A Khinh
Chương 21
Đại nhân thực sự quen biết với vị đạo sĩ này?
Cận Thư nằm bò nhìn lén ngoài lan can, gã nghe thấy thế thì cảm thấy rất kinh ngạc, còn chưa kịp dụi mắt thì đã nghe tiếng Thành Bái gọi từ phòng khách: “Cận Thư, nhanh pha trà.”
Cận Thư vâng lời, chạy bịch bịch về phía hầu phòng.
Mặc kệ quen biết hay không quen biết, trị được bệnh cho đại nhân là được.
Khói trà lửng lờ, một ngày trò chuyện.
Diệp Pháp Sư chỉ nói đến mấy chuyện thú vị khi y đi chu du khắp nơi mà không hề đề cập đến Đông Lăng Thượng Quân.
“Ta nghe nói vùng Linh Lăng này phong cảnh tươi đẹp, linh khí dồi dào nên mới tới đây du ngoạn, không ngờ vừa lúc Thành huynh đến đây làm tri huyện, thực sự là quá trùng hợp.”
Thành Bái lại cười nói: “Tiểu đệ và Diệp huynh đúng là có duyên.” Hắn cũng nói một số chuyện xảy ra trước đây.
Diệp Pháp Sư nói: “Hiện nay hoàng đế hỉ nộ vô thường, tính tình ngày càng thô bạo, Thành huynh không phải là người quyến luyến với quan trường, hà tất phải đặt mình trong dòng nước xiết?”
Thành Bái nói: “Nhân sinh trên đời, cuối cùng cũng phải có chỗ dừng chân. Ta, vai không thể gánh tay không thể cầm, chỉ biết có việc đọc sách, còn phải phụng dưỡng tổ phụ và phụ mẫu, mặc dù ngưỡng mộ sự hào hiệp của Diệp huynh nhưng thân lại không thể.”
Diệp Pháp Sư nói: “Tu đạo cũng là chấp niệm, suy nghĩ trong lòng của Thành huynh cũng là tâm niệm. Xuất thế nhập thế, đạo bất đồng, đều do tâm lựa chọn, trước giờ đều giống nhau.”
Thành Bái mỉm cười nói: “Diệp huynh kiến giải được như thế thì tâm đã đắc đạo, cách ngày thành tiên không còn xa nữa.”
Diệp Pháp Sư nhướng mày: “Công phu trêu ghẹo của Thành huynh mấy năm nay cũng tăng lên không ít.”
Hai người lại cười nói một lúc, Diệp Pháp Sư đứng dậy cáo từ: “Có thể gặp lại Thành huynh thật sự là kinh hỉ, ta đã ở Linh Lăng được một tháng, giờ có chút chuyện phải đi nơi khác, đành từ biệt hôm nay, sẽ không gặp lại nữa.”
Thành Bái rốt cục nhịn không được nói: “Cố nhân đang ở nơi này, sao Diệp huynh không gặp rồi hãy đi?”
Diệp Pháp Sư cười: “Đã là chuyện của qúa khứ, nay không gặp là tốt nhất. Vả lại, ta vẫn còn hổ thẹn cũng không có mặt mũi nào để gặp lại, nhờ Thành huynh thay ta gửi lời hỏi thăm vậy.”
Thành Bái không nói gì.
Diệp Pháp Sư lại nói: “Đúng rồi, Thành huynh, nếu huynh vẫn tính ở lại trong quan trường thì ngôn hành cử chỉ cần phải thuận theo lòng người, vạn lần đừng lại rước thêm họa. Thành huynh, huynh không biết đó thôi, là thị đồng nhà huynh nghĩ huynh trúng tà nên mới tìm ta nhờ trừ tà giúp huynh.”
Thành Bái kinh ngạc, lại nhìn thấy Cận Thư đang rụt đầu ngoài cửa.
Diệp Pháp Sư lại chắp tay từ biệt rồi tiêu sái rời đi.
Thành Bái trở lại phòng ngủ, A Khinh dưới dạng hồ ly đang nằm ngủ trên giường, Thành Bái đi tới sờ sờ đỉnh đầu y: “Diệp Pháp Sư nhờ ta chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến huynh.”
Hai tai A Khinh run run không trả lời.
Thành Bái xoay người ngồi xuống ghế: “Y sẽ rời khỏi Linh Lăng.”
A Khinh nâng mí mắt lên nhìn hắn, trên người ánh sáng chợt lóe hóa thành hình người, y ngồi ở bên giường: “Ừ, ta nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.”
Thành Bái nói: “Vậy sao huynh không đi gặp y một chút. Tuy y nói rằng hổ thẹn không thể gặp, nhưng ta nghĩ…..”
A Khinh đứng dậy, thân ảnh liền biến mất.
Thành Bái chưa nói xong, lời vẫn còn nghẹn trong cổ họng, hắn đối mặt với giường chiếu trống không liền yên lặng đứng lên rót trà uống, vừa uống được hai chén đã cảm thấy có gió mát thoảng qua, A Khinh đã xuất hiện bên cạnh hắn.
“Ta đi gặp Diệp Pháp Sư.”
Thành Bái nghẹn trà trong cổ họng: “A?”
A Khinh ngồi xuống ghế: “Vốn ta nghĩ không thấy là tốt nhất. Những chuyện quá khứ kéo tới kéo lui cũng chả có ý nghĩa. Chẳng qua, người ta không muốn gặp là Tiên Quân gì gì đó chứ vẫn muốn gặp lại Ly Tư. Huynh nói nên đi gặp một chút nên ta mới đi nhìn y. Vừa lúc ở trên đường thấy y. Ta nở nụ cười với y, y cũng cười lại với ta, sau đó cũng không còn gì nữa. Ta đã trở lại đây.”
“….” Thành Bái không biết nên đáp trả thế nào.
A Khinh ngừng lại một lát, lại nói: “Y và Ly Tư một chút cũng không giống nhau. Cũng không giống với Tiên Quân kia. Dù sao chuyện đó ta cũng không thể nào nhớ rõ, cụ thể là giống hay không giống cũng không biết. Ừ, cùng là một người, thực sự là một người nhưng kiếp sau lại không giống nhau.”
Thành Bái nói: “Đúng vậy, cùng là một người, cũng chỉ là một người.”
Kì thực A Khinh và Đông Lăng Thượng Quân cũng không giống nhau. Tiên nhân cao cao tại thượng dĩ nhiên hắn không dám tới gần nhưng lại thích hồ ly A Khinh.
A Khinh nhìn hắn, lại nói: “Dựa theo lời Diệp Pháp Sư nói. Huynh ở nơi này làm quan huyện, nếu ta ở bên cạnh huynh sẽ gây phiền phức cho huynh.”
Thành Bái nói: “Sẽ không, cẩn thận chút là được.”
A Khinh: “Dám chắc huynh nói cẩn thận một chút là vì đã không còn cách nào khác.”
Thành Bái có chút giật mình, A Khinh lại nhìn hắn một lúc, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta đây phải trở về thôi. Đi ra ngoài trong khoảng thời gian này, lão già kia sẽ lại lải nhải mất.”
Thành Bái cứng người lại trong chốc lát, hắn há miệng thở dốc: “A….. Được.”
A Khinh đứng dậy: “Vậy huynh bảo trọng. Ở nhân gian làm quan thật không dễ chút nào. Ta không biết….. Haizz, quên đi.”
Thành Bái cố gắng nở nụ cười: “Lúc này tạm biệt, không biết ngày nào lại có thể gặp lại.”
A Khinh nheo mắt nhìn hắn: “Tóm lại, huynh hãy làm tốt chức quan, cũng làm người cho tốt.”
Thành Bái gật đầu: “Ừ, Ly huynh cũng phải giữ gìn sức khỏe, làm hồ ly cho tốt, cũng cố gắng tu tiên.”
A Khinh cũng gật đầu: “Nếu đã nói hết lời từ biệt. Ta đây phải đi rồi.” Thoáng chốc thân ảnh đã biến mất không dấu vết.
Thành Bái lại lần nữa đứng trong gian phòng trống rỗng, một lúc sau hắn mới chậm rãi buông chén trà trong tay xuống mặt bàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!