A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không? - Chương 94: A Kiều Hôm Nay Giải Đáp Bí Ẩn Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?


Chương 94: A Kiều Hôm Nay Giải Đáp Bí Ẩn Không


Giải đáp chứ!
Editor: Iris N
Đáng lẽ ra lúc này Tô Bội Như phải ở phủ Trạng Nguyên, nghe radio chương trình phát thanh tin đại thắng với các bạn học của cô ấy mới phải, sao lại tới đây làm cô dâu của Ngô đại thiếu gia rồi?
A Kiều còn định tiếp tục thăm dò xem sao, Hạng Vân Độc đã bế cô lên: “Đây hẳn là ảo cảnh do Tô Bội Như tạo ra.”
Nếu thật sự là như thế, vậy thì cô ấy lợi hại hơn Ngọc Đường Xuân nhiều, Ngọc Đường Xuân chỉ có thể khống chế nhà tổ nhà họ Bạch, còn Tô Bội Như không chỉ có thể khống chế toàn bộ thị trấn mà còn có thể giấu mấy người Khương Mật, Tùng Tĩnh đi nữa.

Tô Bội Như trốn không thành công, cô còn chưa kịp thay quần áo, nha hoàn, bà vú đã đi vào, mang đồ ăn lên cho bọn họ, thấy Ngô đại thiếu gia thả người đi, nha hoàn còn kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Nha hoàn bị một bà tử đưa ra ngoài dạy dỗ một trận: “Không được kêu thét trong phòng thiếu gia, sau này ngươi đừng làm việc trong phòng thiếu gia nữa, cứ ở trong sân vẩy nước quét nhà đi.

Tô Bội Như lại rúc vào góc giường, nhân lúc người khác không chú ý, cô giấu con dao của Ngô đại thiếu gia vào bộ đồ cưới, cô cũng biết, như thế này căn bản là không trốn thoát nổi nữa.

Ngô đại thiếu gia vẫn cứ nằm trên giường, hắn nhìn thấy hành động của Tô Bội Như, nhưng hắn không hề hé răng, ngược lại còn mỉm cười.

Toàn bộ bàn tiệc được đặt lên giường, nha hoàn Tiểu Đào muốn ở lại hầu hạ thiếu gia dùng bữa, Ngô thiếu gia lắc đầu, bảo cô ta đi ra ngoài.

Tiểu Đào liếc nhìn Tô Bội Như đầy vẻ ghen ghét rồi lui ra ngoài.

“Cô ăn đi.” Ngô thiếu gia hơi ngẩng đầu, chỉ đồ ăn trên bàn, “Cũng phải hai ba ngày rồi cô chưa ăn đúng không?”
Ban đầu, Tô Bội Như là không chịu ăn, sau đó lại là không dám ăn, cô sợ đồ ăn bị bỏ thuốc, giống như loại mà bọn họ đã dùng lúc trói cô về đây, nếu ngày nào cô cũng ăn phải loại thuốc này thì cô không bỏ trốn được nữa.

Lần nào đồ ăn được đưa tới, cô cũng giả vờ ăn màn thầu, thực ra đều đè bẹp giấu đi.

Tô Bội Như nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, đói đến mức sôi cả bụng, nhưng cô vẫn cứ không động đũa.

Ngô thiếu gia lại mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt chẳng mấy khi có sức sống như thế: “Đừng sợ, đây là để chúng ta cùng ăn với nhau.”
Cứ coi như là có ý đồ gì đi thì với cái thân thể rách nát này của hắn, làm sao chịu nổi chút dược tính nào.

Nghe vậy, Tô Bội Như cũng phục hồi tinh thần, cô đói lắm rồi, đầu tiên tự múc cho mình một bát canh cá, trong bụng ấm lên, sắc mặt cuối cùng cũng hồng hào hơn, cô mới dám nói chuyện với Ngô thiếu gia: “Anh thực sự chịu thả tôi đi sao?”
“Đúng thế.” Ngô thiếu gia nghĩ ngợi rồi nói với cô, “Tôi không nên đi xem các cô.”
Hắn không nên đi xem những học sinh đó, hắn không nên nảy lòng hâm mộ.

Nếu như hắn có sức khỏe, hắn cũng có thể ra ngoài đi học, cũng có thể đọc những thứ bọn họ đọc, nghe những thứ bọn họ nghe, hắn sẽ là một trong số bọn họ, chứ không phải bị nhốt trong ngôi nhà này, cả người tản ra một loại cảm giác gần đất xa trời, đã bước một chân vào quan tài, mở mắt trừng trừng mà nhìn sinh mệnh trôi đi từng chút một.

Ngày đầu tiên những học sinh đó vào thị trấn giống như một đàn chim bay đến ngôi mộ cổ yên tĩnh không có sinh khí, Ngô thiếu gia ngồi trong kiệu, nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện học tập, bàn luận chuyện thời sự, bàn luận về Côn Minh.

Tất cả những thứ họ nói ra đều là những gì hắn mong ước.

Vậy mà ông nội hắn lại cảm thấy hắn đang muốn lấy một học sinh nữ làm vợ.

“Vậy anh căn bản là không thích tôi, căn bản là không định cưới tôi đúng không?” Tô Bội Như vui hẳn lên.

“Ừ, tôi không định cưới cô.”
Ngô thiếu gia thấy cô cười, ngửi được hương thơm trên người cô, hắn không ngửi thấy mùi phấn son, loại hương nồng nặc ấy sẽ khiến hắn ho khan nên tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ hắn trong nhà đều không được dùng hương, nhưng trên người cô lại có mùi hương rất thơm, giống như mùi quả cây tùng.

“Thế anh đi nói với ông nội anh thả tôi ra đi!” Tôi Bộ Như nghĩ tới các bạn học ở phía nam thị trấn, bọn họ nhất định là tìm cô đến phát điên lên rồi, Ngô giáo thụ đã gặp nạn, bọn họ không thể chần chừ thêm nữa.

“Không ăn thua.” Ngô thiếu gia cười tự giễu, Ngô lão thái gia thích được các cô gái trẻ hầu hạ nên cho rằng cháu trai cũng giống mình.

Ông nội cho rằng hắn nên có, hắn phải có.

“Tôi không thể đào tẩu một mình được.” Tô Bội Như cắn môi, “Tôi muốn đi cùng các bạn học của tôi.”
Thậm chí cô còn nảy ra một ý tưởng: “Anh có thể đi Côn Minh với chúng tôi mà, anh cũng có thể đi học với chúng tôi nữa.”
Ngô thiếu gia nhìn cô, thấy cô ngây thơ như thể lại nở nụ cười, hôm nay hắn đã cười nhiều hơn cả năm cộng lại, Ngô thiếu gia lắc đầu: “Tôi bảo A Đại đưa cô đi trước, đợi đến khi cô ra khỏi thị trấn thì nói với bạn học của cô sau.

Cô đi trước rồi để bọn họ giả vờ như không tìm được cô, đành phải rời thị trấn.”
Tuy Tô Bội Như có chút tiếc nuối rằng Ngô thiếu gia không thể đi cùng với bọn họ, cô vẫn nghe lời Ngô thiếu gia.

Sợ các bạn học của cô không tin, Ngô thiếu gia còn bảo Tô Bội Như viết một phong thư, trong thư nói cho bạn học của cô, cô đã đi lên thành phố, sẽ chờ bọn họ ở cạnh ga tàu.

“Cô kéo ngăn kéo ra đi.” Ngô thiếu gia ho khan mấy tiếng, bảo với cô.

Trong ngăn kéo có ngân phiếu và đồng đại dương, Tô Bội Như nhất định nói thế nào cũng không chịu nhận, Ngô thiếu gia cười: “Cả đời này của tôi, nếu như có thể cống hiến chút nào để tạo ra thế giới mới, chỉ sợ cũng chỉ có thế này thôi.”
Tô Bội Như đến bên giá sách, thấy giữa Tứ thư Ngũ kinh còn kẹp rất nhiều sách, có loại bọn họ thường hay đọc, cũng có loại mà bọn họ tôn sùng, cô quay người lại nhìn thoáng qua Ngô thiếu gia.

Ánh mắt Ngô thiếu gia vẫn luôn dõi theo cô, thấy cô nhìn về phía này thì lại quay đầu đi, hắn nghe thấy Tô Bội Như nói: “Có lẽ, có lẽ đi Côn Minh sức khỏe của anh sẽ tốt hơn thì sao? Tôi nghe nói ở Hongkong, Thượng Hải đều có các bác sĩ Tây y giỏi.”
“Tôi khám rồi, bác sĩ Tây y nói phải phẫu thuật.” Ngô lão thái gia sao có thể cho phép người nước ngoài dùng dao trên người cháu trai quý báu của ông ta được, ông ta đuổi đại phu nước ngoài đi.

Tô Bội Như lấy hết ngân phiếu ra: “Từng này chẳng lẽ còn không đủ để chữa bệnh cho anh sao? Đợi anh khỏi bệnh rồi thì viết thư về cũng được, đích thân quay về cũng được.”
“Ra khỏi thị trấn này, chẳng còn gì có thể làm vướng chân anh được nữa.”
Đôi mắt đen đặc của Ngô thiếu gia dường như đột nhiên phát sáng, hắn nhìn Tô Bội Như không chớp mắt, nhìn lâu đến mức mặt cô đỏ lên, gượng gạo, “Sao thế? Tôi nói không đúng à?”
Ngô thiếu gia cười to mấy tiếng rồi lại hạ thấp giọng nói: “Không, cô nói rất đúng.”
Dù có chết, hắn cũng không muốn chết ở chỗ này, dù chỉ còn lại một chút sinh mệnh, nếu có thể được nhìn xem bên ngoài thị trấn là như thế nào, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Đám nha hoàn, bà tử đứng canh ngoài cửa, vừa nghe thấy tiếng cười của đại thiếu gia liền lập tức đi báo tin vui cho Ngô lão thái gia: “Thiếu nãi nãi rất ngoan ngoãn, thiếu gia còn cười nữa, thiếu gia chưa từng vui vẻ như thế bao giờ.”
Bà tử lẩm bẩm trong lòng, nói rồi mà, không đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Ngô bọn họ, đấy là chưa thấy nhà họ Ngô hoành tráng thế nào thôi, lúc ấy đòi sống đòi chết, giờ vừa mặc đồ cưới vào chẳng phải đã ngoan ngoãn hay sao.

Người vừa tốt tính và đẹp mã như thiếu gia dù có bệnh tật đi chăng nữa thì muốn cưới kiểu người gì mà chẳng được, nếu chẳng phải là vì thiếu gia thích thì làm gì đến lượt một học sinh nghèo như cô ta.

“Lão gia cứ chờ thiếu gia khai chi tán diệp cho nhà họ Ngô đi thôi, năm sau được bế chắt trai, tứ đại đồng đường.”
Ngô lão thái gia nghe vậy liền cười, ông ta già rồi, tóc bạc da mồi, khép lại vạt áo choàng bằng lụa, Một đôi thiếu nữ song sinh tầm mười bốn mười lăm tuổi đỡ ông ta.

Làn da bọn họ nõn nà sáng bóng, còn đôi tay lốm đốm đồi mồi của Ngô lão thái gia đặt lên làn da trắng muốt mơn mởn của thiếu nữ, trông chẳng khác gì một khúc gỗ mục ruỗng.

Ông ta vừa lòng mỉm cười, cảm thấy lễ cưới này đúng là quá tốt: “Chỉ cần Thừa Nghiệp vui là được.”
Tuy rằng phải tốn nhiều công sức, nhưng chỉ cần cháu trai thích, đám cưới này đã đáng giá rồi.

Ngoài cửa bắt đầu ầm ĩ, quản gia nhanh chóng đi vào bẩm báo: “Chẳng biết đám học sinh kia hỏi thăm được từ đâu mà nói trong phủ nhà chúng ta có học sinh nữ đi lạc, đang làm ầm lên đòi người.”
Hạng Vân Độc và A Kiều náu mình trên nóc nhà, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kì quái.

Đám học sinh kia ỷ mình đông người, phóng một mạch vào nhà trong, nhưng người hầu kẻ hạ nhà họ Ngô còn nhiều hơn, bao vây bọn họ.

Người dẫn đầu chính là Hoàng Khai Vũ, anh ta vô cùng kích động, đòi Ngô lão thái gia giao người ra.

Ngô lão thái gia cũng chẳng thèm gặp bọn họ, bảo quản gia đuổi bọn họ đi.

Quản gia cố kéo da mặt mỉm cười: “Có người mất thích, chẳng phải cả thị trấn đã giúp các cậu đi tìm rồi sao? Nhà nào cũng cầm đèn lồng tìm khắp thị trấn, trên núi cũng tìm rồi, dưới sông cũng mò rồi, có khi người của các cậu tự bỏ đi cũng nên.

Các cậu làm ầm ĩ thế này còn chẳng bằng mau chóng đi Côn Minh đi, lão thái gia đã nói là sẽ giúp đỡ rồi, không để thiếu một đồng nào đâu.”
“Ngô giáo thụ gặp chuyện, chúng tôi là người cùng họ, các cậu là học sinh của Ngô giáo thụ, lão thái gia cũng đã nể tình lắm rồi.

Nếu như là đám cưới nhà người khác mà các cậu đến phá thế này thì dù có kéo ra ngoài đánh chết, người trong thị trấn chắc là cũng chẳng nói gì đâu.”
Trước mềm sau cứng, nhưng mấy người học sinh vẫn rất cứng rắn: “Rõ ràng là các người cầu hôn không được bèn bắt người ta đi! Nếu không thì mời cô dâu ra đây cho chúng tôi nhìn một lần, xem nói cho cùng có phải Tô Bội Như hay không.”
Quản gia bật cười lớn: “Đám học sinh các người có phải đọc nhiều sách của người nước ngoài quá nên quên hết cả lễ nghĩa liêm sỉ mà tổ tông đã dạy rồi không? Nhìn cô dâu à? Là ngứa đòn tới đây thì có!”
Ra hiệu một cái, tôi tớ trong sân đồng loạt lao lên, bao vây cả đám học sinh lại, nắm đấm của mười mấy người đập xuống người những học sinh đó, bọn họ căn bản không có sức đánh trả.

Họ bị đánh một trận rồi ném ra ngoài từ cửa hông.

Ai cũng bị thương cả, quản gia đừng từ trong cổng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, chữ hỉ trên đèn lồng đỏ hắt bóng vào mặt ông ta: “Biết điều một chút, mau đi đi, đừng có không biết trời cao đất dày.”
Dứt lời, ông ta đóng cổng lại.

Mấy người học sinh đỡ nhau dậy, Hoàng Khai Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa: “Không được, chúng ta nhất định phải cứu Tô Bội Như ra!”
Hạng Vân Độc siết nhẹ tay A Kiều.

Hôm nay bọn họ còn nghe học sinh ở phủ Trạng Nguyên nói Ngô giáo thụ đi gửi điện báo, mua vé xe lửa.

Vậy mà hiện giờ lại nghe nói ông đã gặp nạn.

Không chỉ thời gian của toàn bộ thị trấn đã lùi lại phía sau mà phía nam và phía bắc thị trấn cũng không ở trong cùng một khoảng thời gian.

Ngô giáo thụ không thể quay về thị trấn nên những học sinh này liền như dê con lọt vào bầy sói.

Khi ấy nhà họ Ngô mới dám bắt cóc Tô Bội Như, ép cô phải lấy Ngô thiếu gia.

Bát quái đảo ngược, Ngô Trấn trở thành thị trấn âm dương, trong đó phần âm của thị trấn lại chia thành hai ảo cảnh.

.

Truyện Tổng Tài
Tô Bội Như là điểm mấu chốt liên kết âm dương.

“Đi thôi, chúng ta đi xem ở bên kia Tô Bội Như còn ở đó không.”
A Kiều ngơ ngơ ngác ngác, trở lại phủ Trạng Nguyên ở phía bắc thị trấn với Hạng Vân Độc.

Dọc đường đi, cô hỏi anh: “Nói cho cùng thì Ngô thiếu gia có thích Tô Bội Như không?”
Hạng Vân Độc bật cười, trong tình huống chưa tìm được manh mối thế này mà cô còn đang suy nghĩ chuyện đó, Hạng Vân Độc xoa đầu cô: “Chẳng phải là anh ta đã thừa nhận rồi sao?”
Ngô thiếu gia chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của Tô Bội Như, đúng là hắn không định cưới cô, nhưng hắn lại thực sự thích cô.

Bọn họ đi tới trước cổng phủ Trạng Nguyên, A Kiều vẫn nghĩ ngợi: “Nếu thích cô ấy thì sao lại không nói ra chứ? Ví dụ, em thích anh, em không hề che giấu chút nào.”
Nếu không phải là đang ở trong ảo cảnh, Hạng Vân Độc sẽ ôm cô ngay nhưng họ vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phủ Trạng Nguyên vẫn là cảnh tượng lúc bọn họ đi khỏi đó, đám học sinh đang nghe đài, đọc báo.

Tô Bội Như đứng ngay cạnh cổng, dường như cô không biết bản thân mình đang làm cô dâu ở đầu bên kia thị trấn, nghe thấy lời thổ lộ của A Kiều, che miệng cười: “Hai người đã tìm được người nhà chưa?”
Editor: Thích vụ dân quốc này lắm mà edit hơi kì kì, xưng hô cứ lung tung vì giai đoạn đó cổ không ra cổ, kim không ra kim nên thường thì với bên phủ Trạng Nguyên thì mình để hiện đại hơn một chút (dù không hiện đại hẳn, ví dụ để Ngô giáo thụ chứ không phải là giáo sư Ngô), bên từ đường họ Ngô thì cổ hơn một chút.

Theo mọi người đây là ảo cảnh của ai?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN