A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
Chương 42: A Kiều hôm nay giúp đỡ không?
Giúp chứ!
Editor: Iris N
A Kiều không biết mình về nhà thế nào, cô chỉ nhớ rằng lúc đang mơ mơ màng màng lại bị ai đó bế lên, cô mở choàng mắt, thấy là Hạng Vân Độc liền nhắm mắt lại.
Dù sao đi nữa thì lúc cô tỉnh dậy, cô đã nằm trên giường của mình, chăn đắp cẩn thận, đến cả con thỏ bông của cô cũng ở trong chăn.
Hạng Vân Độc bế A Kiều lên tầng, đặt lên giường, cô vẫn ôm chặt cánh tay anh không chịu buông ra, miệng làu bàu nói mớ, cạnh khóe miệng còn có một vết nước khả nghi.
Hạng Vân Độc bật cười khẽ, chắc là cô lại mơ thấy đồ ăn ngon gì rồi.
Tiện tay túm lấy con thỏ bông, anh nhét nó vào lòng cô để thay cho cánh tay mình rồi đắp chăn cho cả hai.
Lần này A Kiều lập công lớn. Nếu cô không phát hiện ra Trần Ngưỡng Chính có gì đó không ổn rồi nói cho Hạng Vân Độc thì nguyên nhân cái chết của Chu Mộng Khiết chẳng biết đến khi nào mới bị vạch trần.
Lúc A Kiều đang ngủ, Hạng Vân Độc bổ sung vào lời khai nhân chứng của cô, nói cô ở nước ngoài về, nhất thời còn chưa thể thích nghi được với bầu không khí trường học ở Trung Quốc, vậy nên đi phòng tư vấn tâm lý.
Nhân lúc Trần Ngưỡng Chính không ở trong phòng, cô lén lên mạng, vô tình lại nhìn thấy những thứ kia trong máy tính.
Về phía Nghiêm Thu Bình, Hạng Vân Độc đã đánh động từ trước, mong rằng bà cố gắng hết sức, nhắc A Kiều càng ít càng tốt. Nghiêm Thu Bình nghĩ đến lời nói của Hạng Vân Độc rằng lần này anh tới nhà với tư cách phụ huynh, bà cho rằng A Kiều cũng gặp phải cảnh ngộ giống con gái mình.
Nghiêm Thu Bình không nói gì. Chỉ cần nghĩ đến con gái, bà đã hiểu được cảm giác này. Xuất phát từ tâm lý bảo hộ, bà có thể thông cảm cho Hạng Vân Độc.
Tuy lần này Nghiêm Thu Bình đã can đảm đứng lên nhưng cũng vẫn hy vọng có thể bảo vệ con gái, không muốn để cô bé trở thành trò cười trong miệng bạn học cũ. Bà bày tỏ sự hối hận trước mặt nữ cảnh sát, khóc ròng nói: “Nếu như tôi, nếu như tôi mà phát hiện ra sớm hơn một chút, con bé cũng sẽ không như vậy.”
Nữ cảnh sát an ủi Nghiêm Thu Bình. Đến lúc ra ngoài, cô lắc đầu: “Trần Ngưỡng Chính là loại cầm thú đội lốt người, cần phải lột lớp da người của gã này ra.”
Tất cả những bằng chứng trong máy tính của Trần Ngưỡng Chính đều đã được tập hợp lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Mộng Khiết chính là con mồi mà gã ưng ý nhất, trên người cô ấy hội tụ tất cả những đặc điểm mà gã thích.
Trần Ngưỡng Chính đã gieo rắc động cơ tự sát từ rất sớm, liên tục ám chỉ Chu Mộng Khiết hãy “trả giá tất thảy” vì gã, thậm chí là chỉ có như vậy bọn họ mới có thể “thực sự ở bên nhau”.
Những cuốn sách và những bộ phim gã đề cử cho Chu Mộng Khiến tràn ngập lý thuyết về chuyện dâng hiến, hy sinh mới là tình yêu đích thực. Gã tiêm nhiễm ý tưởng này vào đầu óc một cô gái khao khát tình yêu thương và sự dịu dàng như Chu Mộng Khiết.
