A Hạnh - Chương 19: Tam công tử bát quái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


A Hạnh


Chương 19: Tam công tử bát quái


Lý Ngân mang theo A Hạnh ra khỏi viện của mình phía sau còn có hai nha hoàn. Lý Ngân phân phó cho một người trong đó giúp muội muội cầm trứng gà. Nhìn trứng gà, Lý Ngân nhẹ nhàng nói với muội muội: “Sao lại không giữ lại mà dùng? Ở Hồ gia cũng không thiếu những thứ này, muội đến thăm phu nhân, hành lễ sau đó chúc nói hai câu cát tường là được rồi!”A Hạnh cười nói: “Đây là ý của phụ thân, phụ thân nói mặc dù nhà chúng ta nghèo không có thứ gì tốt nhưng cũng phải biểu lộ chút tâm ý!”

Lý Ngân cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Phụ thân làm như vậy cũng là vì tỷ. . .”

Trong lòng A Hạnh rất vui mừng, Lý Ngân không chê những thứ đồ của người nghèo này làm mất mặt nàng, vẫn có thể hiểu được phần tâm ý của phụ thân, thật sự là một cô nương tâm tư thanh khiết, trong lòng A Hạnh lại càng yêu thích nàng.

Con đường  trải đã xanh hai bên trồng hai hàng cây nhỏ, tiết trời mùa đông lá cây cũng héo tàn, cành cây trơ trụi quanh gốc chỉ còn lại tuyết đọng, gió thổi qua, tuyết đọng rơi khẽ xuống, tuyết trắng óng ánh chạm vào da thịt thấm lạnh thấu xương rồi nhanh chóng hòa tan đi mất.

A Hạnh tùy ý hỏi Lý Ngân: “Tỷ nói khách quý có phải là tam công tử của Tấn vương phủ không?”

Lý Ngân quay mặt lại kinh ngạc nhìn muội muội: “Sao muội biết?”

“Trên đường tới đây muội đụng phải huynh muội Hồ gia và vị tam công tử kia.”

Nghe được việc này ánh mắt Lý Ngân sáng lên, dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú: “A Hạnh, muội đã gặp qua tam công tử sao? Hắn ta nhìn như thế nào?” Vừa nói nàng liếc mắt nhìn nha hoàn sau lưng một cái lại kéo A Hạnh đi nhanh trước vài bước, kéo dài một chút khoảng cách với họ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Tỷ nghe những di nương khác nói về hắn, nói con ngươi của hắn màu xanh, tóc xoăn, vô cùng đẹp, có thật hay không vậy?”

A Hạnh nghe được lời của nàng, cười một tiếng, xem ra bất kể ở thời đại nào thì cái tính tò mò bát quái của những cô nương đều giống nhau. Nàng gật đầu một cái: “Quả thật như thế.”

Đôi mắt Lý Ngân mở lấp lánh: “Các nàng ấy nói đây là bởi vì mẹ của hắn là người Hồ, vốn là mỹ nữ của nước Nguyệt Lam hiến tặng cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chuyển ban cho Tấn vương làm phi. Nghe nói mẹ của hắn là một mỹ nữ hiếm thấy, Hoàng Thượng vậy mà lại không tiếc ban cho Tấn vương, nghĩ đến cũng thật là kỳ quái.”

A Hạnh vội ngăn Tỷ tỷ lại: “Tỷ tỷ, chuyện của hoàng thất không phải là chuyện mà bình dân như chúng ta có thể nghị luận, lỡ như người có ý nghe được  còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Lý Ngân vội che miệng lại, vẻ mặt ảo não: “Sau này tỷ tuyệt đối sẽ không nói đến những chuyện này nữa!”

A Hạnh thấy bộ dáng nàng như vậy có chút không đành lòng, Lý Ngân tuổi tác còn nhỏ, mình đối với nàng dường như yêu cầu hơi quá nghiêm khắc. Nghĩ tới đây A Hạnh ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Tỷ muội chúng ta lén nói một chút cũng được.”

Mặc dù Lý Ngân là tỷ tỷ của nàng nhưng tuổi tác thực tế của A Hạnh lớn hơn Lý Ngân nhiều, cho nên ở trong lòng A Hạnh, Lý Ngân chính là tiểu muội muội của nàng, huống chi đây cô nương này lại hiền lành chất phác như vậy làm cho A Hạnh không tự chủ được dâng lên một loại yêu mến.

Ánh mắt Lý Ngân lộ ra sự vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đoàn người đi đến viện của phu nhân. Lý Ngân hỏi thăm nha hoàn trong viện một chút xem bây giờ phu nhân có rảnh hay không. Một tiểu nha hoàn trong viện trả lời nàng: “Hiện lão gia và phu nhân đang cùng công tử, tiểu thư còn có tam công tử của Tấn vương phủ nói chuyện.”

Lý Ngân nhíu mày một cái xoay lại nói với A Hạnh: “Bây giờ có thể không tiện lắm, lão gia cùng phu nhân đang tiếp khách.”

A Hạnh nghe được lão gia háo sắc và huynh muội Hồ gia đều ở đây cũng không muốn tiến vào, liền nói: “Như vậy cũng không tiện quấy rầy, sau này muội sẽ tới thỉnh an phu nhân sau?”

Lý Ngân gật đầu một cái, phân phó cho nha hoàn đưa giỏ trứng gà giao cho nha hoàn trong viện, nói cho nha hoàn bên đó biết hôm nay người nhà của mình đến thỉnh an chúc tết phu nhân nhưng vì phu nhân đang tiếp khách nên không tiện quấy rầy. Nói xong liền dẫn A Hạnh đi ra khỏi viện.

Trên đường trở về, Lý Ngân lại không nhịn được nói chuyện bát quái liên quan đến Tam công tử. Nàng nhìn nha hoàn phía sau cách mấy thước sau đó thấp giọng nói với A Hạnh: “Tỷ còn nghe nói vị tam công tử này chẳng những dáng dấp kỳ quái mà cả tính tình càng kỳ quái hơn!”

Nghe Lý Ngân dùng”dáng dấp kỳ quái”để hình dung tam công tử liền biết người của thế giới này đối với con lai còn rất xa lạ, mặc dù tròng mắt xanh, tóc xoăn nhìn rất đẹp nhưng mà trong đáy lòng mọi người vẫn không thể tiếp nhận. A Hạnh nhớ tới khi ở ngoài rừng cây nghe được hắn nói đến hai chữ “quái thai”, trong giọng nói mang vẻ bị thương liền biết cũng vì cái vẻ đẹp bất đồng với người khác này mà bản thân mình phải nhận không ít ánh mắt khác thường từ những người xung quanh.

Lúc này nghe được Lý Ngân nói đến tính cách kỳ quái của hắn, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tính tình kỳ quái như thế nào?”

Lý Ngân nhỏ giọng nói với muội muội: “Vị tam công tử này tuy là con thứ, mẹ mình lại là người ngoại tộc nhưng từ nhỏ lại được Tấn vương sủng ái, nhưng hắn cũng không theo đuổi việc gì, không thích văn, đi học một chút cũng không được, chọc cho không ít lão sư già tức giận bỏ đi. Nhưng ngược lại, lại vô cùng say mê võ thuật, lúc mười tuổi vì ngưỡng mộ một vị hiệp khách giang hồ thậm chí còn rời nhà ra đi tìm kiếm vị hiệp khách ấy bái làm sư phụ, đi liền một mạch ba năm. Sau khi trở về lại luyện được một thân bản lãnh, Tấn vương vì muốn hắn ở trong quân đội triều đình nên nhiều lần trao đổi ý kiến, dựa vào bản lĩnh của hắn tiền đồ chắc chắn không tầm thường nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại không đồng ý, đánh chết cũng không chịu đến quân doanh, hiện tại đang giữ một chức quan nhàn tản. Hằng ngày buổi sáng thì ở nhà ngủ, buổi tối mới đi ra ngoài lang thang dạo chơi, lêu lổng như vậy chọc cho Tấn vương gia tức chết đi được, cũng may vị trí thế tử đã định, cũng không trông cậy vào hắn vì gia đình cống hiến cái gì nên cũng thuận theo hắn!”

A Hạnh nghe thì cũng giống như nghe chuyện xưa, không để trong lòng. Chỉ là trong đầu nghĩ đến vẻ mặt Hồ Nhã Tình khi nhìn tam công tử, thầm nghĩ có thể Hồ gia cố ý muốn đem con gái gả cho hắn, mặc dù là con thứ nhưng cũng là hoàng thân quốc thích, Hồ gia là thương gia, nếu như không phải là cùng Tấn vương có quan hệ họ hàng chỉ sợ còn không có cơ hội bấu víu vào cái hôn sự này!

Rất nhanh đã về đến tiểu viện của Lý Ngân, Lý Ngân muốn giữ tiểu muội lại cùng nhau ăn cơm trưa, nàng là thiếp thất nên không tiện ăn tết ở đại phòng, lúc này cũng không thể cùng ngồi một bàn ăn cơm với lão gia và phu nhân, phải ở lại trong viện của mình, sẽ có nha hoàn bưng thức ăn từ trong phòng bếp tới.

Bởi vì gần đây việc lấy lòng phu nhân rất có hiệu quả cho nên về phương diện ăn uống quản sự ở phòng bếp một chút cũng không dám chậm trễ. Có lúc nha hoàn đến muộn, phòng bếp còn đem thức ăn trong nồi lớn hâm nóng lại, rất chu đáo, giống như hôm nay có khách tới vậy, muốn giữ khách nhân lại ăn cơm chỉ cần nói một tiếng với phòng bếp thì bọn họ cũng sẽ cho nàng thêm món ăn.

Đây chính là đãi ngộ mà những di nương khác không được hưởng, đi trễ cũng chỉ có thể ăn cơm canh nguội lạnh, hoặc là cho bọn họ chút tiền thưởng nhờ bọn họ hâm nóng hâm nóng một chút. Khách tới nếu như không có ân điển của phu nhân phòng bếp cũng sẽ không để ý tới, những di nương lại phải móc hối lộ bọn họ mới có thể làm cho các nàng thêm chút món ăn.

Thuận theo phu nhân, làm một thiếp thất ngoan ngoãn nghe lời ở Hồ gia còn có thể có ngày tốt, phu nhân tuyệt sẽ không bạc đãi nàng, đây là phu nhân mượn Lý Ngân để nhắc nhỡ những di nương khác, cũng có thể coi là thủ đoạn chủ Hồ gia áp chế thiếp thất.

Nhưng A Hạnh lo lắng phụ thân ở nhà một mình gặp khó khăn, uyển chuyển từ chối khéo ý tốt của tỷ tỷ. Lý Ngân thấy muội muội hiểu chuyện như vậy cũng vui vẻ vô cùng. Lúc gần đi còn kín đáo đưa cho muội muội một cái túi gấm nhỏ, cười nói là tiền mừng tuổi muội muội. Lý Ngân có có hảo ý như vậy A Hạnh cũng không tiện từ chối. Trở về mở ra vừa nhìn lại có đến năm lượng bạc! A Hạnh biết đây là sinh hoạt phí của Lý Ngân ở trong phủ, sợ nàng không nhận nên mới nói là tiền mừng tuổi.

A Hạnh thở dài đem bạc Lý Ngân cho để vào giỏ, nàng cũng biết đây là Lý Ngân lo lắng cho mình. Chờ chân của phụ thân khỏi hẳn, mua xe ngựa là bọn họ có thể kiếm được tiền, Lý Ngân dĩ nhiên là sẽ yên tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN