A Hạnh - Chương 195: Nói dối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


A Hạnh


Chương 195: Nói dối


Nhóm dịch: Diệp Gia Quán.

Giọng nói hắn mang theo đau thương vô hạn. Tự cười nhạo bản thân, kiên quyết như thiêu thân lao đầu vào lửa, hai tay hắn giữ chặt nàng, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm. Thống khổ của hắn, kiên quyết của hắn, tình cảm của hắn theo ánh mắt kia mà ghim sâu vào đáy lòng nàng. Tình cảm sâu nặng đó khiến nàng cảm động, cũng làm nàng đau lòng.

A Hạnh lúc này chỉ hận không thể vứt bỏ tất cả để nhào vào lồng ngực hắn, nói hắn nghe rằng nàng chưa bao giờ phản bội hắn, trong lòng nàng vẫn luôn có sự tồn tại của hắn. Nhưng chút lý trí còn sót lại kia đã ngăn cản hành động của nàng. Nàng nhất định phải bỏ qua tất cả, phải coi thường tình cảm của hắn, coi thường đau khổ của hắn, như vậy mới có thể bảo vệ được bình an của Lý Ngân và bọn nhỏ.

Không ai có thể hiểu được những đấu tranh và thống khổ ban nãy của nàng. Một bên là người yêu nàng sâu đậm, nguyện lòng vì nàng mà trả giá bằng sinh mệnh. Một bên là tỷ tỷ dù hy sinh con gái chứ không muốn làm tổn thương nàng. Cả hai bên đều là những người quan trọng trong cuộc đời nàng. Nếu lựa chọn Lý Ngân, Thẩm Nguyên Phong phải chịu đựng nỗi đau bị phản bội, nhưng nếu nàng mềm lòng lựa chọn Thẩm Nguyên Phong, tỷ tỷ cùng đứa nhỏ phải đối mặt với vận mệnh đen tối. Nàng không phải chưa từng nghĩ tới việc kể hết sự tình cho Thẩm Nguyên Phong, có lẽ hắn sẽ có cách giải quyết. Nhưng một khi làm như vậy nghĩa là nàng đã vi phạm giao ước với Tấn vương. Sự tình sẽ phát triển theo hướng nào, nàng không thể đoán trước được. Nàng không dám mạo hiểm như vậy!

Nàng còn có thể làm thế nào đây? Nàng còn có thể lựa chọn nào đây? Nàng chỉ có thể lựa chọn khiến hắn tổn thương. Nàng phải nhờ Dung Tranh cùng nàng diễn vở kịch kia, để bản thân trở thành một nữ tử lẳng lơ trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến hắn nghĩ rằng nàng là một nữ nhân không đáng để hắn phải trả giá, để hắn chịu ít đau khổ đi một chút. Tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy? Vì đâu mà tới tình cảnh này nhưng hắn vẫn không chịu buông tay?

Nguyên Phong, Nguyên Phong, vì sao chàng cứ buộc ta phải tiếp tục tổn thương chàng? Chàng biết không, ta thương tổn chàng thì lòng ta còn đau hơn chàng gấp trăm lần?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khổ sở nói: “Thẩm Nguyên Phong, lời của ngươi thật khiến ta cảm động. Nhưng cho dù cảm động cũng không thể khiến ta thay đổi điều gì. Bởi ngay cả chính ta cũng không biết tiếp theo đây ta sẽ thích ai? Ta chính là một nữ nhân như vậy đấy. Ngươi việc gì phải lãng phí tình cảm cho ta?”

Khiến người mình yêu chán ghét mình chính là một loại cực hình! A Hạnh giờ đây chỉ hận không thể biến mất khỏi thế này, trở nên không đau không tủi, không vui không buồn và sẽ không phải chịu tất cả những đau thương này.

Nàng cố nén nước mắt, nhìn hắn, khẽ nói: “Thẩm Nguyên Phong, ta rất cảm ơn những việc ngươi đã làm gì ta, kiếp sau ta nguyện ý đánh đổi tất cả để báo đáp ngươi. Còn kiếp này chúng ta đã được định trước không duyên không phận. Ngươi không cần tiếp tục lãng phí thời gian cho ta. Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hãy thành thân với một nữ tử toàn tâm toàn ý với ngươi!” Mỗi một lời nàng nói ra đều khiến lòng nàng đau đớn không thôi.