Bản thân Trần Ngưỡng Chính cũng không ngờ mình sẽ thành công nhưng gã lại “thành công” thật. Đối với gã này mà nói, việc Chu Mộng Khiết tự sát là một niềm vui bất ngờ.
Cung Luật đọc lời khai, cảm thấy có gì đó gờn gợn. Vai trò của Hạng Vân Độc trong vụ này đáng lẽ ra không nên nhỏ như thế, như vậy là anh cố ý tránh cho bản thân mình bị nhắc tới.
Anh ta cũng cho rằng vấn đề nằm ở Trần Kiều. Hạng Vân Độc muốn bảo vệ cho cô bé này. Cung Luật không thích Hạng Vân Độc, hơn nữa nhìn đi nhìn lại thế nào cũng thấy ngứa mắt nhưng anh ta sẽ không tạo ra tác động gì trong một chuyện như thế này.
Vậy nên tuy rằng phát hiện ra có gì đó không bình thường, anh ta cũng chẳng nói gì.
Bởi có liên quan đến Tống Tây Minh nên tầm ảnh hưởng của vụ án này tăng vọt. Ai cũng biết một ngày trước lễ đính hôn, con rể nhà họ Tống bị đưa tới cục cảnh sát, ngay sau đó tiệc đính hôn đã bị hủy bỏ.
Tin tức địa phương xuất hiện không ngừng, rất nhiều phóng viên muốn tìm hiểu thông tin nội bộ.
Cảnh sát vẫn luôn mong muốn truyền thông có thể thiết lập một kênh thông tin tốt, hy vọng truyền thông sẽ không đưa tin giật gân mà đưa tin về chuyện bọn họ phá án như thế nào, những vụ việc này đem lại tác dụng tích cực gì. Nếu những điều như vậy được tuyên truyền, họ có thể tạo dựng được niềm tin trong dân.
Tuy vậy thứ truyền thông muốn lại là độ nóng, đã có người vi phạm quy định, tìm hiểu xem học sinh nữ được đề cập trong vụ án lần này học ở đâu, còn chạy tới tận trường học thực hiện phỏng vấn, muốn tìm ra nạn nhân để đến tận nhà nạn nhân phỏng vấn.
Hạng Vân Độc là đội phó, tuy còn có Cung Luật, nhưng anh vẫn có nhiệm vụ và quyền lợi như trước đây. Anh gọi tất cả nhân viên liên quan đến vụ án này tới, mở cuộc họp.
Chu Mộng Khiết là trẻ vị thành niên, tuy cô ấy đã chết nhưng để bảo vệ cô ấy, cần phải giấu thông tin về tên thật và trường học của cô ấy. Ai tiết lộ ra ngoài, để truyền thông dựa vào đó viết lung tung thì cứ chờ bị xử phạt đi.
Cung Luật nhìn Hạng Vân Độc, anh ta vẫn chưa thể hiện lập trường của mình nhưng không phản đối đã là ủng hộ rồi. Sau cuộc họp, Hạng Vân Độc thấy anh ta mãi không đi, hỏi anh ta: “Sao thế? Anh có ý kiến gì à?”
Cung Luật lắc đầu, anh ta thể hiện phong cách thủ trưởng: “Không, anh làm khá lắm.”
Nhưng che giấu được thông tin về nạn nhân vẫn chẳng thể nào giấu được thông tin về trường học. Chỉ cần điều tra một chút về nghề nghiệp của Trần Ngưỡng Chính là biết ngay ngoại trừ việc dạy học ở đại họa Giang Thành, anh ta còn đảm nhiệm việc tư vấn tâm lý ở trường Trung học số 1 Giang Thành.
Đám phóng viên ùn ùn kéo đến đại học Giang Thành, túm lấy sinh viên để phỏng vấn, yêu cầu bọn họ bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề này. Có người tìm hiểu sâu hơn về vụ án, biết chuyện Trần Ngưỡng Chính tổ chức nhóm thảo luận, còn hỏi các sinh viên có từng tham gia hay không, có bạn bè người quen tham gia hay không.
Khương Mật và bạn cùng phòng của cô, Tùng Tĩnh, đi ngang qua. Nhìn thấy những phóng viên đó, Khương Mật kéo tay Tùng Tĩnh: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc cung cấp manh mối cho Hạng Vân Độc, cô cũng không ngờ bạn cùng phòng của mình lại là một trong những nạn nhân. Bạn trai của Tùng Tĩnh bị cục cảnh sát đưa về thẩm vấn, nhờ thế Tùng Tĩnh mới biết bạn trai cô vẫn luôn tham dự nhóm thảo luận kia, anh ta vẫn luôn cố gắng thử nghiệm những phương pháp được trao đổi trong nhóm trên người cô.
Tùng Tĩnh là một cô gái mạnh mẽ, bên cạnh lại có một người bạn lý trí như Khương Mật nên cũng không rơi vào bẫy. Tuy vậy, những việc đó vẫn có một số ảnh hưởng với cô, khiến cô cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.
Tùng Tĩnh nhìn những phóng viên đó một hồi, cô định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn tránh sang một bên. Cô hỏi Khương Mật: “Cậu có cảm thấy tớ rất vô dụng không?”
Khương Mật vỗ nhẹ lên cánh tay cô an ủi rồi khích lệ cô: “Cậu đã rất dũng cảm rồi.”
Bên ngoài cánh cửa sắt của trường Trung học số 1 Giang Thành, phóng viên vây kín đặc. Bảo vệ đóng chặt cửa, không cho họ đi vào. Đã mấy lần bọn họ đề nghị được phỏng vấn chủ nhiệm Hách nhưng đều bị từ chối.
Vốn dĩ mời người có chuyên môn tới tư vấn tâm lý cho học sinh là việc tốt, vì việc này, trường Trung học số 1 Giang Thành còn từng được cục giáo dục tuyên dương, đề nghị các trường trung học trong toàn thành phố phải học hỏi kinh nghiệm thành công của bọn họ, không ai ngờ lại có chuyện như thế này xảy ra.
Chủ nhiệm Hách gọi chủ nhiệm lớp trước đây của Chu Mộng Khiết và toàn bộ giáo viên đứng lớp vào họp trong văn phòng, bảo họ không được phép để lộ chuyện của Chu Mộng Khiết, cũng không được để học sinh liên tưởng tới được.
Sau một năm, mắt chủ nhiệm lớp Chu Mộng Khiết lại đỏ hoe: “Khi ấy tôi còn tưởng bệnh tình của em ấy đã khá hơn.” Rõ ràng là cô ấy cũng thoải mái hơn, mặt này tươi tỉnh hơn rất nhiều. Khi đó, chủ nhiệm lớp còn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cô ấy đột nhiên nhảy lầu.
Chủ nhiệm lớp lau nước mắt, hứa: “Chủ nhiệm yên tâm đi, hiện giờ bọn trẻ đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, không có thời gian nghĩ ngợi đâu.”
Chủ nhiệm Hách còn tổ chức hội nghị cho học sinh từng khối lớp để giáo dục tư tưởng cho học sinh, để bọn họ yên tâm học tập, tuần sau sẽ còn mời lần lượt các cựu học sinh có tên tuổi từng tốt nghiệp ở trường quay về, phát biểu cho bọn họ nghe.
“Ai dà, tớ đoán nữ sinh kia học ở trường chúng ta, cậu nói xem là ai nào?” Thẩm Lệ Na chạm vào người ngồi bên cạnh là Trịnh An Ni, bình thường cô nàng chẳng thích nhất những chuyện như thế này còn gì, biết đâu cô nàng còn có cả thông tin nội bộ nữa ấy chứ.
Vốn dĩ có nhiều phóng viên như thế ở bên ngoài, nếu có thể xác định đúng đâu là phóng viên của đài truyền hình địa phương, ra lộ mặt một tí cũng được nhưng mệnh lệnh của chủ nhiệm Hách đã rõ ràng, ai nhận phỏng vấn, lập tức kỷ luật.
Thế là nghiễm nhiên Thẩm Lệ Na đã lãng phí kỹ năng thượng thừa, có thể trang điểm như không trang điểm của mình mấy ngày nay. Tuy không thể nói gì với phóng viên nhưng cô ta vẫn liên tục lén buôn chuyện. Mọi người ai cũng đang đoán xem nạn nhân là sinh viên nữ ở trường đại học hay là học sinh nữ ở trường Trung học số 1 bọn họ.
Trịnh An Ni không dám bàn tán về chủ đề này, hồn ma của nữ sinh kia còn đang ở chỗ nào đó trong trường, có khi lúc này còn đang nghe chủ nhiệm Hách nói chuyện ấy chứ. Chỉ cần tưởng tượng thế thôi, cô nàng đã nổi cả da gà.
“Cậu ngậm cái miệng vào ngay, coi chừng buổi tối cô ấy đứng đầu giường cậu đấy.” Trịnh An Ni không thể chịu đựng nổi nữa, quát một câu, quát xong lại sợ hãi, nắm chặt Phật bài trong tay.
Thẩm Lệ Na nghẹn lời, trợn trắng mắt: “Cậu sợ quá hóa rồ rồi à?” Ngày nào cứ há miệng ra là thần thần quỷ quỷ, giờ đến rủ đi hát karaoke buổi tối cũng không chịu đi, thần kinh.
Chửi thầm xong, chỉ một lát sau, cô ta lại chạm vào cánh tay Trịnh An Ni, nhìn xung quanh một lượt, thì thầm: “Sao Trần Kiều không tới nhỉ?”
Hôm nay rõ ràng là cô có đi học, lại còn thay một chiếc ba lô mới, khiến cho nữ sinh ở lớp số 10 phải trầm trồ. Chiếc ba lô này nằm trong bộ sưu tập thu đông vừa mới được đăng trên tạp chí, hiện giờ mọi người vẫn còn đang mặc đồng phục mùa hè.
Mới tuần trước thôi, Thẩm Lệ Na vẫn còn nói chuyện với bạn thân rằng thế nào cũng phải đòi mẹ mua cho cô ta một cái, giờ thì không cần nữa rồi, mẹ Thẩm đỡ tốn tiền.
Sau khi đụng hàng ba lô với Trần Kiều, Trịnh An Ni cũng không đeo chiếc ba lô đó nữa, cô nàng không còn quan tâm tới chuyện này, nhiều người thích thì thể nào chẳng có hàng nhái, rẻ hơn nhiều.
Trịnh An Ni không biết thám tử tâm linh lại đang làm gì nhưng cô nàng biết vụ Trần Ngưỡng Chính bị bắt không thể không liên quan đến A Kiều. Hiện giờ cô nàng vô cùng sùng bái A Kiều, trong lòng đã thầm chấp nhận làm đàn em của cô.
Thấy Thẩm Lệ Na nói định báo cáo với cô giáo Vương việc A Kiều không đến, Trịnh An Ni lườm cô ta một cái: “Cảnh cáo cậu đấy, đừng có làm những việc như thế.”
Đúng là A Kiều có đi học thật, cô ngủ một giấc, lúc tỉnh lại cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Càng đào sâu vụ án của Trần Ngưỡng Chính, cảnh sát càng phát hiện ra nhiều nạn nhân, A Kiều càng ngày càng mạnh. Lúc ở cục cảnh sát, cô thấy những tia sáng vàng liên tục hòa vào người mình, đếm không xuể nữa.
Ngủ một giấc mà nhận được không biết bao nhiêu công đức, giờ tiện tay búng một cái ly thủy tinh trên bàn đã vỡ nát.
“Thứ chết tiệt gì thế này!” Lần đầu tiên trong cuộc đời làm ma của mình, A Kiều chửi tục một câu, cô đang đi lòng vòng trong phòng, không biết nên dùng cái gì để thử sức mạnh mới.
Ánh mắt dừng lại trên cuốn tạp chí thời trang. Cô mở tạp chí ra, chọn một chiếc túi và một đôi giày mới trong đó. Cô cong ngón tay lại, bức ảnh nho nhỏ bay tới tay cô. Sau đó, cô dùng ngọn lửa ma trơi đốt cho chính mình.
Một lúc sau, chiếc giường 1m8 đã phủ kín cả đống túi xách, quần áo, giày dép, đồ trang điểm, toàn bộ cuốn tạp chí đã bị cắt trống huơ trống hoác. A Kiều mở tay ra nhìn. Không thể tưởng tượng nổi, hóa ra tu công đức lại có tác dụng đến thế.
Cô quyết định phải tích lũy thêm nhiều công đức nữa. Vốn cô còn định trốn học, hiện giờ cô lại cực kỳ nóng lòng muốn tới trường học.
Đám phóng viên vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn lởn vởn bên ngoài cổng trường mãi, thi thoảng túm học sinh lại nói đôi ba câu, có người còn nhất quyết phải chặn đường họ, chiếu thẳng camera vào mặt họ, bắt được vẻ ngơ ngác trên mặt đám học sinh.
A Kiều đeo cặp sách mới, tay cầm bánh, bị một nữ phóng viên kéo lại.
Trực giác mách bảo cho nữ phóng viên rằng nạn nhân này nhất định là học sinh của trường Trung học số 1 Giang Thành. Cô ta đã điều tra về những học sinh nữ tự sát của trường Trung học số 1 Giang Thành trong mấy năm gần đây rồi kết hợp với thời gian Trần Ngưỡng Chính tới đây làm việc, rất chắc chắn rằng mình đã nắm giữ được “sự thật”.
Đôi mắt nữ phóng viên sáng rực lên, cô ta túm lấy A Kiều rồi hỏi: “Bạn học, em có biết Chu Mộng Khiết không?”
Bất cứ học sinh năm thứ hai, thứ ba nào cũng biết cái tên Chu Mộng Khiết này, đến bây giờ trên bảng tuyên dương của trường vẫn còn ảnh của cô ấy. Năm ngoái, đây cũng coi như là một tin tức lớn ở trường Trung học số 1, nếu tự dưng lại bị hỏi tới thì có thể học sinh sẽ buột miệng để lộ điều gì cũng nên.
A Kiều hơi nhíu mày. Cô có thể nhìn thấy từng luồng ác niệm cuồn cuộn tuôn ra từ cái miệng đang há ra của nữ phóng viên, bao gồm cả danh lợi và những ham muốn xấu xa.
A Kiều hất cằm: “Câm miệng.”
Nữ phóng viên sửng sốt, cô ta không ngờ một học sinh lại có thể không biết nể nang gì như vậy. Cô ta tức tối đến mức còn định giữ chặt A Kiều, dạy cho cô làm người thì phải biết lễ phép nhưng cô ta há miệng ra lại chẳng phát ra âm thanh nào cả, liên tục đưa tay véo vào cổ họng vẫn không nói nên lời, mặt đỏ bừng lên vì lo lắng.
A Kiều lườm cô ta một cái, hừ một tiếng, lạnh lùng bỏ đi. Trong vòng một tháng, cô ta đừng nghĩ tới chuyện nói năng gì nữa.
A Kiều bực dọc nhưng lại thu hoạch được một phần công đức bất ngờ. Cô không hiểu lắm. Không cho người phụ nữ kia nói chuyện chính là tạo công đức sao?
Công đức thật khiến một con ma như cô chẳng biết đường nào mà lần.
A Kiều quyết định vẫn cứ làm những việc chắc chắn thì hơn. Nhân lúc mọi người đều tới hội trường lớn nghe chủ nhiệm Hách nói chuyện, A Kiều đi khắp nơi trong trường tìm ma. Cô kéo một con ma từ dưới bục giảng ra.
Đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của con ma kia, cô nhiệt tình hỏi: “Này, có cần tôi giúp gì không?”
Editor: Thực ra mấy chương trước rất bực mẹ của Chu Mộng Khiết nhưng đến chương này là hết bực một cách đáng buồn… Haizzz
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!