A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
Chương 39: A Kiều hôm nay mạnh lên không?
Càng ngày càng mạnh.
Editor: Iris N
Khương Mật nhận lời cảm ơn của hai người họ, mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Bảo cô nói cái người tên Trần Ngưỡng Chính này có điểm nào khiến cô cảm thấy không ổn thì cô cũng chỉ nhớ ra được cái này.
Trần Ngưỡng Chính vẫn luôn là thầy giáo được yêu quý trong trường, vẻ ngoài đẹp trai, con người lại tao nhã, còn trẻ như vậy nữa, rất thân thiện với sinh viên. Bởi có hứng thú với tâm lý học nên Khương Mật mới đi nghe khóa học kia.
Tuy nhiên vào tiết học ấy, Trần Ngưỡng Chính đề cập tới PUA để nói lên rằng có một hiện tượng như vậy nhưng anh ta lại tỏ ra cực kỳ hứng thú, lúc nói về chuyện này còn thể hiện sự ham thích và hưởng thụ quá mức.
Anh ta thao thao bất tuyệt, nhắc tới những trường hợp ở nước ngoài, đầu tiên là lấy được lòng tin của phái nữ, sau đó là khéo léo giăng bẫy, dẫn dắt lòng hiếu kỳ và nhu cầu khám phá của bọn họ, cuối cùng khiến họ bị mê hoặc.
Trần Ngưỡng Chính mở đầu rất thú vị, cũng rất dễ hiểu. Tỷ như ban đầu PUA thực ra chỉ là nghệ thuật trò chuyện, dạy người ta phải nói chuyện như thế nào mới có thể gây ấn tượng với các cô gái, phối hợp trang phục ra sao, lấy lòng các cô gái thế nào.
Anh ta còn cười tủm tỉm chỉ vào mấy sinh viên nam: “Đến động vật còn lựa chọn những đối tượng đẹp đẽ và mạnh mẽ hơn chúng, nói gì là con người chứ? Các cậu ăn mặc thế này mà lên lớp của tôi là thế nào?”
Mọi người cười vang. Sau đó Trần Ngưỡng Chính đưa ra vài ví dụ, phân tích sâu hơn rồi từ từ đề cập đến việc thao túng cảm xúc, nói rằng sau khi được đối phương tin tưởng hoàn toàn thì phải làm thế nào để tiêu diệt sự tự tin của đối phương.
Ví dụ như với một cô gái đẹp thì bạn không thừa nhận giá trị của vẻ đẹp.
Ví dụ như với một cô gái thông minh thì bạn không thừa nhận giá trị của trí tuệ.
Phá hủy ưu thế mà bọn họ tin tưởng nhất, sự thừa nhận về giá trị bản thân của bọn họ sẽ giảm dần cho tới khi họ hoàn toàn đặt giá trị của mình xuống cấp thấp hơn bạn.
Đây là bước khởi đầu của quá trình thuần hóa.
Ban đầu còn có các sinh viên tham gia thảo luận, cảm thấy khá thú vị nhưng sau đó mọi người dần cảm thấy bất an.
Khi Trần Ngưỡng Chính chú ý tới biểu cảm trên khuôn mặt của đám sinh viên, anh ta ngừng lại, không giảng giải tiếp, ngược lại còn chuyển sang phê phán lý thuyết nầy, nói rằng thao túng tâm lý và cảm xúc là vô đạo đức nhưng đề tài thảo luận này cực kỳ thú vị, nếu ai cảm thấy hứng thú với chủ đề này thì có thể thảo luận riêng với anh ta sau giờ học.
Anh ta thậm chí còn nói đùa một câu. Khương Mật còn nhớ rõ câu nói đùa của anh ta, anh ta nó: “Thực ra ngay từ đầu, lý thuyết này chỉ hướng đến việc tăng EQ của nam giới, có tác dụng tích cực trong việc thoát khỏi tình trạng độc thân. Ai mà muốn thoát khỏi tình trạng độc thân thì có thể thảo luận với nhau một chút xem sao.”
Anh ta dường như còn tỏ ra rất nghiêm túc, chỉ chỉ vào mấy bạn học nam mang vẻ mặt háo hức, nói: “Tôi sẽ giám sát các cậu đấy, đừng có đi lệch hướng.”
Vì thế, không khí kì quái vừa rồi trên lớp cũng tan đi nhanh chóng, mọi người lại thả lỏng, cười ồ lên, cảm thấy thầy Trần chỉ đam mê tâm lý học nên mới nghiên cứu về vấn đề này.
Tiết học đó khiến Khương Mật khó chịu trong một thời gian dài. Cô nói chuyện với bạn mình về chuyện này, bạn cô lại cảm thấy cô suy diễn hơi quá: “Sao có thể thế được, chẳng phải thầy Trần đã nói là thầy ấy sẽ giám sát bọn họ sao, cậu nghĩ quá lên rồi.”
Nếu Khương Mật không có cậu em trai làm nghề cảnh sát như Khương Thần, vẫn thường nghe Khương Thần kể về các loại vụ án, có thể cô cũng dễ tin người như thế, dù sao thì người kia cũng là thầy giáo được đông đảo học sinh yêu mến, lại từng xuất bản sách tâm lý học.
Sau khi cảm thấy không thoải mái, rốt cuộc cô không bao giờ đến lớp của Trần Ngưỡng Chính nữa.
Hạng Vân Độc ghi chép hết những điều Khương Mật nói vào sổ tay. Anh đặc biệt chú ý tới việc Trần Ngưỡng Chính có thể đã tổ chức một nhóm nhỏ để thảo luận về vấn đề này. Anh hỏi: “Về sau có thông tin gì về cái nhóm thảo luận này không?”
Khương Mật lắc đầu, cô không biết rõ về chuyện này lắm, cũng không chủ động để ý, dường như không có cô gái nào tham gia vào nhóm chat này, chỉ có mấy sinh viên nam nói chuyện với nhau, trong đó có mấy người thật sự có thay đổi, biết chú ý tới vẻ bề ngoài của mình.
Hạng Vân Độc ghi lại những điều này để lúc về bảo Tiểu Bàn theo dõi.
Khương Mật thấy anh nghiêm túc như vậy, trầm ngâm một chút rồi nỏi: “Xảy ra chuyên gì à?”
Hạng Vân Độc vốn không định nói chuyện này cho Khương Mật nhưng A Kiều được cho ăn nên mau mồm mau miệng hẳn, nói thật luôn: “Trường Trung học số 1 có một cô gái đã chết, có liên quan đến anh ta.”
Hạng Vân Độc vỗ nhẹ lên đầu A Kiều, lườm cô một cái, hơi có vẻ trách cứ. A Kiều lè lưỡi, tiếp tục ăn bò né.
“Vụ này còn chưa có chứng cứ xác thực nên hy vọng cô đừng nói ra ngoài.”
Khương Mật hơi sửng sốt, cô cảm thấy Trần Ngưỡng Chính cùng lắm chỉ là có gì đó không ổn, không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy. Cô gật đầu: “Vâng, nếu có manh mối gì, em sẽ nói với anh.”
Hạng Vân Độc đã điều tra, Trần Ngưỡng Chính là một người rất “trong sạch”. Tất nhiên, anh ta không có bất cứ tiền án tiền sự nào, đến cả vấn đề về nợ tín dụng cũng không có.
Cuộc sống của anh ta vẫn luôn rất suôn sẻ, có công việc đàng hoàng, trình độ học vấn cao, đẹp trai, nhận được nhiều thiện cảm từ phái nữ, anh ta còn chuẩn bị kết hôn, đối tượng kết hôn là con gái của một doanh nhân địa phương nổi tiếng ở Giang Thành.
Hạng Vân Độc điều tra được rằng bọn họ đã đặt khách sạn, thanh toán tiền đặt cọc, dự định sang năm sẽ cử hành hôn lễ thật hoành tráng. Anh ta sẽ trở thành con rể của doanh nhân kia.
Nếu sự tồn tại của Chu Mộng Khiết đe dọa tới địa vị xã hội mới mà anh ta sắp có được, vậy thì Chu Mộng Khiết không chỉ đơn giản là tự sát như thế.
Hạng Vân Độc tìm hiểu được kha khá, A Kiều cũng đã sắp ăn xong. Anh lại cảm ơn Khương Mật một lần nữa, định đưa A Kiều đi.
A Kiều không nỡ đi, Khương Mật cười: “Chị ở trường suốt, lần sau nếu em lại muốn đến chơi thì gọi điện thoại cho chị.”
Về điểm này, Hạng Vân Độc rất ủng hộ, cô không thể cứ chơi mãi với mấy người bạn ma như thế được. Hôm nay, anh đã quan sát cả một ngày, thấy người và ma cũng khác nhau, cô hẳn là nên tiếp xúc nhiều hơn với các cô gái khác. Khương Mật lớn hơn cô một chút, vừa hay có thể chăm sóc cho cô.
Hơn nữa, theo sự quan sát của Hạng Vân Độc, A Kiều không thích học một chút nào, cô cảm thấy đi học là một việc không quan trọng. Khương Mật sắp tốt nghiệp cao học. Ở bên Khương Mật nhiều hơn có khi sẽ tạo ảnh hưởng tích cực đến cô.
Hạng Vân Độc xoa đầu A Kiều: “Đúng đấy, sau này em có thể chơi với chị Khương nhiều hơn.”
A Kiều chớp chớp mắt. Trước khi chết, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra được có ngày cô sẽ làm bạn với kiếp sau của Vệ Tử Phu. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy khá hay ho.
Hôm nay là thứ sáu, Hạng Vân Độc muốn đánh nhanh thắng nhanh, A Kiều nói con ma trẻ con kia đã có thể rời khỏi cơ thể mẹ, tay chân sắp mọc dài ra, cơ thể của Chu Mộng Khiết lại càng ngày càng mờ đi, cứ kéo dài mãi thì có lẽ sẽ còn phát sinh lắm vấn đề.
Nhân lúc trong trường không có học sinh, phải bắt con ma trẻ con đó ngay trong đêm.
Một người một ma tới trường Trung học số 1 Giang Thành, học sinh đang lục tục ra về nhưng trường Trung học số 1 Giang Thành có học sinh nội trú, khối lớp nào cũng có một hoặc hai lớp gồm toàn bộ học sinh là học sinh nội trú. Những lớp học này dành riêng cho những học sinh giỏi ở vùng nông thôn lên học và những học sinh xa nhà.
Học sinh thành phố sẽ về nhà vào thứ sáu nhưng những học sinh nông thôn thì vẫn ở lại.
Những học sinh nội trú đó ăn xong bữa tối sẽ trở lại phòng học, cùng học tiết tự học buổi tối.
Hạng Vân Độc muốn vào trong khuôn viên trường bắt con ma nhỏ kia thì nhất định phải chờ đến sau khi học sinh nội trú trở về kí túc xá, trong khu dạy học không còn người nào nữa.
Ký túc xá ngăn cách với khu dạy học bởi nhà ăn, thư viện và một sân thể dục lớn nên chỉ cần không để con ma nhỏ này chạy mất thì bọn họ hẳn không thể nghe thấy tiếng động gì, mấu chốt nằm ở người bảo vệ đang chăm chú vào màn hình camera giám sát kia.
A Kiều ngồi trong xe, đưa ra ý kiến: “Chúng ta trèo tường vào thôi, em nâng anh, không ngã được đâu.”
Hạng Vân Độc không nhịn được lại xoa đầu cô, hành động này thật đúng là càng ngày càng thuận tay. Anh nói: “Cứ coi như trèo tường vào được đi thì vẫn có camera, ông ấy có thể nhìn thấy chúng ta.”
Chứng nhận quỷ sai không thể giúp anh ẩn thân được.
Lúc tới đây, Hạng Vân Độc còn nghĩ ra cách mua một bình đồ uống, cho thuốc ngủ vào bên trong để bảo vệ ngủ một giấc. Anh không ngờ một cảnh sát nhân dân chính trực như mình lại có ngày dùng cách này để bắt ma.
“Cần gì phiền phức như thế.” A Kiều đưa tay ra sau lưng, cô giờ mạnh lắm rồi, chỉ cần thổi một hơi là bọn họ ngất đến sáng luôn.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên, A Kiều liền chạy tới phòng bảo vệ, gõ cửa kính: “Cháu quên cặp sách trong trường rồi.”
Người mở cửa sổ chính là Lão Lý, ông ta nhận ra A Kiều chính là cô bé nghĩ quẩn trên sân thượng ngày hôm đó, ông ta lải nhải mãi: “Sao đến cặp sách cũng quên thế hả? Thế thì làm bài tập thế nào được? Thầy cô giáo phạt cháu cho mà xem.”
Những chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra nhưng mà muộn thế này rồi còn trở lại trường thì cũng hiếm thấy, có thể là có quá nhiều bài tập thật. Nói xong, ông ta liền lấy chìa khóa, đưa A Kiều tới khu dạy học.
A Kiều đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho Hạng Vân Độc, bảo anh ở lại đó chờ, chờ cô lừa được ông bảo vệ này đi đâu đó rồi sẽ mở cửa sắt cho anh đi vào.
Trời đã tối đen, khu dạy học không một bóng người, đến cả một bóng đèn cũng không có. Lão Lý lải nhải suốt dọc đường, cầm một chiếc đèn pin, chầm chậm leo lên cầu thang: “Mấy đứa trẻ các cháu ấy mà, có điều kiện mà chẳng biết trân trọng chút nào, hồi đó bọn bác muốn đi học còn chẳng được đâu đấy.”
Ông ta nói mấy câu, cảm thấy có gì đó không ổn, sao tự dưng phía sau chẳng có tiếng động gì thế không biết, cả cầu thang chỉ có tiếng bước chân của mình ông ta.
Lão Lý quay đầu lại, phía sau không một bóng người, ông ta lại xuống tầng dưới tìm: “Cô bé? Cháu đừng có chạy lung tung đấy.” Tim ông ta đập thình thịch, đừng có mà lấy cớ chạy tới nhảy lầu đấy nhé.
Vừa định xoay người đi lên tầng, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách, Lão Lý thở dài: “Đừng chơi trốn tìm nữa, mau chóng lấy cặp sách rồi về nhà, học hành chăm chỉ vào.”
Tiếng cười kia lại vang lên, lần này giọng cười ở gần Lão Lý hơn nhiều, ở ngay góc cầu thang. Lão Lý định mắng cô bé này mấy câu, bỗng dừng lại, giọng cười này không giống với giọng cười của một cô gái, thậm chí còn giống một đứa trẻ, một đứa trẻ sơ sinh.
Cả một tòa nhà ở khu dạy học mà chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin của ông ta. Lão Lý tự nhận là bạo gan hơn Tiểu Vương, nếu không cũng chẳng nhận ca trực ban đêm, ông ta quát lên: “Làm gì thế hả? Đừng có mà đùa dai!”
Tiếng cười khanh khách của trẻ con càng lúc càng gần ông ta hơn, giờ đây đã ở ngay sau lưng ông ta.
Tiếng cười ngây thơ này lại khiến Lão Lý dựng tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh. Ông ta cầm đèn pin, từ từ xoay người lại, chùm sáng rọi về phía đó, phía sau trỗng rỗng, không có gì cả.
Ngay khi ông ta vừa thở phào nhẹ nhõ đã cảm thấy trên mu bàn chân có thứ gì đó. Ánh đèn pin từ từ chiếu xuống, một đứa bé sơ sinh đầu trọc lóc, đen xì xì đang bám vào cầu thang, đặt bàn tay nhỏ tẹo lên mu bàn chân ông ta, cười khanh khách.
Lão Lý trợn mắt ngất xỉu. Đầu ông ta vốn phải đập vào cầu thang nhưng lại được một lực rất nhẹ đỡ lấy, Chu Mộng Khiết đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt Lão Lý sang một bên.
Con ma trẻ con giận dữ!
Chỉ oán niệm không thôi đã không còn đủ để nuôi được nó nữa. Nó càng lớn cũng thì phải ăn nhiều hơn, liền tìm mọi cách để kiếm đồ ăn. Lão Lý chính là đồ ăn tiếp theo của nó.
Giờ nó có miệng rồi, có thể ăn máu thịt con người.
Chu Mộng Khiết nhìn nó, đầy vẻ đau lòng, giang hai tay về phía nó, định bế nó lên.
Con mà trẻ con lại há miệng rít lên với Chu Mộng Khiết. Nó cho là cô ấy đang cản trở việc tốt của mình.
Nhưng nó thật sự đói lắm rồi, hơn nữa càng ngày càng nhanh đói, dường như nó đã ăn sữa chán rồi, cần phải ăn cơm. Nó không ăn được máu thịt của Lão Lý, vô cùng tức giận với mẹ mình. Nó bò tới, lại chuẩn bị leo lên cổ Chu Mộng Khiết, hút ma lực của cô ấy.
Theo bản năng, nó chỉ biết đòi hỏi nhưng nếu tiếp tục hút, Chu Mộng Khiết sẽ biến mất.
Đúng lúc này, nó ngửi thấy một mùi hương mê người.
Nó đẩy mẹ mình ra, ban đầu còn bò trên mặt đấy bằng cả tay lẫn chân, bò được mấy bước liền đứng dậy, lạch bạch chạy tới, vừa chạy vừa phát ra tiếng cười ngây thơ chỉ có ở trẻ con.
Hạng Vân Độc và A Kiều đã chờ nó rất lâu. Khu dạy học lớn thế này, lại có nhiều ngóc ngách để nó có thể ẩn nấp. Ngay từ đầu, bọn họ đã không định đi hết từ phòng học này đến phòng học khác để tìm nó.
A Kiều bảo Sở Phục thả sát khí ra, dùng mùi hương này để hấp dẫn nó, giăng bẫy, bắt ba ba trong rọ.
Con ma trẻ con này không có trí khôn, chỉ có bản năng. Nó ngửi được mùi thơm bèn chạy tới sảnh trung tâm của khu dạy học, định há miệng hút sát khí.
Nhưng nó lại giữ được sự nhanh nhạy của những loài động vật nhỏ, dừng lại trước cái bẫy mà Hạng Vân Độc đã giăng ra. Cái đầu to tới mức dị dạng của nó đập lung tung khắp nơi, y hệt mấy con chó con mèo đang đói đến phát rồ.
Hạng Vân Độc nấp đằng sau chiếc cột, anh đưa mắt cho A Kiều, ra hiệu cho cô đừng cử động, anh sẽ lên một mình.
Nếu nó không bị lừa thì chỉ có thể bắt ép thôi.
Chu Mộng Khiết đi theo đứa trẻ, là là bay tới. Vào lúc Hạng Vân Độc đã chuẩn bị tinh thần phải đấu với cả hai cùng một lúc, cô ấy biết rõ đó là một cái bẫy nhưng không hề do dự, bước vào vòng tròn, giang hai tay ra, nói với con ma trẻ con: “Bé cưng, lại đây nào.”
Con ma trẻ con vẫn có sự gắn bó một cách tự nhiên với mẹ mình, có phát ra tiếng kêu đầy vui mừng của một đứa trẻ, lao vào vòng tròn, hút sát khí một cách điên cuồng.
Chu Mộng Khiết ôm lấy con mình. Cô ấy nhìn về phía A Kiều đang đứng sau cây cột, nói: “Cảm ơn cô.”
Chu Mộng Khiết vừa dứt lời đã có một tia sáng vàng mỏng manh bay về phía A Kiều. Lần này thì A Kiều nhìn thấy, cô nghi hoặc mở tay ra, ánh sáng vàng tan vào lòng bàn tay cô.
Sợi xích sắt quay tròn, bao quanh hai mẹ con rồi bỗng nhiên siết chặt lại. Lúc này con ma trẻ con muốn lao ra ngoài chạy trốn nhưng lại bị Chu Mộng Khiết giữ chặt vào lồng ngực. Bị nó cắn vào người, cô ấy vẫn không chịu buông tay.
Con ma trẻ con khóc ré lên, tiếng khóc của trẻ nhỏ làm để cả cửa kính trong đại sảnh cũng rung bần bật.
Hạng Vân Độc kinh ngạc, anh thậm chí còn chưa kịp ra tay, Chu Mộng Khiết đã tự lấy mình làm mồi nhử. A Kiều biết đây là tâm nguyện của cô ấy nên ngay từ đầu cô đã không nghĩ tới chuyện đối phó với Chu Mộng Khiết.
Bọn họ đi tới bên cạnh Chu Mộng Khiết. A Kiều nhìn Chu Mộng Khiết, hỏi cô ấy: “Cô còn nguyện vọng gì nữa không?”
Con ma trẻ con đã bị khống chế, cuối cùng Chu Mộng Khiết có thể nói được: “Trần Ngưỡng Chính… Anh ta… Anh ta là ma quỷ đột lốt người!”
A Kiều trợn trừng mắt, ma quỷ không đồng ý!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!