Hắn vẫn luôn giữ chặt lấy hai tay nàng, giọng nói có chút nghẹn ngào, lại có chút khàn khàn: “Ta không hề tham lam tí nào, ta không biết được kiếp sau của nàng, ta chỉ muốn kiếp này thôi A Hạnh! Nếu ta có thể giữ được lý trí, ta sẽ không đến gần nàng. Nhưng ta không làm được. Ta không thể quên được tất cả mọi chuyện trước kia của chúng ta, không thể quên được nụ cười của nàng, những điểm tốt của nàng, từng câu từng chữ nàng đã nói, không thể quên được những ngọt ngào và hạnh phúc lúc đó của chúng ta. Ta đã rất cố gắng, nhưng dù có dùng hết tất cả sức lực cũng không thể quên được hình bóng của nàng. Ta như vậy làm sao có thể buông tay nàng đây?”

Hắn cúi đầu, nhẹ hôn lên môi nàng, cảm nhận những rung động trong lòng. Sau đó hắn buông nàng ra, từng bước lui về sau. Trong nháy mắt, nàng như mất đi toàn bộ ấm áp, toàn thân lạnh như băng. Nàng nhớ cái ôm ấm áp của hắn.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Về sau ta sẽ không trốn tránh nữa. Nàng là của ta, ta sẽ không đẩy nàng cho bất cứ ai khác! Ta sẽ khiến nàng chỉ nhìn đến ta. Ta sẽ không cho nàng có cơ hội ở cùng với người khác. Nàng nhất định sẽ trở thành Thẩm phu nhân!”. Giọng hắn trầm thấp, khẽ khàng như đang trình bày một vấn đề rất đơn giản.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không thể hiểu được cảm giác trong lòng là gì. Giống như đau thương, nhưng cũng giống như vui mừng. Nàng nhất thời không nói ra được.

“Ta đi trước, buổi tối ta còn có việc. Sau này có thời gian sẽ tới tìm nàng. Nàng có thể cự tuyệt ta, nhưng ta sẽ không buông tay!”

Nói xong, hắn xoay người bước ra cửa, đưa A Lực rời khỏi đây, không bao lâu sau liền nghe được tiếng bước chân hắn đang xuống lầu. A Hạnh trong nháy mắt như mất đi toàn bộ sức lực, chống đỡ hai tay xuống bàn để không bị ngã.


Kể từ ngày đó, Thẩm Nguyên Phong ngày ngày đều đến rạp hát một lát, có khi là buổi chiều, có khi lại là buổi tối. Mỗi lần tới đều bảo A Lực đi mời A Hạnh, nhưng A Hạnh không chịu đến gặp hắn. A Lực cũng không ép buộc nàng tới gặp thiếu gia nhà mình như trước, chỉ là khi thấy sắc nàng thì mặt rất u ám.

A Hạnh lại bắt đầu diễn cùng Dung Tranh. Chẳng những mỗi ngày sẽ cùng hắn đi một chuyến ra cửa hàng. Hơn nữa chỉ cần là vở kịch có Dung Tranh, nàng đều sẽ đích thân ra xem, còn vỗ tay nhiệt tình hơn bất kỳ ai khác. Dung Tranh thỉnh thoảng còn nhìn mỉm cười nàng. Thẩm Nguyên Phong ngồi trong phòng nhìn thấy những hành động thân mật của hai người, trong lòng rất khó chịu. Nhưng hắn tự nói với chính mình, chỉ cần ngày nào A Hạnh còn chưa thành thân, sự tình còn chưa ngã ngũ. Nếu hắn không thể chịu được thì hắn đã không ngồi đây.

