A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không? - Chương 92: A Kiều Hôm Nay Phàn Nàn Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?


Chương 92: A Kiều Hôm Nay Phàn Nàn Không


Phàn nàn chứ!
Editor: Iris N
Ở Ngô Trấn, cả thị trấn được xây dựng thành hình tròn, ở giữa là một con đường uốn lượn, chia thị trấn thành hai phần nam bắc, các nhõ nhỏ và đường nhỏ phủ kín toàn bộ “hình tròn”.

Phía bắc là phủ Trạng Nguyên, phía nam là từ đường nhà họ Ngô, chiếm hai vị trí chủ chốt trong hình bát quái.

Thời đại không ngừng phát triển, thị trấn cổ nay có thêm điện và nước máy, thị trấn hình tròn này ngày càng mở rộng, mở ra một thị trấn mới, xây nhà mới, biến thành hình bầu dục, nhưng nhìn từ trên cao xuống, bỏ qua thị trấn mới, thị trấn cổ xưa vẫn là hình tròn như cũ.

A Kiều ôm eo Hạng Vân Độc, lấy đà bay lên lưng chừng núi, đứng trên ngọn cây tùng lớn nhìn xuống, chỉ có hình tròn bát quái kia là có sương mù bao phủ, lúc có gió mới có thể nhìn thấy ánh đèn lồng mờ mờ ảo ảo trong thị trấn.

Hạng Vân Độc vẫn còn bàng hoàng, chưa kịp hoàn hồn, A Kiều vốn chỉ có thể đưa anh nhảy qua bức tường trong sân, giờ cô đã có thể nhảy cao thế này rồi.

Cách xa anh một ngày mà cứ như uống thuốc đại bổ.

A Kiều đang muốn thử xem thành quả tu luyện của mình mấy ngày nay thế nào, cô vung nhẹ tay lên, gió từ lòng bàn tay cuồn cuộn, thậm chí còn có thể thổi tan cả lớp sương mù dày đặc đang bao phủ thị trấn.

A Kiều còn chưa kịp ngạc nhiên về thành quả tu luyện của mình thì đã thấy thị trấn khi nãy còn tịch mịch nay bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Cách xa như thế, tuy không nghe thấy tiếng nhưng vẫn thấy bóng người hết đoàn này đến đoàn khác, chen chúc đầy đường.

Những căn nhà vốn bỏ không giờ đều có người ở, đầy hương vị cuộc sống.

Hạng Vân Độc nhíu mày, chẳng lẽ người trong thị trấn này có gì đó kì quái, ban ngày thì không ra ngoài, buổi tối lại chạy ra tụ họp?
“Anh muốn vào xem thế nào.” Hạng Vân Độc vừa dứt lời, eo đã bị A Kiều ôm chặt cứng.

“Chắc chắn là em không chịu để anh đi một mỉnh.” A Kiều ngửa mặt lên, nghiêm túc nói với Hạng Vân Độc, “Nếu anh bỏ em ở lại đây, em sẽ chờ anh đi vào rồi lén đi vào theo.”
“Vậy chúng ta cùng đi vào xem một lần.”
Hạng Vân Độc biết chắc chắn cô sẽ làm thế, căn bản cô chưa từng nghe lời bao giờ, dù sao ngăn cản cũng chẳng có tác dụng gì, để cô ở lại đây cũng không an tâm được, chi bằng đưa cô đi theo.

“Sẽ rất nguy hiểm.” Hạng Vân Độc nói.

A Kiều cảm thấy anh quá lằng nhằng, nhưng cô quen rồi, ngoài chuyên giảng đạo lý ra, Hạng Vân Độc còn chuyên dong dài nữa.

Kế thứ 24 trong《 tình yêu 36 kế 》, làm một người nghe tốt, dù có vào tai này lại ra tai kia đi chăng nữa.

“Em biết, em không sợ.” A Kiều ở một mình còn chẳng sợ, huống hồ giờ còn đưa cả Hồ Dao đi theo.

Tuy hiện tại trăm năm công pháp của Hồ Dao đã mất hết, quay về thời kì sơ sinh, chẳng làm được gì, nhưng có cô ở trong tay, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Liễu Vạn Thanh nhất định sẽ đến cứu bọn họ.

A Kiều lấy một chiếc kẹo mút vị dưa mật từ trong túi ra, làm phần thưởng cho cái đầu nhỏ thông minh của mình.

Hai người đã thỏa thuận xong xuôi liền đi về phía thị trấn, vốn nghĩ rằng có thể nương vào bóng đêm để ẩn nấp nhưng ai ngờ càng đi trời càng sáng, rõ ràng là ban đêm, trong trấn lại vẫn là ban ngày.

Dần dần, họ nghe thấy tiếng người, nhìn thấy khói bếp, bọn họ vừa bước tới gần thị trấn, đang định hỏi thăm xem tình hình thế nào đã bị người trong trấn chặn lại.

A Kiều hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ còn chưa vào thị trấn đã gặp ma rồi? Cô lặng lẽ lấy một tờ nhân dân tệ ra, cầm bùa Ngũ lôi mà đạo trưởng Tiền cho, chuẩn bị nếu con ma này công kích bọn họ thì cô sẽ quăng bùa ra luôn.

Ai ngờ người này cười ha hả nhìn bọn họ: “Hai người cũng chạy nạn tới đây à!”
Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, đó là một nam sinh còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng tầm tuổi A Kiều, quần áo mặc trên người là loại mà họ thường xuyên nhìn thấy trên phim truyền hình, đồ học sinh thời dân quốc.

Anh ta vừa lên tiếng, mấy học sinh nam, học sinh nữ khác cũng lại gần, nam sinh đều mặc đồ đen, các cô gái thì đều mặc áo lam váy đen, có người tóc dài, bện thành hai búi tóc nhỏ trên đầu, cũng có người tóc ngắn.

Họ nhiệt tình hỏi hai người: “Tình hình bên ngoài hế nào rồi?”
Trong ảo cảnh của Ngọc Đường Xuân, có rất nhiều khách khứa tới tiệc cưới, nha đầu, bà ví, nhưng những người này đều do Ngọc Đường Xuân tạo thành, ngoại trừ nha đầu mời Tiền Nhị vào ăn tiệc, những người khác đều không thể đối thoại với người sống đi vào ảo cảnh.

Những con ma này đều như còn sống, hoàn toàn không giống ma.

A Kiều hơi nghi hoặc, nếu bọn họ biết có “bên ngoài” thì vì sao lại không ra ngoài nhỉ?
Mấy nam sinh kia hỏi tiếp: “Trên đường không bị ức hiếp đấy chứ, các người có bao nhiêu người? Chỉ có hai người thôi sao?”
A Kiều hoàn toàn không hiểu mô tê gì, Hạng Vân Độc siết nhẹ tay cô, cô lập tức ngầm hiểu, co mình, rúc vào đằng sau Hạng Vân Độc, không nói câu nào.

Hạng Vân Độc đoán rằng bọn họ đã vào trong một ảo cảnh rất lới, còn lợi hại hơn ảo cảnh của Ngọc Đường Xuân rất nhiều, anh gật đầu: “Chỗ này an toàn chứ?”
Một nữ sinh tươi cười, chỉ lên không trung: “Anh nghe xem.”
Có tiếng máy bay bay ù ù xung quanh, giống như ở ngay bên tai, Hạng Vân Độc chỉ từng nghe thấy thứ tiếng động này trong cách bộ phim về chiến tranh, loại phim chiến tranh cũ lắm rồi ấy.

“Tiếng động nghe rất gần đúng không, nhưng bom đạn chưa bao giờ dội vào thị trấn này cả, ở đây rất an toàn, yên tâm đi.”
Cô gái vừa dứt lời, một nam sinh khác nhìn cô ấy rồi nói: “Có phải cậu lại định nói chỗ này được phù hộ không? Cậu là một học sinh, đáng lẽ ra phải là người theo thuyết vô thần mới phải, khắp đầu cậu vẫn toàn là tư tưởng phong kiến cũ rích thế là thế nào?”
Không quan tâm đến Hạng Vân Độc và A Kiều nữa, hai người này lao vào tranh cãi, tranh cãi rất kịch liệt nhưng không ai thắng nổi ai.

“Chỉ có đàn bà và tiểu nhân…”
“Cậu chẳng phải toàn tư tưởng phong kiến cũ rích hay sao?”
Cuối cùng vẫn cứ là người nhìn thấy Hạng Vân Độc và A Kiều đầu tiên tiếp đón bọn họ: “Tôi đi xem ký túc xá nam còn giường đệm gì không, Tô Bội Như đưa bạn này…”
“Đây là em tôi.” Hạng Vân Độc nói thế,
“Đưa em anh về ký túc xá nữ, xem chỗ đó có còn chen được vào hay không.”
Như thế này là bọn họ phải tách ra, Hạng Vân Độc nhìn A Kiều: “Không được, từ nhỏ đến lớn, em tôi chưa từng xa tôi ngày nào, con bé sẽ sợ hãi.”
A Kiều nhanh chóng tỏ vẻ mặt sợ hãi, ôm lấy cánh tay Hạng Vân Độc, co người lại sau lưng anh.

Hạng Vân Độc đang thử những con ma này, xem họ sẽ có phản ứng như thế nào.

Nhưng các học sinh nghe vậy chỉ nhìn Hạng Vân Độc: “Chẳng phải đồ đạc của hai người bị cướp hết rồi sao? Thực ra thị trấn này cũng có nhà trọ, chỉ có điều…”
Chỉ có điều có khi là họ không có tiền.

Hạng Vân Độc cảm ơn bọn họ, bảo tự mình sẽ nghĩ cách xem sao, mấy học sinh còn chưa an tâm: “Thôi vậy, chúng tôi đều ở phủ Trạng Nguyên, nếu như hai người có việc gì thì tới tìm chúng tôi.

Nói xong, ai lại làm việc nấy, chẳng ai quan tâm đến Hạng Vân Độc và A Kiều nữa.

Hai người họ, một người mặc áo khoác da quần jean, một người mặc váy dệt kim giày búp bê, đi trên đường cái, ai cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

A Kiều vẫn việc mình mình tự vui, cô cũng cảm thấy đây hẳn là một ảo cảnh lớn, nhưng nếu con ma kia còn chưa để lộ bộ mặt thật, vậy thì họ cứ ở đây chơi một lúc đi.

Năm đó Ngô Trấn cũng từng phồn hoa, quán ăn, quán trọ, cửa hàng náo nhiệt người ra vào, có cả những người quải đòn gánh làm buôn bán nhỏ, bán đậu hũ, bán rau xanh, còn có người bán cá mới bắt được từ dưới sông lên.

Bọn họ dường như thực sự đi vào một thị trấn thật.

A Kiều tự ghi nhớ là phải tìm Khương Mật, Khương Mật đồng ý rồi, lúc về sẽ làm món cá sốt chanh dây cho A Kiều ăn, A Kiều chưa ăn bao giờ, vô cùng chờ mong.

Cô hỏi: “Khương Mật và Tùng Tĩnh sẽ đi đâu nhỉ?”
Vừa nãy đáng ra nên hỏi mấy học sinh kia một chút xem họ có biết có người nào vừa vào thị trấn hay không.

Hạng Vân Độc đi dạo một vòng nên cũng dần dần hiểu ra, thị trấn này vẫn chia làm hai bên nam bắc, có một trục ở giữa, phía từ đường nhà họ Ngô gần như không thấy bóng dáng học sinh, bọn họ chỉ xuất hiện ở bên phủ Trạng Nguyên.

Hạng Vân Độc tìm một đứa trẻ bán thuốc lá, hỏi nó: “Em có biết có ai vừa vào thị trấn này không, ăn mặc tương đối giống chúng tôi này?”
Thằng bé cười hì gì, chìa hộp gỗ treo trước cổ ra trước mặt Hạng Vân Độc: “Tiên sinh, mua bao thuốc đi, có cả thuốc của Cáp Đức Môn (Hatamen) cũng có đấy.”
…!
Hạng Vân Độc hơi sửng sốt, đứa bé này y như người lớn, không mua ít đồ cho nó thì nó sẽ không nói cho bạn.

Hỏi thăm tin tức của ma còn phải đưa tiền trước, quy củ cũng không mấy khác biệt so với dương thế.

Từ khi có bạn gái, Hạng Vân Độc đã cai thuốc, hơn nữa bọn họ cũng chẳng có loại tiền ở đây mà dùng.

“Em có tiền đấy!” A Kiều sờ ví tiền nhưng bị Hạng Vân Độc giữ tay lại, “Chỗ này không dùng loại tiền đó.”
Nhưng lúc cô cho tay vào ví tiền, mấy viên kẹo trái cây rơi ra, đôi mắt đứa trẻ như bị hút vào đó, bao gói rực rỡ như thế, vừa nhìn đã biết là hàng ngoại quốc.

A Kiều mỉm cười, cô nắm mấy viên kẹo trong lòng bàn tay, quơ quơ trước mặt đứa bé, hỏi: “Có ai vừa tới thị trấn không?”
Đứa trẻ lập tức kể sạch: “Chính là đám học sinh kia ấy, con trai út nhà Ngô trạng nguyên làm giáo thụ ở cái gì mà đại học ý, đưa mấy chục học sinh về đây, bảo là tách từ dòng người chạy nạn ra, họ ở ngay nhà Ngô trạng nguyên ấy.”
Nó chìa tay nhận lấy kẹo từ tay A Kiều, muốn ăn mà lại tiếc, nắm chặt trong tay hồi lâu, cuối cùng cất đi.

Hạng Vân Độc nhìn nó, nói: “Nếu em biết thêm điều gì thì tới tìm chúng tôi, đổi tin tức lấy kẹo mà ăn.”
Đợi đứa trẻ đi khỏi đó, Hạng Vân Độc và A Kiều nhìn nhau.

Tạm thời họ chưa hiểu rõ, nơi này hoàn toàn không giống một thị trấn ma, Hạng Vân Độc nói: “Đi, chúng ta đi thử xem, nếu không thấy gì thì đi về vậy.”
Đến cổng thị trấn, vẫn chẳng ai theo dõi bọn họ nhưng đi dọc theo đường đi một vòng lại thấy đã lại quay về chỗ cũ.

Đứng ở một chỗ không phải cách hay, đến giờ con ma kia vẫn chưa xuất hiện, A Kiều nói: “Bọn họ đều không xuất hiện ở từ đường nhà họ Ngô, hay là chúng ta qua đó xem xem thế nào?”

“Đi phủ Trạng Nguyên trước đã.” Họ biết quá ít thông tin, thử xem chỗ này có ngược lại với dương thế không, trời có lúc nào tối không.

Phủ Trạng Nguyên chính là ký túc xá của đám học sinh, chỗ này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của A Kiều, sảnh ngoài dùng làm phòng học, sau nhà chia làm nhiều phòng khác nhau, tất cả đều được dùng để làm ký túc xá.

Học sinh nam kia vừa thấy bọn họ tới bèn đón tiếp bọn họ, đưa bọn họ vào ký túc xá nghỉ ngơi: “Tìm chỗ trọ bên ngoài cũng không dễ đâu.”
Trong phòng không có giường, chỉ xếp mấy tấm ván gỗ làm giường ngủ, Tô Bội Như cười nói: “Mọi người co kéo chăn một chút, buổi tối ngủ chung với nhau.”
Lúc chạy nạn, hành lý của nhiều người đã thất lạc, không thể tránh khỏi việc mấy người ngủ chung một chăn, mấy thứ này cũng là đồ mà họ hàng nhà Ngô giáo thụ tiếp tế cho.

Thoạt nhìn A Kiều rất ngoan hiền, lại có vẻ chưa từng xa nhà, mọi người đều rất quan tâm cô.

Mấy học sinh nữ vây quanh A Kiều, nhìn váy dệt kim và giày búp bê của cô, trên chiếc giày da đỏ còn có hai hạt trang trí màu vàng ánh kim.

Con gái ở đâu mà chẳng giống nhau, lật đi lật lại đôi giày này: “Đẹp quá, cô và anh trai em cũng đi chạy nạn à?”
Vừa nhìn đã biết A Kiều là con gái nhà giàu.

Một nữ sinh cười tươi: “Người kia, thật sự là anh trai cô sao?”
A Kiều lắc đầu, trả lời thành thật: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
Trên người mấy cô gái này hoàn toàn không có ma khí, thậm chí còn đáng yêu hơn đa số ma mà A Kiều từng gặp ở Phong Đô, A Kiều khá thích bọn họ.

Mấy cô gái không ngờ A Kiều thẳng thắn như vậy, đều mỉm cười hiền lành, có một người còn hỏi cô: “Cô cũng trốn nhà chạy ra à?”
Nói xong, mặt cô ấy đỏ bừng lên, mọi người cười ha ha, rồi lại sợ A Kiều xấu hổ: “Đừng để ý cô ấy, bản thân cô ấy trốn nhà chạy ra nên cứ nghĩ ai cũng giống mình ấy mà.”
Nói rồi, một người đi tìm một chiếc giỏ tre nhỏ trong phòng, lấy một chiếc kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong đó ra, bóc một cái, nhét vào miệng A Kiều.

Mấy cô gái vẫn cứ muốn biết tình hình bên ngoài thế nào rồi: “Ngô giáo thụ đi gửi điện báo, chúng tôi từ đoàn chạy nạn tách ra, định cùng đi Côn Minh nhau, tiếp tục đi học ở đó, cô với…!cô với bạn trai cô định đi đâu đây?”
A Kiều nhíu mày lắc đầu: “Chị tôi mất tích, hẳn là chị ấy ở ngay trong thị trấn này thôi, chúng tôi định tìm chị ấy.”
Các cô gái lập tức quan tâm hỏi han: “Chị cô à, bao nhiêu tuổi rồi? Đến đây lúc nào?”
Tô Bội Như là thủ lĩnh của mười mấy học sinh nữ, cô hỏi: “Hai người đã sang phía nam thị trấn hỏi chưa?”
Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, có người tới chia đồ ăn, bánh kẹo cưới, Tôi Bội Như hỏi: “Nhà ai mà hào phóng thế này?”
“Đây là đồ đưa cho nhà Ngô giáo thụ, nói là con trai tộc trưởng đón dâu, cả thị trấn ai cũng có kẹo cưới để ăn.”
Mấy cô gái nhìn nhau, mấy người kia vừa đi, các cô liền nói: “Cái gã bị bệnh lao của nhà họ Ngô phía nam thị trấn ấy à?”
A Kiều lập tức dựng thẳng người, trong đầu vang lên một tiếng tinh, cô thấy hình như mình đã tìm được cư dân mất tích Khương Mật rồi.

Lần trước Hạng Vân Độc phải cưới cô dâu ma, chẳng lẽ lần này đến lượt Khương Mật phải lấy chú rể ma à?
Mấy con ma các người có sở thích kiểu gì không biết nữa!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN