A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không? - Chương 30: A Kiều, hôm nay muốn được khen không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?


Chương 30: A Kiều, hôm nay muốn được khen không?


Muốn chứ!

Editor: Iris N

A Kiều ăn no nên buồn ngủ, xô gà cho gia đình thứ hai còn chưa kịp về, cô đã tựa vào cạnh giường ngủ mất.

Ngủ rồi mà mặt vẫn hướng về phía Hạng Vân Độc, hàng mi dài cong vút, chóp mũi hơi hếch lên, miệng và cằm giấu vào dưới cánh tay.

Tuy giờ là mùa hè nhưng Tống Phương vẫn khoác lên người cô chiếc chăn mỏng để cô ngủ cho ngon.

Hạng Vân Độc vừa mở mắt đã nhìn thấy A Kiều, đang duỗi tay ra định chạm vào cô, còn chưa chạm được, Khương Thần đã lao tới: “Anh Hạng, anh tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Hạng Vân Độc bị thương, phải nằm viện một đêm. Đó đúng là chuyện chưa từng có trước đây.

Hạng Vân Độc lập tức đưa mắt ra hiệu cho Khương Thần, ẩn ý rất rõ ràng, bảo cậu đừng đánh thức A Kiều. Khương Thần kéo một chiếc ghế ngồi bên giường bệnh, nói lại một lần nữa những lời vừa nói với Tống Phương cho Hạng Vân Độc nghe.

“Anh không nghe thấy cái giọng điệu của Lão Giang thôi, lần này chắc chắn Cung Luật ăn đủ rồi, có khi anh vừa ra viện đã lại là đội trưởng ấy chứ.” Khương Thần vui rạo rực, cậu cảm thấy chuyện đã đến nước này thì Cung Luật làm sao mà trụ lại nổi.

Hạng Vân Độc chỉ về phía ấm nước. Khương Thần mau chóng rót cho anh một cốc nước. Anh uống một hơi cạn sạch, đặt cốc xuống mới liếc nhìn thằng nhãi ngốc nghếch Khương Thần kia một cái.

Tổng cục đã điều Cung Luật tới đây thì đương nhiên sẽ không điều người đi dễ dàng thế được. Lão Giang nổi giận như vậy, đầu tiên là bởi lần này ông ta không gánh nổi trách nhiệm, nhỡ đâu Trương Phong chạy thoát thật thì sao?

Vừa mới bắt được người, bao nhiêu phương tiện thông tin đại chúng đều đưa tin, các phân cục khác còn đang ghen tỵ đỏ cả mắt kia kìa, kết quả là còn chưa kịp được tuyên dương đã để cho kẻ nọ đào tẩu, hơn nữa lại còn náo loạn như thế, nếu để lộ ra ngoài thì sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng xấu đến xã hội.

Thứ hai ông ta cũng muốn thể hiện cho mấy người trên tổng cục biết đừng tưởng cầm củ cà rốt là có thể làm ông tay chạy vòng quay cối xay như một con lừa, ông ta không phải không biết tức giận, huồng hồ trong tay ông ta còn có những người có năng lực.

Cũng chỉ có thằng ngốc Khương Thần này tin thật, cho là Lão Giang trút giận thay cho Hạng Vân Độc.

Dù có giải thích cũng không giải thích nổi, anh dứt khoát đuổi cậu đi: “Nào, đi mua cho tôi ít đồ ăn đi, đói sắp chết đến nơi.”

Khương Thần mau chóng chạy đi hỏi y tá xem Hạng Vân Độc có cần kiêng khem gì không.

Hạng Vân Độc vừa đuổi được Khương Thần đi, ánh mắt đã dừng lại trên người A Kiều. Mái tóc dài của cô được vén sang một bên, lộ ra vùng cổ trắng nõn và sợi dây đỏ mỏng manh trên cổ.

Miếng huyết ngọc đầy uy lực nằm trên chính sợi dây đỏ này.