Rất nhanh sau đó, những lời đồn đại về  A Hạnh và Dung Trang đã truyền đến khắp các ngóc ngách trong kinh thành. Những con cháu nhà quan kia cũng có chút lời ra tiếng vào về nàng. Trước đây rất nhiều người đều đã bị nàng từ chối, chẳng có một ai thực sự tiếp cận được nàng, cho nên những lời đồn về nàng cứ mãi không ngừng. Mọi người cũng không thực sự đặt chuyện này trong lòng. Nhưng giờ đây rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy A Hạnh thân mật với Dung Tranh. Những con cháu nhà quan kia thấy bản thân không bằng một đào hát như A Hạnh, trong lòng cảm thấy không vui, những bình phẩm về A Hạnh cũng ngày càng khó nghe hơn.

Những hậu quả này, A Hạnh đã sớm đoán trước, nhưng nàng không để ý tới. Mặc bọn họ muốn nói nàng thế nào, nàng chẳng cần để tâm nhiều như vậy. Nàng chỉ muốn khiến Thẩm Nguyên Phong chết tâm, muốn cắt đứt sự cứng đầu và thâm tình của hắn. Điều khiến nàng lo lắng chính là nàng sợ bản thân sẽ ngày càng không thể khống chế được tình cảm của chính mình. Nàng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này khiến Thẩm Nguyên Phong từ bỏ.

Nhưng nàng cảm thấy rất áy náy với Dung Tranh, nàng có lúc còn cảm thấy bản thân thật đê tiện. Nàng giống như đang lợi dụng tình cảm của hắn vậy. Nhưng trừ hắn ra, nàng không biết phải tìm ai giúp đỡ. Trương Chiêu? Không thể. Hắn đã có vợ rồi, Thẩm Nguyên Phong sẽ không tin tưởng hơn nữa nàng cũng không muốn làm tổn thương vợ của hắn. Người bên cạnh có thể giúp nàng chỉ còn mỗi Dung Tranh mà thôi.

Nàng nói với Dung Tranh: “Dung Tranh, thật xin lỗi đã khiến ngươi phải giúp ta chuyện này. Những lời đồn đãi dạo này nhất định đã gây cho ngươi không ít phiền phức. Nghe nói những con cháu nhà quan kia đã không thèm để ý đến ngươi nữa?” Hình như trong khoảng thời gian này, Dung Tranh không còn nhận được tiền thưởng nữa. Những con cháu nhà quan kia ghen ghét như vậy thì làm sao còn có thể hào phóng như trước được! Nếu không phải do hắn diễn những vở kịch dài tập, mà bọn họ đã xem đến nghiện, thì e rằng đã chẳng thèm xem hắn diễn nữa.

Dung Tranh mỉm cười coi nhẹ mọi chuyện: “A Hạnh, nói ra sợ nàng chê cười. Thực ra ta rất vui, là ta cam tâm tình nguyện. Ta nghe được những lời đồn nhảm này nhưng thực sự trong lòng rất vui, chỉ tiếc rằng tất cả đều là giả… Còn về chuyện những con cháu nhà quan không thèm để ý tới ta nữa, hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn của ta. Nàng không biết đâu, xã giao với bọn họ thật là vất vả. Bọn họ không để ý tới ta nữa quả thật là may mắn của ta.”

Hắn nhìn nàng đầy vẻ lo lắng: “Nhưng… A Hạnh, nàng thật sự muốn tiếp tục làm như vậy chứ? Ta thấy nàng ngày càng không vui. Nếu hắn còn để ý tới nàng, nàng cũng không thể buông tay hắn, vậy tại sao lại không dám ở bên nhau? Giờ làm như vậy thì nàng không vui, còn hắn cũng khó chịu!” Hắn trong lòng cười nhạo chính mình, đây là lời nói thật lòng của ngươi sao? Ngươi thật sự hy vọng bọn họ ở cùng nhau?

A Hạnh khẽ lắc đầu: “Chúng ta không thể…”. Vẻ mặt nàng vô cùng đau khổ. Dáng vẻ này của nàng khiến hắn bắt đầu thấy hận Thẩm Nguyên Phong. Nếu không phải vì hắn ta dây dưa không rõ ràng, A Hạnh làm sao có thể buồn bã như vậy?

Nhưng hai ngày sau, hắn lại nghe được một tin tức giật mình,

Trong một bữa tiệc, những con cháu nhà quan kia đang bàn luận về chuyện tình yêu của A Hạnh. Đang lúc bọn họ đang bàn tán sôi nổi, Thẩm Nguyên Phong đứng lên lạnh lùng nói: “A Hạnh chính là thê tử chưa xuất giá của Thẩm Nguyên Phong ta! Nếu sau này còn ai dám nói bậy, đừng trách ta không khách khí!” Nói xong, hắn chỉ vào một người nói to nhất trong đám đông, cũng là người cười lớn nhất, nói: “Ngươi! Bước ra! Ta muốn khiêu chiến với ngươi!”

Thẩm Nguyên Phong võ công cao cường, nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, người kia kém hắn biết bao nhiêu, sao dám quyết đấu với hắn? Nhưng hắn đã khiêu chiến trước mặt mọi người, nếu không ứng chiến thì chính là mất hết thể diện rồi. Thể diện là lớn nhất, người nọ đành bất đắc dĩ ứng chiến. Kết quả là bị Thẩm Nguyên Phong đánh cho nằm liệt giường suốt một tháng trời. Từ đó về sau, mọi người đều khiếp sợ sự tàn nhẫn của hắn, không ai dám công khai nói gì về A Hạnh nữa. Chỉ dám trộm nói ở nơi riêng tư, cười nhạo Thẩm Nguyên Phong ngu ngốc, chị cắm sừng mà không biết!

Nhưng lời nói kia của Thẩm Nguyên Phong như giọt nước tràn ly, bùng nổ khắp kinh thành. Mọi người đều bán tin bán nghi. Mấy ngày nay dường như chỉ bàn luận đến chuyện này. Tất cả đều đang chờ đợi phản ứng của A Hạnh.

A Hạnh không hề nghĩ tới Thẩm Nguyên Phong sẽ nói những lời đó trước mặt mọi người. Lòng nàng lo lắng không thôi. Nếu những lời này đến tai Tấn vương, không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào?

Hôm nay, nàng nổi giận đùng đùng tiến vào gian phòng của Thẩm Nguyên Phong. Thẩm Nguyên Phòng vừa thấy nàng liền lộ vẻ tươi cười: “A Hạnh, cuối cùng nàng cũng tới gặp ta!”

A Hạnh tiến tới bên cạnh hắn, nói: “Tại sao ngươi lại nói dối với mọi người?”

Thẩm Nguyên Phong trầm mặc một hồi, đáp: “Không tính là nói dối được. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự thật. Ta chỉ nói ra sớm một chút mà thôi!” Hắn đứng dậy, cầm lấy tay nàng: “Như vậy, về sau sẽ không còn ai tới gây phiền toái cho nàng nữa!” Những nam nhân khác biết nàng vị hôn thê của hắn cũng sẽ không dám làm gì nữa.

A Hạnh gạt tay hắn ra: “Ngươi nói như vậy sẽ dây cho ta phiền toái rất lớn! Ta sẽ nói với người khác rằng đây chỉ là lời nói đùa của ngươi. Nếu khiến ngươi mất mặt, ta chỉ có thể nói thật xin lỗi ngươi.”

Thẩm Nguyên Phong ngồi xuống lần nữa, tự rót cho mình một ly trà, nói: “Nàng nói thế nào là chuyện của nàng, nhưng ta sẽ không đính chính lời nói của mình!” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ cười: “Người khác sẽ chỉ cho rằng chúng ta đang giận hờn mà thôi!”

“Ngươi!…” A Hạnh chỉ vào hắn, tức giận không nói thành lời. Bỗng cảm thấy hắn thực sự là một tên rất vô lại! Nàng trừng mắt với hắn, hắn cười cười nhìn nàng. Nàng thất bại, xoay người rời khỏi phòng, nhưng lại không thấy được, sau lưng nàng, tươi cười của hắn đã dần tắt.

A Hạnh, ta làm tất cả đều vì nàng. Sao nàng còn không chịu hiểu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN