A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
Chương 7: A Kiều, hôm nay xinh đẹp không?
Đẹp chứ!
Editor: Iris N
A Kiều được ăn cá tươi, vô cùng hài lòng với cái kiếp sau này của Lưu Triệt.
Cô vẫn luôn là một con ma biết trước biết sau, trong lòng thầm quyết định, sau khi lấy được nhà vàng, cô sẽ chia cho anh ít đồ chôn cùng của mình, để cho anh cũng phát tài một chút ở chốn dương gian.
Hạng Vân Độc phát hiện ra thiếu nữ trước mặt mình ngoại trừ trầm mặc còn có một đặc điểm nữa là ăn uống tốt, một mình cô đã ăn hết một nửa chỗ cá. Ngoài ra, dù ăn gì đi chăng nữa, cô sẽ luôn thể hiện vẻ mặt vừa cảm động lại vừa thỏa mãn.
Hạng Vân Độc vừa trút cá vào nồi nước rồi lại vớt ra, cảm giác như thể phía sau mình thoáng hiện lên mấy chữ to “Đầu bếp Trung Hoa” [1], không nhịn được liền hỏi cô: “Trước đây em ăn những gì gì thế? Khó nuốt đến vậy cơ à?”
[1] Nhân vật trong truyện tranh, ở VN, NXB Kim Đồng từng xuất bản bộ này, tên là “Tiểu đầu bếp cung đình”
Đến mấy món phụ để khai vị cô cũng đã ăn sạch, hình như bình thường không có ai động đến mấy đĩa đồ ăn đó, người phục vụ thấy bàn trống không, lại tặng thêm một phần.
A Kiều nhai cá viên, đôi mắt hạnh nhân đen láy, còn có thể ăn cái gì nữa, đương nhiên là hương nến rồi, rất nhiều năm rồi cô chưa được dùng đến lưỡi, từ lâu đã quên mất đầu lưỡi có thể nếm được cả trăm loại hương vị khác nhau.
Cô nuốt miếng cá viên, nghĩ ngợi một lát rồi nói với Hạng Vân Độc: “Anh từng ăn nến bao giờ chưa?”
Hạng Vân Độc cho rằng cô đang nói đồ ăn nước ngoài khó nuốt, bật cười, vớt cho cô một bát cá viên nữa. Rõ ràng cô được giáo dục rất kỹ càng, ăn nhanh như vậy, nhiều như thế nhưng vẫn giữ được vẻ lịch sự, nhai nuốt không phát ra tiếng động, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, tựa như anh đào tươi đỏ tháng tư.
“Ăn no chưa?” Hạng Vân Độc hỏi cô, cả một nồi lẩu đã sạch bách.
A Kiều cầm đũa tự cảm nhận một chút. Lúc còn là ma, không biết đã bao nhiêu năm cô không được ai thờ cúng, mà ngay cả có được thờ cúng đi chăng nữa, cái cảm giác no kia cũng không giống với việc ăn thật. Một cảm giác ấm áp dâng lên thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Cô nheo mắt gật đầu, “No rồi.”
Hai chữ này đã thành công khiến cho Hạng Vân Độc bật cười: “Thế thì đi khách sạn đi.”
Bản thân A Kiều thì no rồi nhưng cô vẫn chưa quên Sở Phục, dùng ý thức nói với nàng ta: “Ngươi đừng có lo, đợi sắp xếp xong xuôi, ta sẽ tìm hương nến tiền giấy cho ngươi được ăn no.”
Sở Phục lên tiếng, nói với A Kiều có người ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cùng là hồn ma như nhau nhưng Sở Phục vốn là vu nữ, lại có oán niệm chất chứa, có nhiều khả năng hơn A Kiều. Tuy nàng ta bị nhốt trong huyết ngọc nhưng lại có cảm giác vô cùng nhạy bén.
A Kiều xoay đầu nhìn ra ngoài, mặt đầy vẻ ngơ ngác, Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao nói sẽ đi theo cô, đảm bảo cô không gặp phải vấn đề gì, nhưng với đạo hạnh của hai người này thì họ sẽ không thể bị Sở Phục phát hiện mới phải.
Hạng Vân Độc thấy ánh mắt cô khác lạ, quay ra ngoài cửa sổ thoáng nhìn, nhướn mày. Khi nãy cô ăn chăm chú như vậy mà hóa ra còn có thể phát hiện ra bên ngoài có người theo dõi.
“Đi thôi, không sao đâu.”
Khương Thần vẫn còn không biết cậu đã bị Hạng Vân Độc phát hiện, cắm cúi nhắn tin cho các anh em trong group chat, nói với mọi người lý do vì sao cậu tới muộn, bởi vì trong đại sảnh tầng một chính là đội trưởng Hạng và một người không biết có phải bạn gái anh hay không.
Thực ra lúc Khương Thần vừa dừng lại, Hạng Vân Độc đã phát hiện ra rồi. Anh dẫn A Kiều ra khỏi nhà hàng lẩu, vòng tới bên cạnh xe của Khương Thần, khum tay gõ nhẹ lên cửa kính.
Khương Thần không thể không mở cửa sổ ra, cúi đầu: “Đội trưởng Hạng.” Do căng thẳng, cậu bật ra cách xưng hô cũ, gọi xong mới lại nghĩ đến chuyện Hạng Vân Độc đã từ chức hơn ba tháng nay, môi mấp máy không nói nên lời.
“Đi lên đi, mấy người Bàn Tử với Tiểu Chu chắc đang đợi cậu đấy.” Anh nói xong liền đi luôn, Khương Thần còn định nói thêm điều gì nhưng một cái liếc nhìn của A Kiều đã đã khiến Khương Thần ngây ra như phỗng.
Cậu sợ bị phát hiện nên đã dừng xe ở một chỗ rất xa, chụp được ảnh nhưng ảnh chụp cũng rất mơ hồ, chỉ biết đó là một cô gái mặc đồ đỏ, tóc dài đến eo, dáng người thướt tha, nhìn gần thế này liền cảm thấy ngạt thở.
A Kiều vừa mới được ăn no, tâm tình rất tốt, cảm thấy mọi sự trên thế gian này không có gì có thể khiến người ta cảm động bằng việc ăn no. Cô không thèm nhìn Khương Thần nữa, theo sau Hạng Vân Độc rồi lên xe.
A Kiều chẳng cần phải lo lắng gì cả, Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao vẫn đang đi theo cô cơ mà.
Hồ Dao thấy mọi thứ đang diễn biến thuận lợi, lòng vui rạo rực, nói: “Tôi cảm thấy cũng chẳng cần tới một năm đâu, nói không chừng mười ngày nửa tháng đã thành công rồi.” Cô đã làm một bản điều tra toàn diện, vốn dĩ cảm thấy việc này rất mông lung, không ngờ Hạng Vân Độc dường như lại nhìn A Kiều bằng con mắt khác.
“Kế hoạch của tôi mà, đương nhiên là có thể thành công rồi.” Liễu Vạn Thanh thấy Hồ Dao thật lòng vui vẻ cho A Kiều, liếc mắt nhìn cô một cái: “Hồ ly các cô hóa ra cũng thật có tâm.”
Hồ Dao bị Liễu Vạn Thanh châm chọc nhiều quá thành quen, ít khi nghe được lời nào hay ho từ miệng anh ta, cho là câu này lại là đang đi đường vòng chửi mắng cô, lập tức cãi lại: “Đương nhiên rồi, chúng tôi có tim mà.”
Đó chính là điểm mà yêu tinh có ưu thế hơn rất nhiều so với mộc tinh, yêu tinh dù sao cũng có máu, có thịt, có trái tim, mộc tinh phải mất cả ngàn năm mới có thể tu ra được trái tim. Tuy nhiên nếu bàn về chuyện thành tinh khó khăn, thảm nhất chính là thảo mộc tinh. Bên cạnh đó, con người tu luyện dễ dàng hơn tất thảy, bọn họ vốn sinh ra đã hợp với Thiên Đạo hơn rồi.
Liễu Vạn Thanh không biểu hiện cảm xúc gì, nhìn Hồ Dao, chậm rãi hỏi: “Cô biết vì sao Hạng Vân Độc lại đối xử với cô ấy khác hẳn với người những khác không?”
Hồ Dao lắc đầu: “Không biết, bởi vì cô ấy rất xinh đẹp hả?”
Ai, đàn ông.
Liễu Vạn Thanh vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí miệng còn mỉm cười, nói với cô: “Cái vụ báo mộng kia của cô cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
Trước khi chết, Lưu Triệt mơ thấy A Kiều, để lại ấn tượng sâu sắc, nhớ ra chuyện thuở thiếu niên vẫn còn nợ A Kiều một tòa nhà vàng, đã nợ thì phải trả, trải qua nhiều lần luân hồi nhưng suy nghĩ này vẫn chưa biến mất, ảnh hưởng tới người có bát tự và mệnh cách giống với Lưu Triệt nhất là Hạng Vân Độc.
Một món nợ ngàn năm, cuối cùng cũng sinh ra chút lời lãi.
Hồ Dao lập tức tức điên lên, đến răng nanh cũng nhe ra, đôi mắt hồ ly phát ra ánh sáng giận dữ: “Vậy mà anh lại còn chỉ chia cho tôi một phần vạn thành tích? Anh có biết xấu hổ không thế?”
Vẫn biết rằng vì thành tích, Liễu Vạn Thanh không biết xấu hổ là gì nhưng nào biết anh ta có thể không biết xấu hổ đến mức độ này!
Liễu Vạn Thanh tỉnh bơ như không, anh ta dang hai tay ra: “Tôi biết xấu hổ, nhưng tôi không có tim mà.”
Hồ Dao nghẹn, tức giận tới mức không nói nên lời, một ngày nào đó cô sẽ gặm khúc đồ chay này một miếng, lột sạch cái lớp vỏ cây già nua ngàn năm tuổi của anh ta!
Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà khách sạn chẳng còn phòng trống nào. Sau khi đi tận ba cái khách sạn xung quanh mà vẫn không tìm được phòng, Hạng Vân Độc nghi hoặc: Mọi người đều nhân dịp rằm tháng bảy ngày lành tháng tốt mà đi tạo người hết hay sao?
A Kiều ngồi ở ghế sau ô tô, sau khi cô cảm nhận được thế nào là “đói”, lại cảm nhận được thế nào là “buồn ngủ”, dựa đầu vào cửa kính xe, ôm ba lô, ngủ thiếp đi.
Hạng Vân Độc đành phải gọi điện thoại để hỏi xem có khách sạn nào còn phòng trống không, thế mới biết Giang Thành mở triển lãm gì đó, các khách sạn lớn đều đã kín phòng, cái triển lãm này còn mở trong một tuần.
Dù sao cũng không thể để mặc người ta ở ngoài đường.
Hạng Vân Độc nghĩ ngợi, cảm thấy hơi khó xử, quay đầu lại hỏi: “Hay là em cứ tới nhà tôi ở tạm một ngày trước đã, em ở trên tầng, tôi ở dưới tầng…”
Vừa quay đầu lại đã thấy cô gái kia ngủ say rồi, dáng vẻ cô lúc nhắm mắt, không động đậy, không nói lời nào khiến Hạng Vân Độc đột nhiên có cảm giác không chân thật, cô ngủ thật yên ắng, thậm chí dường như không có cả tiếng thở, giống một người giả.
Hồ Dao lập tức căng thẳng: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có phải anh ta nghi ngờ rồi không?”
Người này trời sinh đã nhạy bén hơn người bình thường, cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Để lừa được anh ta, Liễu Vạn Thanh đã sắp xếp rất cẩn thận, còn viết hẳn một kế hoạch chi tiết, đảm bảo không có sơ hở.
Chút cảm giác lúng túng chợt lướt qua, Hạng Vân Độc thấy A Kiều liếm môi, trong mộng còn lẩm bẩm một tiếng “Ngon quá”. Thiếu nữ lạnh lùng hóa ra lại là một cô nàng tham ăn, anh bật cười, lái xe đưa A Kiều về nhà.
Nhà Hạng Vân Độc có hai tầng, không gian rộng rãi trống trải, diện tích lớn, tầng trên tầng dưới đều có phòng ngủ, năm trước lúc bà Bạch Mỹ Lan trở về đã dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng đó là năm trước.
Hạng Vân Độc đưa A Kiều lên tầng, mở phòng ngủ chính ra, chỗ này vốn là phòng ngủ của bà Bạch Mỹ Lan trước khi tái giá, có giường, có bàn trang điểm, có gương soi toàn thân, còn rộng hơn phòng ngủ mà anh đang ở: “Em cứ ở tạm ở đây một đêm đã, mai đưa em đi đăng ký nhập học và thuê nhà sau.”
Anh còn nhớ trong ngăn tủ có chăn đệm mà bà Bạch Mỹ Lan đã giặt sạch và phơi khô: “Phải quét tước qua một chút, đợi dọn dẹp xong xuôi thì em nghỉ ngơi đi.”
“Chỗ này rất sạch sẽ.” A Kiều nói.
Hạng Vân Độc không phải nói thế cho có, phòng này đã lâu không có ai vào ở, trên giường trên tủ có khá nhiều bụi bặm, anh lập tức gọi một người giúp việc đến. Việc ở trong khu cũ của thành phố có điểm này là tốt, dưới tầng có ngay một công ty phục vụ chuyên làm vệ sinh nhà ở.
A Kiều thực sự cũng chẳng phải khách sáo mới nói vậy, khu nhà này cũ rồi, nhiều người, cũng nhiều ma, chỉ có căn nhà này của Hạng Vân Độc, từ trong ra ngoài không có một chút tà khí nào. Đối với con người mà nói, chỗ này thật sự sạch sẽ.
Người giúp việc nhanh chóng có mặt, quét dọn phòng của A Kiều, lau sạch sẽ từ sàn nhà, giường đến bàn trang điểm, sau đó lại vứt hết rách rưởi, vỏ cơm hộp dưới tầng đi, Hạng Vân Độc lấy một trăm đồng từ ví da ra: “Các một ngày chị tới đây quét dọn một lần đi.”
Hạng Vân Độc đi vào phòng xem khách của mình ổn không, đi tới cửa liền thấy A Kiều ngồi xổm trước va li, tay mân mê mật mã nhưng chiếc va li vẫn không nhúc nhích. Anh nhìn một hồi rồi hỏi cô: “Có phải em quên mật mã rồi không?”
Hồ Dao sao chép toàn bộ hành lý, đến cả mật mã va li cũng sao chép luôn, mà dù A Kiều có biết mật mã đi chăng nữa thì cũng không biết mở va li, nhưng đang ở trước mặt Hạng Vân Độc nên không thể sử dụng bạo lực, cô chần chừ gật đầu.
Hạng Vân Độc lớn như vậy rồi, từng nghe nói về đôi mắt biết nói nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào sinh động như vậy, cô chỉ cần hơi chuyển động dồng tử thôi là đã có thể biểu lộ cảm xúc.
Nhà họ Trần rất có điều kiện. Ở bên kia đại dương, bà Bạch Mỹ Lan có nhà, có xe, có tài xế, có quản gia. Trần Kiều là con gái nhà họ Trần, có khi đến hành lý cũng chẳng phải do cô đích thân sửa soạn, quên mật mã cũng là bình thường.
Trời đã tối rồi, Hạng Vân Độc mở mấy ngăn tủ, tìm thấy một bộ áo ngủ của bà Bạch Mỹ Lan: “Đồ sạch đấy, em đi tắm rồi mặc tạm cái này đã.”
A Kiều ôm bộ áo ngủ bằng lụa, đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm bồn tắm, Hạng Vân Độc hít một hơi: “Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh.” Đây đúng là một cô đại tiểu thư rồi, ngày mai nhất định phải tìm cho cô một cái khách sạn, đưa cô đi mới được.
A Kiều ngâm cả người trong bồn tắm, nước ấm thấm vào từng tấc da thịt trên cơ thể cô, đôi chân trắng như ngọc vươn lên mặt nước, nước bắn lên nhè nhẹ.
Hạng Vân Độc đang định gọi điện thoại cho bà Bạch Mỹ Lan, nói với bà rằng bản thân anh đã dùng một trăm hai mươi phần trăm độ nhiệt tình để chăm sóc cho cô con gái nhà họ hàng của chú Trần. Nếu không phải cô gái này nhỏ hơn anh mười tuổi, có khi anh còn tưởng mẹ anh đã đổi biện pháp cho anh xem mắt.
Anh vừa nhấc điện thoại, bên ngoài đã có tiếng chuông cửa vang lên, Hạng Vân Độc mở cửa, thấy đồng đội cũ đứng trước cửa. Cửa vừa mở ra, họ đã gào lên với anh: “Sinh nhật vui vẻ!”
Mấy người Bàn Tử đẩy Khương Mật lên phía trước, trên tay Khương Mật bê một chiếc hộp buộc ruy băng, cô bị người khác đẩy ra, hơi thẹn thùng, giải thích với Hạng Vân Độc: “Bọn họ cứ đòi tới thăm anh, em liền làm cái bánh kem.”
Khương Thần cũng đứng trong đám đó, cậu thấy anh Hạng và cô gái kia cũng không giống người yêu lắm, nhưng anh Hạng đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, đã bao giờ đi ăn riêng với con gái đâu, lại còn nhúng cá cho người ta nữa chứ.
Cậu vội vàng gọi điện thoại cho chị mình, bảo chị ấy mau mau thổ lộ, bao nhiêu năm rồi, ai mà chẳng biết tình cảm của chị ấy cơ chứ, chỉ còn bước cuối cùng, ai chủ động mà chẳng được.
Ngoài ra, cậu còn khuyến khích cả đám cùng tới chúc mừng sinh nhật anh Hạng. Nhân cơ hội này, mọi người tụ tập lại một chỗ, khuyên nhủ anh ấy, vẫn cứ nên về đội đi, lãnh đao thực ra căn bản không muốn để anh ấy đi như vậy.
Vốn dĩ mặt người nào người nấy cũng vui vẻ hí hửng, đùn đẩy nhau định vào nhà, Hạng Vân Độc nhìn bọn họ: “Hôm nay không tiện.” Lâu lắm rồi anh chưa gặp mấy người đồng đội cũ này, tự nhiên gặp được mới biết về mặt tâm lý, anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật là đã thiếu mất một người.
Mấy người Tiểu Bàn đang định thuyết phục, bỗng nhiên im thin thít, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía sau Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc thấy sắc mặt bọn họ thay đổi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy A Kiều đang đứng phía sau, người mặc bộ áo ngủ bằng lụa màu đỏ tía của bà Bạch Mỹ Lan, tóc ướt rượt, chân xỏ đôi dép đi trong nhà to đùng của anh.
Nhẹ nhàng từ tốn, không phát ra tiếng động, ánh mắt lạnh lùng quan sát hết từng người trong số họ.
Mặt mày cô trời sinh đã tạo cho người ta cảm giác cao quý, loại màu sắc này người khác mặc sẽ bị già nhưng cô mặc vào lại đẹp một cách rực rỡ, một miếng huyết ngọc lộ ra trên làn da trắng nõn, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tạo nên nét quyến rũ tự nhiên.
Hạng Vân Độc không kịp giải thích, trước cửa toàn một đám nhãi ranh tinh lực tràn đầy, anh vươn tay ra với lấy chiếc áo gió treo ở cạnh cửa mà anh dùng từ mùa thu năm trước vẫn chưa cất đi, khoác lên người A Kiều.
Bởi vậy, đồng đội của Hạng Vân Độc và người gần như thích anh một cách công khai là Khương Mật đều nhìn thấy cảnh thiếu nữ kia nghiêng đầu áp mặt vào chiếc áo của Hạng Vân Độc, hít một hơi trên cổ áo.
A Kiều vốn đang ngâm mình trong làn nước ấm, thoải mái tận hưởng ưu điểm của việc làm người, Sở Phục đột nhiên cảnh báo cô từ trong miếng ngọc: “Nương nương, ta tìm thấy hồn phách của Vệ Tử Phu.”
Sở Phục không giống những con ma bình thường, nàng ta có chút thành tựu về vu thuật, nàng ta nói đã tìm được hồn thức của Vệ Tử Phu, A Kiều đương nhiên sẽ tin. Nhưng sao Vệ Tử Phu lại theo tới đây rồi? Không phải Vệ Tử Phu đã đi đầu thai rồi hay sao?
Nghe theo lời Sở Phục, A Kiều xuống tầng. Giữa đám người trước cửa, cô nhìn thấy kiếp sau của Vệ Tử Phu. Sau khi đưa mắt nhìn một lượt, ánh mắt đen sâu thẳm dừng lại trên người Khương Mật, miếng ngọc trước ngực ánh lên màu đỏ như máu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!