Hạng Vân Độc vốn dĩ không định hỏi, ai mà chẳng có một ít bí mật, nếu cô không muốn nói thì anh cũng không cố tìm hiểu nhưng hiện giờ không thể không hỏi nói cho cùng cô là ai.

A Kiều lại nằm mơ. Trong giấc mơ, ngôi nhà vàng của cô bắt đầu sụp xuống, gạch rơi lộp độp đầy ra đất, chẳng mấy chốc sẽ phủ lên cả người cô, cô vô cùng lo lắng nhưng ngôi nhà vẫn sập mất một nửa, cô sợ đến mức bừng tỉnh.

“Nhà vàng!” A Kiều tỉnh mộng, vừa mở mắt ra đã thấy “nhà vàng sống” đang nhìn cô.

“Sao thế? Mơ thấy ác mộng à?” Hạng Vân Độc không nghe rõ cô đang lẩm bẩm cái gì, cho là cô sợ nên mới mơ thấy ác mộng.

A Kiều lắc đầu, Sở Phục bây giờ mạnh lắm rồi, dù có mấy “Trương Phong” đi chăng nữa, cô cũng không sợ hãi chút nào.

Nhân dịp Khương Thần không ở đây, Hạng Vân Độc nói chuyện quan trọng trước: “Phải làm sao với hồn phách trong cơ thể Trương Phong bây giờ? Còn có cách nào để tìm được Hàn Cương không?”

Một lần đi về này của Hàn Cương phải mất bao lâu? Tốc độ dòng chảy thời gian ở dương gian và âm phủ có giống nhau không?

A Kiều nhìn anh, đầy vẻ tự tin: “Anh yên tâm đi, hồn phách nào bị áp giải xuống Hoàng Tuyền, vào âm ty cũng phải ra tòa, tới trước mặt phán quan chứng minh thân phận của chính mình. Hiện giờ chắc chắn Hàn Cương đã biết anh ta bắt nhầm ma rồi, có khi đã đưa đi đổi lại rồi cũng nên.”

Con ma nào cũng phải tới Nghiệp Kính Đài, soi một cái rồi thì còn gì không biết nữa? Huống hồ sau đó còn có Thập Điện Diêm La, Ty bảy mươi lăm, xác minh hết lần này đến lần khác, Trương Phong không trốn thoát nổi, Vương Hạo cũng không trốn thoát nổi.

Bọn họ chỉ cần đảm bảo trong thời gian đó, thân thể Trương Phong không chết là được.

Sở Phục đã nhét hồn của Vương Hạo vào trong thân thể của Trương Phong, khiến gã không thể bỏ thân thể của Trương Phong lại rồi đào tẩu, đợi Hàn Cương về, đổi chỗ hai linh hồn là có thể về báo cáo, không lỡ việc bên nào cả.

A Kiều cảm thấy ý tưởng này của mình vô cùng thông minh. Cô hất cằm lên chờ Hạng Vân Độc khen mình nhưng Hạng Vân Độc mãi không nói gì, cô không thể nào không bĩu môi.

Hạng Vân Độc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, cô xinh đẹp đến mức không giống người thật. Những từ như “Hoàng Tuyền”, “âm ty”, “phán quan” từ miệng cô thốt ra chẳng khác gì nói chuyện ăn cơm uống nước hằng ngày.

“Chỉ… chỉ đơn giản thế thôi à?”

A Kiều nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Hạng Vân Độc đầy vẻ khó hiểu, dương gian và âm ty đều có luật pháp, nếu như bắt sai thì chỉ cần người kia chưa hết dương thọ thì cũng phải thả về.

“Thế hôm nay, ở nhà…” Hạng Vân Độc từ từ lên tiếng, định hỏi xem vì sao cô lại hiểu biết rõ ràng, cặn kẽ về thế giới bên kia như thế, hỏi xem nói cho cùng hôm nay ở nhà cô đã ra lệnh cho ai.

