A Mạch Tòng Quân - Chương 146:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


A Mạch Tòng Quân


Chương 146:


A Mạch bất giác bật cười: “Cũng không chấp nhặt cùng nàng ta, mới rồi ngươi còn trừng mắt lườm người ta làm gì? Loại hành vi như thế này
chẳng lẽ lại gọi là nam tử hán đại trượng phu sao?”

Trương Sĩ Cường lúng túng đến mức sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói không
nên lời. A Mạch cười cười, đuổi hắn đi xuống nghỉ ngơi, bản thân mình
thì lững thững đi ra khỏi đại trướng, cứ đi tiếp, trong lúc vô tình đã
đi tới chỗ ở của Từ Tú Nhi. Tiểu Ngũ và một người lính khác đã đổi thành quần áo của thường dân, đắp tạm gian nhà tranh ở trong sân nhà của Từ
Tú Nhi ở tạm, thấy A Mạch đến liền tới bẩm báo: “Chuyện gì Từ cô nương
cũng không để chúng ta nhúng tay vào, trái lại ở đây nàng lại nấu đồ ăn
thức uống cho chúng ta.”

A Mạch hiểu được gật đầu. Là nàng nhất thời sơ xuất, Từ Tú Nhi là một nữ tử còn trẻ tuổi, lại mang thai, nàng lại phái hai người đàn ông ở
lại chăm sóc, hiển nhiên là rất bất tiện. Từ Tú Nhi ở trong phòng nghe
thấy trong sân có tiếng động liền mở cửa phòng, mời A Mạch vào trong
phòng ngồi, lại rót nước cho nàng, lúc này mới mới ngồi xuống một bên,
lấy cái áo trẻ em trong cái rổ đan từ từ khâu vá, một bên khuyên nhủ A
Mạch: “Mạch đại ca, ta biết là ngươi tốt với ta, nhưng ta ở đây một mình rất tốt. Trong thôn này mặc dù nghèo khổ, tuy nhiên người dân cũng hiền lành chất phác, chưa từng có người làm khó dễ ta, Mạch đại ca không cần bảo bọn họ trông coi.”

A Mạch cúi đầu uống một hớp nói: “Bên phía Thát tử Chu Chí Nhẫn đã từ Ký Châu đuổi theo, Thôi Diễn lại càng muốn dẫn quân vào núi Thái Hành,
bên cạnh ngươi không có người có năng lực giúp đỡ, sao ta có thể yên
tâm?”

Từ Tú Nhi bị kim đâm vào tay khẽ run lên, trên đầu ngón tay nhỏ trắng xuất hiện một giọt máu, nàng ta theo thói quen đưa ngón tay vào trong
miệng mút, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Phải đánh trận ở chỗ này
sao?”

A Mạch lắc lắc đầu, nàng không muốn nói quá nhiều chuyện quân tình
cũng Từ Tú Nhi, chuyển đề tài hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của Từ Tú
Nhi, Từ Tú Nhi thấy vậy cũng không hỏi nữa, chỉ thong thả trả lời A
Mạch. Hai người nói chỉ trong chốc lát, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu
tối muộn, A Mạch đi ra khỏi phòng Từ Tú Nhi, thấy Lâm Mẫn Thận chẳng
biết tìm tới từ khi nào, đang chờ ở dưới bóng cây ngoài viện.

Thấy A Mạch đi ra, Lâm Mẫn Thận đã đứng dậy đi tới, thấp giọng nói: “Tin tức ở phía nam đã tới.”

Đuôi lông mày A Mạch nhíu lại: “Anh ta nói như thế nào?”

Lâm Mẫn Thận đáp: “Chưa nói gì khác, chỉ bảo ngươi tiếp tục kiên trì một chút.”

A Mạch nghe xong liền khẽ bĩu môi, cất bước đi đến bên ngoài thôn,
Lâm Mẫn Thận vội đi theo phía sau, giải thích: “Anh ta có cái khó của
anh ta, mặc dù Giang Nam đều tạm yên ổn rồi, nhưng mà Tề Mẫn bên Lĩnh
Nam kia lại có chút khó khăn…”

“Ta muốn tự đi dạo.” A Mạch đột nhiên nói.

Lâm Mẫn Thận chỉ nói được một nửa, trong chốc lát trố mắt. A Mạch
cười cười, giương mắt nhìn về ánh tà dương phía tây, khẽ cười nói: “Thời tiết quá nóng, ta muốn tự mình đi ra sông tắm rửa một chút, ngươi còn
muốn đi theo ta?”

Một câu làm Lâm Mẫn Thận á khẩu không trả lời được, đành phải khoát
tay nói: “Ngươi tự đi, tự đi đi!”Nói xong liền một mình trở về trong
doanh. A Mạch một mình từ từ đi đến bờ sông, tìm chỗ bí mật, nhưng không cởi quần áo xuống nước, chỉ ngồi im lặng trên một tảng đá bên mép nước. Hiện giờ đã gần hết tháng tám, thời tiết sáng sớm và buổi tối đã mát mẻ hơn, bờ sông rất khác lạ, gió mang theo hơi nước từ trên mặt sông thổi
tới, lúc này mới đem buồn phiền trong lòng A Mạch thoáng cái thổi tan.

Hiện giờ quân Giang Bắc đang khốn khổ chống đỡ ở Thanh Ký, nàng cùng
Từ Tĩnh càng mang bao nhiêu nhân mã vào núi Thái Hành trốn đông trốn
tây, không biết khi nào sẽ bị Chu Chí Nhẫn tận diệt, mà Thương Dịch Chi
lại dẫn theo đại quân tới Lĩnh Nam đấu đến một sống một chết cùng đường
đệ, hoàn toàn không để ý đến tình hình Giang Bắc. A Mạch chợt hiểu được
một chút cách nghĩ của Đường Thiệu Nghĩa, ngoại địch ở trước mặt lại chỉ chú ý đến đến nội đấu, với dân với nước, đây là phản nghịch!

A Mạch cười giễu, đang muốn đứng dậy đi, lại bất chợt nghe thấy phía
sau truyền đến một giọng nam nữa đang khẽ tranh cãi, cũng với tiếng bước chân tới gần, đúng là đi hướng về phía bên này.

“Người đó chính là yêu nghiệt, chính là yêu nghiệt! Nam nhân trưởng
thành có bộ dạng đó chính là yêu nghiệt!” Đúng là giọng của Tức Vinh
Nương!

“Nếu cái miệng của nữ nhân nhà ngươi mà nói bậy tiếp, cũng đừng trách ta không nể tình!” Giọng của nam nhân vừa cất lên, A Mạch lại càng
không nhịn được nhíu mi, đem thân thể nấp nấp sau tảng đá, nghe giọng
của Tức Vinh Nương ở ngay bên cạnh tảng đá lại giòn vang lên: “Ngươi
không nể tình thì có thể làm gì? Ngươi đánh thắng được ta sao? Lại nói
ta nói bậy cái gì? Mạch nguyên soái của ngươi kia nếu không phải trưởng
thành có bộ dạng đó, Đường đại ca làm sao lại bị mê hoặc?”

Trương Sĩ Cường bị Tức Vinh Nương mỉa mai một trận, vài lần há mồm
đều bị chặn họng lại, khó khăn lắm mới đợi được tức vinh nương nói liên
thanh xong, bản thân mình lại quên mất những lời vừa rồi muốn phản bác
lại, chỉ có thể chỉ vào Tức Vinh Nương: “Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Giọng của Tức Vinh Nương lại càng thêm khiêu khích: “Ta làm sao? Ta
nói sai gì sao? Có bản lĩnh ngươi nói chỗ ta nói sai xem nào?”

Người hiền lành như Trương Sĩ Cường bị chặn họng nghẹn lại, giống như đang giận dỗi kêu lên: “Bộ dạng của nguyên soái tốt hơn so với ngươi,
Đường tướng quân liền thích nàng chứ không thích ngươi! Ngươi ghen ghét
cũng vô dụng!”

Vừa dứt lời, A Mạch liền nghe phía bên kia truyền đến tiếng kêu rên
của Trương Sĩ Cường, ngay sau đó một bóng người bay qua đỉnh đầu A Mạch, bùm một tiếng rơi thẳng xuống giữa sông. Một lát sau, đầu Trương Sĩ
Cường ngoi lên trên mặt nước, hướng về phía bờ sông cả giận nói: “Ta
không cùng một nữ nhân như ngươi ——”

Lời Trương Sĩ Cường đang nói dừng lại.

A Mạch đứng dậy, tiện tai phủi bụi trên người, thản nhiên hỏi Trương
Sĩ Cường: “Ngươi chính là làm nam tử hán địa trượng phu như vậy sao?”

Trương Sĩ Cường chỉ đứng ngẩn ra trong nước nhìn A Mạch, nhất thời
nói không nên lời. A Mạch nhếch nhếch khóe miệng, xoay người hướng về
phía bên kia tảng đá nói: “Sao nào? Có gan mắng lại không có gan nhận?”

Bên kia im lặng một hồi, sau đó lại thấy Tức Vinh Nương từ sau tảng
đá tiến lại, hãy còn rất ngang ngạnh, hất cắm lên gọi A Mạch: “Là ta nói đấy, làm sao?”
A Mạch cũng không giận, lấy tay dựa vào tảng đá, từ trên cao nhìn
xuống phía Tức Vinh Nương, cười ngả ngớn hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy bộ
dạng ta rất dễ coi?” Dưới ánh trăng, chỉ thấy A Mạch tu mi tuấn mục, hai mắt ngậm cười, được ánh sáng lăn tăn trên mặt sông làm tôn thêm, trong
đó phảng phất có ánh sáng chuyển động, Tức Vinh Nương chỉ cảm thấy tâm
thần thoáng dao động, đúng là không thể trả lời.

A Mạch khẽ cười xòa một tiếng, vòng qua Tức Vinh Nương đi đến phía bờ sông, đi được vài bước lại quay người lại, cười hỏi Tức Vinh Nương:
“Trong trại của ngươi có phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) nào có công phu tốt không?”

Tức Vinh Nương còn hơi ngơ ngẩn, trả lời theo bản năng: “Có.”

A mạch nhẹ giọng hỏi: “Có thể cho ta mượn hai người dùng một chút được không?”

Tức Vinh Nương gật gật đầu, A Mạch liền xong khóe môi lên, nói tiếng
cảm ơn, lúc này mới xoay người rời đi. Tức Vinh Nương lại đứng trố mắt
trong chốc lát, lúc này mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, không hiểu tại sao mình lại đồng ý với A Mạch như vậy, nhất thời vừa xấu hổ vừa
lúng túng, trong lòng lại càng tức giận khó hiểu. Đảo mắt nhìn thấy toàn thân Trương Sĩ Cường ướt như chuột lột vừa mới bò từ giữa sông lên,
bao nhiêu lửa giận đều đi đến trút về phía hắn, tiến đến nhấc chân lên
liền muốn đem Trương Sĩ Cường đá xuống nước. Trương Sĩ Cường cuống quýt
né tránh, tức giận rống lên: “Cái cô này! Tại sao lại thô bạo không nói
lý lẽ thế!”

Cũng may Tức Vinh Nương mặc dù điêu ngoa, nhưng cũng là người giữ chữ tín, đã đồng ý cho A Mạch mượn người, ngày thứ hai trước khi đi liền để lại hai phụ nhân vô cùng giỏi giang cho A Mạch. A Mạch cũng không nói
nhiều, trực tiếp dẫn người tới chỗ Từ Tú Nhi, dặn dò cẩn thận một phen,
lại đem thân vệ Tiểu Ngũ giữ lại đó, lúc này mới trở lại trong quân đoàn xử lý việc quân.

Kể từ đó liền có một số lời đồn đại âm ỷ truyền ra, mà Từ Tú Nhi lại
còn cùng họ với Từ Tĩnh, một ít tướng lãnh cao cấp trong quân đã từng
nghe lời đồn qua Từ Tĩnh chính là chú vợ của A Mạch, có người liền đoán
rằng Từ Tú Nhi chính là vợ cả của A Mạch, càng bổ sung thêm lý do A Mạch không chịu thừa nhận nàng ta, đó chính là tình hình hiện nay bất ổn, A
Mạch sợ vợ bị người Bắc Mạc trả thù, lúc này vẫn cứ một mực che giấu.

Đối với lời bàn tán ngầm, người trong cuộc A Mạch cũng không biết,
ngay cả Từ Tĩnh gần đây mắt tinh tai thính cũng không có nghe qua được
gì. Lại nói hai người họ cũng không còn lòng dạ nào chú ý đến chuyện
này, Thôi Diễn dẫn quân tiên phong Bắc Mạc tính cách trái ngược trước
kia kích động lỗ mãng, đã cải biến thành thận trọng lão luyện độc ác. A
Mạch từng bố trí mấy doanh tiến hành phục kích gây rối với y, không phải bị Thôi Diên tránh được cũng là bị hắn đánh lui, thậm chí còn bị Thôi
Diễn “Gói lại như sủi cảo”.

Tin chiến báo truyền đến, ngay cả A Mạch cùng Từ Tĩnh cũng thấy có chút bất ngờ.

“Xem ra bên cạnh hắn có cao nhân chỉ vẽ.” Từ Tĩnh chạm rãi nói, lại theo thói quen vuốt râu.

A Mạch hỏi: “Có thể thám thính xem là ai?”

Từ Tĩnh lắc đầu, A Mạch không khỏi nhíu mày, muốn biết rốt cuộc người bên cạnh Thôi Diễn là cao nhân phương nào, đối với chiến thuật các đánh của quân Giang Bắc hiển nhiên rất quen thuộc. Trước mắt A Mạch đột
nhiên hiện lên thoáng qua thân ảnh của một người, nhưng ngay sau đó lại
lắc đầu phủ định suy đoán của chính mình, dù gì anh ta cũng là chủ tướng của một đội quân, làm sao lại tự hạ thân phận tới làm mưu sĩ cho Thôi
Diễn!

Từ Tĩnh còn nói thêm: “Ngươi phát hiện ra chưa, quân tiên phong của
Thôi Diễn tuy rằng vào vùng núi, nhưng lại ăn khớp chặt chẽ với đại quân Chu Chí Nhãn ở xa xa, gần như là song song tiến hành. Nhìn giống như
chúng ta dắt mũi hắn đi, nhưng mà quân của Thôi Diễn thật ra lại giống
như một miếng mồi Chu Chí Nhẫn thả vào trong núi, may mà chúng ta không
có ý định một hơi ăn hết quân của Thôi Diễn, nếu không một khi bị Thôi
Diễn quấn chặt, đại quân Chu Chí Nhẫn rất nhanh liền có thể nhào vào.”

A Mạch gật gật đầu: “Không sai, đúng là như vậy, cho nên chúng ta
cũng không cần hiểu Thôi Diễn quá mức, chỉ cần để hắn ở trong núi kéo
dài một chút, đợi Hắc Diện ở Lăng Hòa chuẩn bị tốt cho quyết chiến là
được.”

Từ Tĩnh nói: “Mặc dù là như thế, chúng ta cũng không thể coi thường,
dù sao cũng phải làm bộ dạng luôn luôn muốn nuốt mồi, điều mày mới có
thể dẫn dắt Chu Chí Nhẫn đi theo chúng ta.”

A Mạch giương mắt nhìn Từ Tĩnh: “Tiên sinh có mưu tính gì không?”

Từ Tĩnh cúi đầu nhìn bản đồ một lát, dùng ngón trỏ gõ lên một chỗ nói: “Chính là ở chỗ này — mương Đả Thảo!”

Mương Đả Thảo, ở bên sườn đông dãy núi Thái Hành, muốn từ nam Thái
Hành sang Bắc Thái Hành phải đi qua. Hai bên bờ mương cỏ cây tươi tốt,
là một chỗ phục kích vô cùng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là nó rất
thích hợp đánh phục kích, cho nên ai đi tới đây đều cũng tăng vài phần
cảnh giác.

A Mạch cùng Từ Tĩnh tới mương Đả Thảo trước hai ngày so với đại quân, sau đi dò xét xung quanh cẩn thận một phen, Từ Tĩnh liền nhìn thôn nhỏ
có hơn mười gia đình dưới chân núi kia có chút xuất thần. Lúc này đang
là giờ cơm, trong thôn có mấy gia đình đang nhóm lửa nấu cơm, trên đỉnh
ống khói có khói bếp lượn lờ bay lên, thổi qua trong gió, trong đó còn
có mơ hồ tiếng trẻ con chạy nhảy cười đùa. A Mạch nhìn theo tầm mắt Từ
Tĩnh, nói: “Trước tiên dẫn người trong thôn chạy đi, kêu binh lính đóng
giả thôn dân ở đây, để tránh bị kị binh trinh sát của Thát tử nhận ra sơ hở.”

Từ Tĩnh nghe xong tinh thần phục hồi lại, nhưng chậm rãi lắc đầu: “Sợ rằng không thể lừa gạt dễ như vậy, ngươi xem..” Từ Tĩnh chỉ tay xuống
dưới thôn: “Trong thôn này nam có nữ có, già có trẻ có, ngươi kêu binh
lính đóng giả làm sao? Hơn nữa nhìn từ vài lần phục kích trước, bên cạnh Thôi Diễn chắc chắn có cao nhân, trước khi qua mương Đả Thảo nhất định
sẽ phải kị binh trinh sát đi điều tra, cách che mắt bình thường làm sao
có thể lừa gạt hắn!”

A Mạch hiểu được băn khoăn của Từ Tĩnh, binh lính trong quân phần lớn là nam tử trẻ tuổi, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra khác người miền núi bình thường. Nhưng mà nếu không để thôn dân chạy đi trước, lúc quân Giang
Bắc phục kích tất sẽ dẫn tới thôn dân hoang mang, bọn họ cũng sẽ tự đi
chuyển vào trong núi sâu tránh né, cho nên trước tiên sắp xếp cho thôn
dân rời đi, sau đó kêu binh lính ở trong thôn đóng giả thay vào đó là
lựa chọn tốt nhất.

A Mạch nhìn về phía Từ Tĩnh, hỏi: “Tiên sinh có ý kiến gì không?”

Từ Tĩnh im lặng một lát, nói: “Chúng ta đi vào trong thôn nhìn một
lát rồi nói tiếp, tốt nhất có thể khuyên được thôn dân ở lại trong thôn
không di chuyển.”

A Mạch nghe xong rất ngạc nhiên, trên chiến trường đao kiếm không có
mắt, đặc biệt là sau khi một bên thất bại, binh bại không biết chạy trốn theo hướng nào, thôn dân ở lại trong thôn khó tránh khỏi sẽ lo lắng cho tính mạng của mình, điều này có thể khuyên được mọi người ở lại?

Từ Tĩnh lại híp mắt nhỏ nở một nụ cười, nói: “Nếu là người khác chưa
chắc có thể khuyên được thôn dân, nhưng mà có một người chắc chắn có
thể.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN