ ra. Tất nhiên A Hạnh không nuốt lời, nàng sắp xếp hắn phụ trách hậu cần lưu diễn. Hôm nay gặp Hồ Lăng Hiên, muốn biết tin tức chính xác của hắn, nàng mới nhớ ra bản lãnh của Giang Hải.
Không phải hắn chính là thám tử giỏi nhất sao?
Giang Hải đi tới phòng làm việc của A Hạnh, hỏi: “A Hạnh cô nương tìm Giang Hải có chuyện gì?”
A Hạnh ngồi ở sau bàn, ngẩng đầu lên, cười nói: “Trước tiên Giang sư phó cứ ngồi xuống trước đã.” Nàng chỉ vào cái ghế đối diện, dùng tay làm dấu mời.
Giang Hải ngồi xuống ghế.
A Hạnh nói tiếp: “A Hạnh nhớ Giang sư phó từng nói qua, Giang sư phó am hiểu nhất là thuật ẩn nấp, không biết A Hạnh có nhớ nhầm không?”
Giang sư phó ngay lập tức đứng bật dậy, vỗ ngực, hất cằm tự hào: “A Hạnh cô nương, Giang Hải có thể nói rằng, bản lãnh ẩn nấp của ta lúc ở Tấn Thanh, ta đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng nhất!” Nói xong, hắn cúi đầu xuống, hai tay chống lên bàn, đôi mắt như phát sáng nhìn A Hạnh: “Nhưng mà A Hạnh cô nương, có chuyện gì muốn giao cho Giang Hải?”
Kể từ khi đến Thiên Đô, cuộc sống ở rạp hát quá yên tĩnh an dật, hắn đã lớn như vậy còn chưa bao giờ trải qua thời gian như thế này. Cũng bởi vì quá yên ổn, cho nên có chút nhàm chán, khi thấy nói đến bản lãnh của mình trong lòng có chút hưng phấn. Hắn phải để cho một nha hoàn trong rạp hát nhìn hắn với ánh mắt khác, rồi sau đó sẽ gả cho hắn, tất nhiên không có khả năng lại là đi làm chuyện xấu nhỉ. Nhưng mà hôm nay A Hạnh tìm hiểu chuyện gì, lấy thân thủ của hắn quyết sẽ không để người khác phát hiện, không những làm việc mình yêu thích, lại có thể báo đáp ân tình của A Hạnh, sao lại không làm chứ?
A Hạnh đứng lên đi tới cửa, nhìn xung quanh không có người mới đóng cửa phòng lại. Sau đó xoay người nói với Giang Hải: “Đúng là A Hạnh có một chuyện muốn nhờ Giang sư phó giúp đỡ!”
Giang Hải liền hào phóng nói: “A Hạnh cô nương có chuyện gì cứ việc phân phó. Giang Hải dù phải vào núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”
A Hạnh bật cười: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu. A Hạnh chỉ muốn Giang sư phó giúp ta điều tra một người. Ta cần biết hắn đến Thiên Đô có chuyện gì.” Sau đó nàng lập tức nói ra tướng mạo của Hồ Lăng Hiên cùng với khách điếm hắn đang ở. Vừa rồi A Hạnh nhìn thấy hắn vào khách điếm lớn nhất Vĩnh Xương, hẳn là ở đấy không sai được.
Giang Hải nghe A Hạnh miêu tả xong thì cười một cái nói: “Người A Hạnh cô nương miêu tả là đại thiếu gia của Hồ gia, Hồ Lăng Hiên phải không? Ta biết hắn, A Hạnh cô nương yên tâm, chuyện này Giang Hải lập tức đi làm, không quá mười ngày, nhất định sẽ đưa thông tin chuẩn xác nhất cho cô nương!”
Bảy ngày sau, vẻ mặt Giang Hải vui vẻ xuất hiện ở trước mặt A Hạnh.
“A Hạnh cô nương, may mắn không phụ sự mong đợi của cô, ta ngày đêm đi theo bên cạnh Hồ Lăng Hiên thám thính được không ít chuyện tình. Hi vọng là đúng điều cô nương đang cần!”.
A Hạnh vội vàng mời Giang Hải ngồi xuống, tự mình rót cho hắn một ly trà: “Giang sư phó, Hồ đại công tử đi tới Thiên Đô cần làm chuyện gì?”
Giang Hải uống một ngụm trà, tinh tế nói:
“Ta đã thám thính được, từ tháng trước Hồ công tử thuê lại cửa hàng lớn nhất đường Vĩnh Xương, bây giờ đang tiến hành sửa chữa. Mà những ngày gần đây, Hồ công tử chỉ cùng một ít thương gia gặp mặt, nghe chuyện về họ rồi thương lượng buôn bán, cửa hàng châu báu, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), phấn hoa, thậm chí một vài cửa hàng dụng cụ, rượu. Rất nhiều mà ta không nhớ hết, gần như là tất cả các đồ mà chúng ta dùng hàng ngày thì các thương gia đều được mời đến thương lượng. Hồ công tử giống như muốn mua lại cửa hàng của họ, yêu cầu bọn họ đem giá hạ xuống, hắn cam đoan mỗi tháng sẽ tiêu thụ bao nhiêu số lượng gì đó…” Giang Hải lộ ra nghi ngờ khó hiểu: “Ta chỉ không rõ, Hồ công tử mua nhiều như vậy làm gì? Cho dù hắn làm kinh doanh cũng không mua nhiều như thế chứ?”
A Hạnh đi tới đi lui trong phòng làm việc, nhíu mày suy tư. Đúng là ở chỗ này cửa hàng kinh doanh hầu như đơn lẻ, bình thường một cửa hàng sẽ chỉ kinh doanh một chủng loại. Cửa hàng rượu tuyệt đối sẽ không bán tơ lụa, buôn son phấn sẽ không bán bút mực. Nơi này không có cửa hàng như siêu thị hay cửa hàng tạp hóa như hiện đại, sẽ không bán nhiều thứ cùng một chỗ, vậy hắn mua nhiều đồ khác nhau như vậy làm gì?
Bỗng nhiên trong đầu của A Hạnh xoẹt qua một ý nghĩ, nàng dừng bước nhìn về phía Giang Hải, hỏi: “Giang sư phó, ngươi mới vừa nói hắn thuê cửa tiệm kia, ngươi đã xem chưa?”
Giang sư phó gật đầu nói: “Hồ công tử gần như đều đi một chuyến đến tất cả các cửa hàng ở Thiên Đô, cho nên ta cũng theo hắn đi một vòng.”
“Cửa hàng lớn như thế nào?” A Hạnh vội vàng hỏi.
Giang Hải nghĩ ngợi, áng chừng một chút, mới nói: “Cửa hàng rất lớn, phải gần bằng đại sảnh của chúng ta vậy. Cửa hàng như thế, tiền thuê có thể hù chết người! Không biết Hồ công tử buôn bán gì?”
Trong nội tâm A Hạnh gần như đã có câu trả lời, đây hẳn là một cửa hàng bách hóa rồi! Có thể không đây? Nàng tới thế giới này đã lâu như vậy mà chưa từng thấy loại hình kinh doanh này, đây là chuyện chỉ những người xuyên không mới biết. Nhưng nàng dám khẳng định, Hồ Lăng Hiên chắc chắn không phải kẻ xuyên không!
Chẳng lẽ nói, trong hai năm này đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao?
Nàng nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này.
A Hạnh hỏi rõ Giang Hải vị trí cửa hàng, xế chiều hôm đó cùng với tỷ muội Trần thị đến xem.
Lúc đi đến đó, cửa chính đang mở, giống như bên trong đang có người.
A Hạnh đi vào, thấy có không ít thợ mộc và người làm đang quét sơn. Thợ mộc đang làm nguyên một đống khay đựng đồ. Thấy có người đi vào, một người trong đó ngẩng đầu quát: “Ngươi là ai, tới nơi này làm gì?”
A Hạnh đi tới, cười cười với người nọ, nói: “Ta là người rạp hát Thính Tùng đằng kia, thấy cửa hàng này rốt cuộc cũng có người thuê, có chút hiếu kỳ nên tới xem một chút.”
Có lẽ là người nọ thấy rõ A Hạnh quốc sắc thiên hương, vẻ mặt cũng giãn ra, giọng nói cũng hiền hòa hơn không ít: “Nơi này chưa khai trương, chúng ta cũng đang rất gấp rút chuẩn bị, ông chủ nói không thể tùy tiện để người lạ vào.”
A Hạnh cười nói: “Sư phó, các ngươi vội làm thì làm đi, ta chỉ nhìn ngó một chút rồi đi ngay.” Nàng nhìn nhìn xung quanh một lần, quả nhiên như lời Giang Hải từng nói, nơi này lớn vô cùng, so với đại sảnh kịch chỉ có hơn chứ không kém, mà cửa hàng đều có bàn đá xanh, vách tường tuyết trắng, khay đồ màu hồng, bày biện chỉnh tề. Kết hợp với các chủng loại Hồ Lăng Hiên muốn thu mua, A Hạnh càng ngày càng chắc chắn hắn muốn mở cửa hàng bách hóa.
Chỗ tốt của cửa hàng bách hóa là mặt hàng đa dạng, khách ở một chỗ mà có thể mua được rất nhiều, kích thích khiến khách muốn mua thêm. Nếu như phương diện giá cả rẻ hơn một chút thì có thể quét ngang tất cả cửa hàng nhỏ lân cận. Hồ Lăng Hiên đè thấp giá cả nhà cung cấp hàng dĩ nhiên chính là có cái chủ ý này.
A Hạnh có thể khẳng định, cửa hàng bách hóa này nhất định có thể thành công, loại hình này vừa mới lạ vừa nhiều tiện nghi, cộng thêm đặt trên con đường Vĩnh Xương, nhất định có thể hấp dẫn không ít người. Chỉ cần nơi này thành công, chắc chắn sẽ mở rộng…
Đến lúc đó, Hồ gia không chỉ là ở Tấn Thành, mà còn có thể trở thành phú hào cả nước!
Chỉ là điều này thật sự là Hồ Lăng Hiên nghĩ ra được sao?
Đang suy tư, sau lưng phát ra tiếng nói quen thuộc mà A Hạnh chán ghét tới tận xương tủy.
“A Hạnh, là nàng sao?”
A Hạnh quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn người đang đi tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!