A Kiều cứng người, đưa hai hay lên đỡ đầu, nhắm mắt lại: “A, em đau đầu quá.”

Hạng Vân Độc không nói nên lời còn A Kiều vừa kêu gào đau đầu xong đã nhấc chăn lên, chui đầu vào trong đó, tựa đầu vào cánh tay của Hạng Vân Độc, mái tóc dài mềm mượt cọ lên tay anh.

Hạng Vân Độc thở dài: “Được rồi, tôi không hỏi em nữa.” Thấy cô vẫn chui đầu vào chăn không chịu ra, anh nở nụ cười, dùng cánh tay xoa đầu cô, “Không hỏi thật đấy, em ra đây đi.”

Lúc này A Kiều mới chui từ trong chăn ra, cười tủm tỉm nhìn Hạng Vân Độc, đầy vẻ hài lòng.

Khương Thần mua đồ ăn về, đi đến cửa phòng định đi vào thì đã thấy người lúc nào cũng mang một bộ mặt lạnh như băng, mười dặm gió xuân thổi cũng không tan là Hạng Vân Độc đang vắt tay lên trán cười. Cậu sững sờ mất một lúc rồi mới đi vào: “Cơm về rồi đây.”

Cậu mua một suất cơm thịt băm xào trứng gà, Hạng Vân Độc có thể dùng một tay cầm thìa trộn lên ăn.

Khương Thần còn phải về cục cảnh sát. Nghe nói nền tảng livestream không chịu cung cấp thông tin liên hệ của chủ weibo, nhất định phải có yêu cầu từ cục cảnh sát ở thủ đô, cậu “A” lên một tiếng: “Không phải đòi có yêu cầu từ đơn vị cảnh sát đầu ngành sao? Được thôi, thế thì để đơn vị cảnh sát đầu ngành yêu cầu, cái loại chủ tài khoản này không thể nào không trừng trị được.”

Tống Phương cũng muốn ở lại chăm sóc cho Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc hơi ngại, dù sao anh đã quen ở một mình nên từ chối mấy câu, A Kiều phụ họa: “Đúng vậy, chị về đi, trong bụng chị còn có em bé nữa mà.”

Vừa nói cô vừa nhìn lướt qua con ma may mắn kia một cách đầy hâm mộ.

Bản thân Tống Phương cũng mới biết mình mang thai, chị còn chưa nói với đội để xin dừng nhiệm vụ tuyến đầu. Nói cho cùng với chị hiện giờ, nhiệm vụ tuyến đầu có nhiều điểm không phù hợp, vừa ảnh hưởng tới công việc, lại còn không có lợi cho em bé.

Mặt chị hơi đỏ lên: “Sao mà em… Đúng là anh em mà.” Chị cho là A Kiều quan sát ra được, cũng tỉ mỉ thận trọng y như Hạng Vân Độc, hai anh em quả là rất giống nhau.

Hạng Vân Độc liếc nhìn A Kiều một cái, tiếp lời: “Về sau cô đừng làm nhiệm vụ tuyến đầu nữa, đổi vị trí khác, tôi giúp cô nói với người trong đội.”

Buổi tối đã có A Kiều ở đây. Phòng bệnh này là phòng một người do Lão Giang cố ý sắp xếp, có bàn có TV. Hạng Vân Độc ăn cơm, uống thuốc xong, y tá tới kiểm tra lại cho anh một lần, anh liền thiếp đi.

A Kiều ngồi trên ghế xem TV. Ban đêm, TV chiếu lại phim võ hiệp dài tập cũ. Cô đang xem say sưa bỗng chợt nghĩ nếu như thuật khống chế gió của cô lại mạnh hơn chút nữa thì có phải cô cũng có thể nâng cả người mình lên, giống như những người trong phim này, bay lên ngọn cây, nóc nhà, oai phải biết.

Đang xem mê mẩn, màn hình TV bỗng trở nên mờ mịt, mắt A Kiều lóe lên, mấy con ma nữ hiện lên trước mặt cô.

Cô quan sát bọn họ một lúc. Trong số họ, có ba ma nữ mặc áo liệm sạch sẽ đàng hoàng, chỉ có một con ma ăn mặc rách rưới tả tơi, trên mặt trên đùi đầy vết thương.

Mấy con ma nữ này không có ác ý, đó là những người bị Trương Phong hại chết, vốn phải ở dưới âm ty chờ Trương Phong chết đi mới được minh oan, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà hồn Trương Phong lại bị Hàn Cương kéo vào chốn U Minh.

Có được cơ hội như thế làm sao mà bỏ qua được. Trước mặt phán quan, bọn họ đã điểm lại những hành vi phạm tội của Trương Phong, đợi đến khi hết dương thọ, Trương Phong sẽ bị kéo thẳng đến mười tám tầng địa ngục để chịu hình phạt tra tấn.

Từ nay, mấy ma nữ này sẽ không phải chờ đợi nữa, tâm nguyện đã được hoàn thành, như thế có thể đi đầu thai luôn.

Lần này họ chủ động tới là để cảm ơn A Kiều.

A Kiều cũng xem tin tức, tin tức trên TV nói Trương Phong đã giết hại ba cô gái, đã tìm thấy thi thể nhưng giờ lại có tận bốn ma nữ tới đây, cô nhìn về phía ma nữ mặc váy áo tả tơi.

Ma nữ kia nói: “Bố mẹ tôi vẫn đang tìm tôi, xin nhờ cô giúp bọn họ tìm được thi thể của tôi. Hỏa táng, tâm nguyện của tôi cũng sẽ được hoàn thành.”

Đã tới tận đây rồi, tình trạng lại đáng thương như thế, A Kiều đồng ý với cô: “Vậy cô nói cho tôi địa điểm ở đâu để tôi nghĩ cách.”

Ma nữ lại lắc đầu: “Gã ta giết tôi nhưng không biết vứt xác ở chỗ nào, tôi chỉ nhớ đó là một sườn núi, lần nào trời mưa tôi cũng rất lạnh.”

Không có địa điểm chính xác nhưng lại có tên họ và tên thành phố, A Kiều ghi lại cẩn thận, chờ Hạng Vân Độc tỉnh sẽ nói với anh, để anh lấy lại công bằng cho ma nữ, dù sao anh cũng là cảnh sát.

Ba ma nữ kia đã quay về âm ty, riêng ma nữ này lại chần chừ mãi không đi. A Kiều nói: “Tôi đã đồng ý với cô rồi thì nhất định sẽ giúp, cô mau về đi thôi.”

Ma nữ lắc đầu: “Còn có một người nữa, tôi nhất định không thể để hắn yên được.”

Cô cãi nhau với bạn trai. Bạn trai đuổi cô xuống xe. Đó là một đoạn đường hẻo lánh, cô thậm chí còn không nhớ nổi tên, đang đi men theo lề đường thì bị Trương Phong bắt.

Trương Phong tra tấn cô ba ngày. Trong ba ngày này, cô vẫn luôn hy vọng bạn trai của cô sẽ đi tìm cô, không tìm thấy thì báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì có thể cô vẫn còn hy vọng được cứu.

Nhưng cuối cùng chẳng ai tới cả.

Thậm chí tới khi phát hiện ra cô mất tích, để trốn tránh trách nhiệm, bạn trai cô còn không thừa nhận vào thời gian đó bọn họ đang ở cùng nhau, hơn nữa còn không nói ra đoạn đường kia nên thi thể của cô mãi vẫn chưa được tìm thấy.

Cô chết cũng không cam lòng, hiện giờ Trương Phong phải vào tù nhưng cô không thể tha cho người còn lại kia được.

Ma nữ cuối cùng này đã được phán quan cho phép về dương gian, đi theo tên đàn ông kia, mãi cho tới khi hắn hết dương thọ, bị bắt hắn về U Minh mới thôi. Những tháng ngày còn lại, hắn đừng mong ngủ yên được một ngày.

Hạng Vân Độc bị tiếng nói chuyện đánh thức nhưng lại không mở mắt ra quấy rầy A Kiều. Chờ bọn họ đi hết, anh mới mở mắt: “Nói như thế thì có đến bốn nạn nhân.”

Bởi còn một người vẫn chưa được tìm thấy nên không thể biết có liên hệ gì với vụ án của Trương Phong hay không.

A Kiều gật đầu: “Cô ấy cũng không biết cô ấy đang ở đâu, liệu có cách gì không?”

Nếu linh hồn của Trương Phong có thể quay trở lại cơ thể và tỉnh táo lại thì có thể sử dụng một số biện pháp thẩm vấn nghi phạm để hỏi ra toàn bộ sự thật về quá trình phạm tội của gã.

Vốn dĩ không biết có nạn nhân thứ tư, nhưng giờ đã biết, Hạng Vân Độc sẽ không để yên như thế. Thậm chí anh có thể nói là lúc đánh nhau đã nghe Trương Phong nhắc đến người thứ tư. Tóm lại làm thế nào cũng phải bóc trần được vụ này.

Anh gọi điện thoại cho Khương Thần: “Cậu về tới cục chưa? Tôi vừa nhớ ra một chuyện, lúc đánh nhau, Trương Phong nói gì đó về người thứ tư, hẳn còn có nạn nhân mà trước đó chưa tìm ra được, cậu về hỏi lại cho kỹ càng, xem có thể tìm thêm chứng cứ phạm tội hay không.”

Khương Thần nhanh chóng chạy về cục cảnh sát, báo cáo chuyện này lên trên, xem Trương Phong có còn giả điên hay không. Dù gã có giả điên thế nào đi chăng nữa thì cũng phải bị đưa ra công lý.

Ánh đèn màu trắng vừa lóe lên, A Kiều lập tức đứng bên cạnh Hạng Vân Độc, cô ngửi thấy mùi máu trên người lệ quỷ.

Cứ tưởng là lại có biến cố gì nữa, không ngờ là Lão Hàn lại xuất hiện trong phòng. Lúc này con ma bị khóa trong xích sắt của anh ta là người chồng đã hóa thành lệ quỷ kia. Thấy hai người cảnh giác cao độ, anh ta bật cười: “Không sao.”

Nhân lúc trời tối, anh ta đã đổi hồn hai người kia với nhau, hiện giờ trong thân thể của Trương Phong chính là Trương Phong thật.

Lệ quỷ thì phải dẫn về nhưng vụ án vẫn chưa có manh mối, anh ta cố ý tới đây gặp Hạng Vân Độc.

Lão Hàn lấy một quyển sổ bìa đen chữ vàng ra, trên đó có dòng chữ “Chứng nhận quỷ sai tạm thời”. Hàn Cương cười tủm tỉm nói: “Dưới đó đã biết chuyện lần này, định mời cậu làm quỷ sai tạm thời, trợ giúp việc phá án.”

Đây là chuyện tốt, gần như là trăm năm khó gặp, làm việc này sẽ tích lũy được công đức.

Chuyện dùng nhân viên ngoài biên chế của Thiên Đình, Địa Phủ đã có từ xưa, tỷ như Ngụy Chinh xử trảm Long Vương, Bao Công ban ngày xử người dương, ban đêm phán người âm. Những người sống làm việc cho Địa Phủ toàn là những người mang mệnh cách quý nhân.

Người như Hạng Vân Độc hoàn toàn thích hợp.

A Kiều nhìn cuốn sổ chứng nhận quỷ sai tạm thời, ôm chặt cánh tay Hạng Vân Độc: “Không được không được, anh không được đồng ý.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN