A Mạch Tòng Quân - Chương 152:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


A Mạch Tòng Quân


Chương 152:


A Mạch hơi có chút ngạc nhiên, sau đó nói: “Dẫn vào.”

Lâm Mẫn Thận đáp “Vâng”, nhưng không đi ngay, ánh mắt phức tạp nhìn A Mạch, muốn nói lại thôi. A Mạch không nhịn được nhướng mày lên, hỏi:
“Làm sao vậy?”

Lâm Mẫn Thận cũng không đáp, chỉ bước nhanh ra ngoài, một lát sau,
liền cùng với mấy tên lính áp giải một tên nam nhân mặc đồ đen từ ngoài
trướng tiến vào. A Mạch ngồi ở sau án thư giương mắt nhìn sang, chỉ thấy người tới dáng người cao to, khẽ cúi đầu, trên người choàng áo khoác
màu đen, đội mũ trùm đầu, che phủ thật là chặt chẽ.

Người nọ từ từ gỡ mũ trùm đầu xuống, ngẩng đầu nhìn A Mạch, khẽ kêu lên: “A Mạch.”

A Mạch nhìn sứ giả một lát, giọng mỉa mai cười cười: “Trần Nguyên
soái, nếu đã đến, xin mời ngồi đi.” Nói xong lại quay đầu dặn dò Trương
Sĩ Cường đứng bên cạnh sớm đã trợn mắt há hốc mồm: “Đi pha trà cho Trần
Nguyên soái.”

Trương Sĩ Cường ngẩn ra một chút mới kịp phản ứng, lại không yên tâm
rời đi, lúc gần đi tới cửa trướng đưa mắt ra hiệu cho Lâm Mẫn Thận một
cái, kết quả chỉ nghe thấy Trần Khởi lại nhìn A Mạch nói: “Ta có một số
việc muốn nói với muội một chút, có thể bảo các thị vệ lui xuống không?”

A Mạch cười cười, phân phó cho Lâm Mẫn Thận: “Ngươi dẫn theo bọn họ ra ngoài trước đi.”

Lâm Mẫn Thận liền nhìn Trương Sĩ Cường bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, dẫn
theo mấy binh sĩ kia lui ra ngoài. Trong doanh trướng lớn như vậy chỉ
còn lại hai người Trần Khởi và A Mạch, nhất thời yên tĩnh lại. A Mạch im lặng nhìn về phía Trần Khởi, trong lòng đột nhiên phức tạp khó hiểu.
Nàng từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng nàng cùng Trần Khởi gặp
lại nhau trên chiến trường, nàng sẽ dùng kiếm chỉ vào hắn, hỏi hắn vì
sao lại vong ân bội nghĩa, vì sao lại táng tận lương tâm… Việc này là
niềm tin giúp nàng liên tiếp chống đỡ bò, lăn, chạy trong quân đội đến
tận bây giờ. Mà giờ phút này khi nàng thật sự trở thành Mạch soái danh
chấn thiên hạ, Trần Khởi cũng đã ở trước mặt nàng, nàng mới phát hiện ra tất cả các câu hỏi nàng đã sớm có đáp án.

Sau một lúc hai người im lặng ngồi thật lâu, Trần Khởi giương mắt nhìn A Mạch, đột nhiên khẽ nói: “Muội có tốt không?”

A Mạch gật đầu nói: “Tốt lắm. Tay nắm binh quyền, nổi danh thiên hạ, được người nhớ thương.”

Trần Khỏi nghe xong, tự cười giễu, lại im lặng tiếp.

Một lát sau, hắn lại mở miệng nói: “A Mạch, Muội thắng. Huynh chết, muội thả bọn họ.”

“Bọn họ? Bọn họ là ai?” A Mạch hỏi ngược lại.

Đối với vẻ biết rồi còn cố hỏi của A Mạch, trong mắt Trần Khởi cuối
cùng cũng có vẻ tức giận, hắn ngồi thẳng lưng, nói: “Người Bắc Mạc ở
trong Tĩnh Dương quan.”

A Mạch liền khẽ cười, nói: “Dân chúng Bắc Mạc ta sẽ thả, những người còn lại thì không thể.”

“Vì sao?” Trần Khởi trầm giọng hỏi.

A Mạch lạnh sắc mặt, gằn từng tiếng đáp: “Bởi vì bọn họ là lính, là
kẻ địch xâm nhập Nam Hạ ta, nếu cầm đao kiếm đến Nam Hạ này, thì không
dễ dàng trở về như vậy.”

Trần Khởi có chút ngạc nhiên nhìn A Mạch, một lúc lâu sau mới nhẹ
giọng hỏi: “A Mạch, bởi vì hận ta, cho nên mới đem bản thân mình quy
nhập vào Nam Hạ, phải không?”

A Mạch nhìn Trần Khởi một lát, đột nhiên nở nụ cười, gằn từng tiếng:
“Trần Khởi, huynh sai rồi, ta là người Nam Hạ, cha ta cũng là người Nam
Hạ,. Nếu cha ta không cho rằng mình là người Nam Hạ, thì ông ấy cũng
không dẫn quân chống lại Bắc Mạc như vậy; nếu ông ấy chỉ vì thỏa mãn
tham vọng, ông ấy cũng sẽ không đang lúc nắm binh quyền trong tay lại
vứt bỏ quyền thế chuyển đi ẩn cư. Chúng ta là người Nam Hạ, cho tới bây
giờ chúng ta chính là người Nam Hạ. Bởi vì là người Nam Hạ, cho nên mới
không thể khoan nhượng trên non sông đất nước này có chiến loạn xảy ra;
bởi vì là người Nam Hạ, cho nên mới càng muốn đất nước Nam Hạ này thái
bình, dân chúng bình yên ổn định cuộc sống!”

A Mạch nhìn Trần Khởi có chút thương hại: “Đáng tiếc, huynh chưa bao
giờ biết điều này. Cha ta cứu huynh, không phải vì huynh là người Bắc
Mạc hay là người Nam Hạ, mà bởi vì khi đó huynh chỉ là một đứa trẻ, bởi
vì chúng ta cùng là con người, rồi sau đó mới là người Nam Hạ. Mà huynh, Trần Khởi, tuy rằng huynh theo cha ta tám năm, học ông ấy tám năm,
nhưng chưa từng hiểu được ông ấy.”

Trần Khởi trố mắt một lúc lâu, đứng bật dậy khỏi ghế, tức giận nói: “Làm sao muội biết ông ta là người như thế nào?”

A Mạch khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, từ tốn đáp: “Vốn dĩ ta cũng không hiểu ông ấy, đến tận khi ta ngồi xuống vị trí của ông, ta mới thực sự hiểu
được ông. Huynh trở về đi, huynh chắc hẳn muốn dùng cái chết để đền
mạng, nhưng mà chuyện này không phải để huynh dùng làm điều kiện trao
đổi, chẳng qua ta cũng có thể làm được là bắt giết tù binh mà thôi.”

Trần Khởi nghe lời này xong một lúc lâu không nói nên lời, sau khi đứng đó một lúc lâu, dứt khoát xoay người đi ra ngoài trướng.

Ngày hai mươi chín tháng bảy, Khương Thành Dực dẫn quân phá vòng vây ở hướng bắc, thất bại.

Mùng một tháng tám, Tràn Khởi cùng Khương Thành Dực chia ra hai hướng đông, bắc phá vòng vây, thất bại.

Mùng hai tháng tám, kỵ binh Bắc Mạc đánh lén ban đêm đại doanh liên quân Nam Hạ, thất bại.

Mùng bốn tháng tám, Chinh Nam đại nguyên soái Trần Khởi bên Bắc Mạc
lệnh cho toàn quân bỏ vũ khí đầu hàng, ngày đầu hàng, Trần Khởi tự vẫn ở trong trướng. Phó tướng Khương Thành Dực đem di thư của Trần Khởi giao
cho A Mạch, A Mạch mở ra lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy trắng, đợi khi
trở lại quân trướng của chính mình liền cho thân vệ ở bốn bên lui hết,
một mình ở trong trướng khóc thành tiếng một hồi, sau đó dùng tờ giấy
kia lau nước mắt nước mũi, vo lại ném đi. (hic, sao tự dưng thấy cái thân mình có giống tờ giấy kia thế, toàn bị các nàng như hein, HuyHoang chùi nước mắt nước mũi >”

Trận chinh chiến để giành lại này, người Nam Hạ đánh khoảng sáu năm,
bây giờ cuối cùng cũng giành thắng lợi, cả nước vui mừng. Lệnh khen
thưởng của hoàng đế Tề Hoán rất nhanh liền tới Giang Bắc, cho các cấp
tướng lãnh đều thăng quan tiến chức, sau đó lệnh cho quân Giang Bắc của
Mạc Hải tiếp tục đồn trú ở bờ sông Lật, liên quân Nam Hạ lên phía bắc
Tĩnh Dương, chỉnh đốn tiền tuyến Lâm Đồng.

A Mạch tiếp nhận thánh chỉ, xoay người lại lập tức ném đến trên thư
án, cười nhạo nhìn Từ Tĩnh: “Nhìn xem, lúc này mới vừa đánh hạ Giang
Bắc, đã nghĩ tới muốn xuất quan đánh dẹp Bắc Mạc nhất thống thiên hạ!”

Từ Tĩnh có chút vướng mắc kéo nhẹ râu, hỏi A Mạch: “Ngươi muốn làm thế nào?”

A Mạch nói: “Hai nước phân chia đã lâu, chủng tộc khác biệt, tình
cảnh của dân chúng hơn kém rất nhiều, cho dù bây giờ chúng ta có thể
dùng vũ lực đánh vào trong biên giới Bắc Mạc, chiếm nửa giang sơn của
họ, cùng lắm cũng chỉ là đảo ngược tái diễn lại chuyện năm sáu năm đã
qua thôi. Ta cũng không muốn tiếp tục đánh nữa, đem nhân mã của Mạc Hải
từ sông Lật rút về, thả Thường Ngọc Thanh trở về.”Từ Tĩnh lo lắng nhìn A Mạch: “Cái này có thể trờ thành tự thả quân
địch, là tội mất đầu, ngươi ăn nói làm sao với Tề Hoán bên kia được?”

A Mạch cười cười: “Bảo hắn giết ta là được!”

Tháng chín, A Mạch lệnh cho Mạc Hải từ trong biên giới Bắc Mạc rút
về, xếp lại thánh chỉ Tề Hoán lệnh cho nàng xuất quan không để ý đến, để Giang Hùng ở lại phòng thủ Tĩnh Dương, Mạc Hải phòng thủ Lâm Đồng, binh lực còn lại thẳng đường rút về Lương Châu, Dự Châu, Tân Dã, Thanh Châu. Đồng thời, A Mạch dẫn theo đội thân vệ trở về Thịnh Đô.

Trên đường Lâm Mẫn Thận nói chuyện phiếm cùng nàng về tình hình Thịnh Đô gần đây, trong lúc vô tình nói đến hiện tại Thịnh Đô đang lưu hành
một khúc bình thư (*) là câu chuyện cổ nữ tử thay cha nhập ngũ, nàng kia giả dạng nam trang nhập ngũ mười hai năm, nhiều lần trải qua trăm cay
nghìn đắng cuối cùng đem thát tử đuổi ra khỏi biên giới, cùng vị hoàng
tử là đồng đội vẫn kề vai sát cánh nảy sinh tình cảm vượt quá bình
thường. (Nghe giống phim Hoa Mộc Lan ghê ). A Mạch nghe xong cười cười, sau khi qua sông Uyển phái mấy thân vệ đưa
Từ Tĩnh về Thịnh Đô trước, chính mình quanh quẩn đến thăm mẹ con Từ Tú
Nhi ẩn cư ở Giang Nam.

(*): Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Từ Tú Nhi dẫn theo con nhỏ cùng Lưu Minh sống tại một trấn nhỏ ở
Giang Nam, cuộc sống xem như an nhàn sung túc. Từ Tú Nhi nhìn thấy A
Mạch đột nhiên đến đây vô cùng bất ngờ, không nhịn được kinh ngạc hỏi:
“Tại sao Mạch đại ca lại tới đây?”

A Mạch cười cười: “Làm sao? Ta tới không tốt?”

Từ Tú Nhi nhất thời lỡ lời, ngượng ngùng liên tục xua tay, mở cửa mời A Mạch đi vào.

Trong tiểu viện, Tiểu Lưu Minh bên hông giắt thêm kiếm gỗ đang giả
làm tướng quân, một tiếng lệnh quát xuống, thủ hạ chỉ duy nhất một tên
lính quèn liền đặt mông ngồi ngã trên mặt đất, oa oa khóc lớn.

Từ Tú Nhi vội tới đem đứa bé kia ôm vào trong ngục nhẹ nhàng dỗ dành, Tiểu Lưu Minh nhìn thấy A Mạch, đã chạy tới ngửa đầu nhìn nàng, nói:
“Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là đại nguyên soái quân Giang Bắc, có
phải hay không?”

A Mạch ngồi xổm xuống buộc lại cái chuôi kiếm gỗ bên hông của nó lại, cười nói: “Ta đúng là Mạch Tuệ đại nguyên soái quân Giang Bắc, còn
không biết tôn tính đại danh vị tráng sĩ này?”

Tiểu Lưu Minh ưỡn ngực lên, tay vịn vào chuôi kiếm gỗ, cao giọng đáp: “Ta là Lưu Minh, Đường thúc thúc nói sau này ta lớn lên cũng phải làm
tướng quân!”

A Mạch hơi ngẩn ra, cười xoa xoa đầu nó, Tiểu Lưu Minh giãy khỏi tay A Mạch, lại chạy đi nơi khác chơi.

Từ Tú Nhi ôm con từ bên cạnh tới, A Mạch vươn tay đùa đứa bé trong lòng nàng, thuận miệng hỏi: “Đứa nhỏ này tên gọi là gì?”

Từ Tú Nhi im lặng một lúc lâu, khẽ đáp: “Theo họ ta, gọi là Từ Dự.”

A Mạch nhìn Từ Tú Nhi một lát, nghiêm túc hỏi: “Tú Nhi, ngươi có nghĩ đến sẽ tái giá?”

Từ Tú Nhi ngẩn ra, kiên định lắc lắc đầu: “Ta không muốn tái giá,
thầm nghĩ sẽ đi theo bên cạnh tiểu công tử, sau đó nuôi Dự Nhi khôn lớn
nên người.”

A Mạch lại nói: “Nếu không muốn tái giá, vậy dứt khoát gả cho ta đi.”

Từ Tú Nhi giật mình nhìn A Mạch, đang bối rối không biết trả lời như
thế nào. A Mạch lại cười dịu dàng, lấy từ trong lòng ngực ra một đôi
khuyên tai, để gần đến bên tai của mình, cười hỏi: “Ngươi xem có đẹp
không?”

Từ Tú Nhi kinh hãi không nói nên lời, A Mạch vừa cười vừa hỏi: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện xưa có nữ tử giả nam trang thay cha
nhập ngũ?”

Từ Tú Nhi nghe xong lời ấy, trợn tròn mắt, không dám tin nhìn A Mạch, buột miệng hỏi: “Nguyên soái, ngươi…” Rồi lại nghe A Mạch nói: “Mặc dù
hoàng đế biết thân phận của ta, nhưng vẫn chưa tuyên bố với thế nhân, ta cần một người vợ để che mắt người khác. Nếu ngươi không muốn tái giá,
hãy giúp ta một phen, đứa bé đừng theo họ Từ của ngươi, sau này nó lớn
sẽ thắc mắc, liền mang họ Dương đi, ta từng đồng ý với một người, nếu có thể có con sẽ để nó làm con thừa tự cho hắn.”

Từ Tú Nhi nghe tới đây, bị dọa đến mức phải dùng tay bịt miệng lại,
mới đem tiếng hô kinh hãi trong miệng nén xuống, chỉ cảm thấy tâm trạng
không vững trong lòng đại loạn.

A Mạch liền cười bổ sung: “Hiện tại ta đã đắc tội với hoàng đế, ngươi gả cho ta, không chừng sẽ nhanh chóng trở thành quả phụ. Đợi sau này
ngươi có người muốn gả, cũng không muộn.”

Lời A Mạch nói đến tận đây, Từ Tú Nhi đành phải ngậm nước mắt gật đầu đồng ý.

Vì thế nên A Mạch liền ở nhà Từ Tú Nhi tại Giang Nam chơi một thời
gian, mỗi ngày hoặc là trêu đùa Tiểu Dương Dự đang tập tễnh bước đi,
hoặc là kể cho Lưu Minh hoạt bát hiếu động một chút chuyện xưa trong
quân đội, lại có khi tự mình đánh xe đưa mọi người vào trong núi du
ngoạn, buổi chiều cũng không quay về, chỉ bảo thị vệ bắt vài con thú
rừng, một nhóm người vây quanh đống lửa nướng thịt ăn.

Cứ như vậy luôn tiêu dao đến qua năm, Tề Hoán vài lần hạ chỉ điều động, lúc này A Mạch mới đưa gia quyến trở về Thịnh Đô.

Ngày tết náo nhiệt vui vẻ ở Thịnh Đô còn chưa qua, hoàng đế Tề Hoán
năm trước đưa con gái của Lâm tể tướng lên làm hoàng hậu, cả nước trên
dưới đều vui mừng. Tiếp theo lại thêm tin vui, hóa ra con trai độc nhất
của Lâm tể tướng là Lâm Mẫn Thận năm đó vẫn chưa tử trận, hiện nay
nhanh chóng trở thành bề tôi có công chống lại thát tử từ Giang Bắc trở
về, lại được thăng quan tiến chức vui mừng gấp bội. Thế nhân đều nói
phúc khí của Lâm tể tướng thật tốt, tuy chỉ có một nam một nữ, nhưng
cũng không thua kém ai.

A Mạch tới Thịnh Đô trước tiên thu xếp cho Từ Tú Nhi xong, liền đi
tìm Từ Tĩnh nay đã chức cao vọng trọng, Từ Tĩnh không khỏi thở dài nói:
“Vì sao còn muốn trở về? Tự mình đi rồi có phải tốt không!”

A Mạch cười cười: “Ta không nợ hắn cái gì, vì sao phải muốn trốn
tránh giống như kẻ trộm? Lại nói tên ta gọi là A Mạch cũng đã hơn hai
mươi năm, đột nhiên đổi lại tên quả thật hết sức không quen. Nếu hắn
muốn gặp ta, ta đi gặp là được!”

Nói xong, mặc quan phục vào đường đường chính chính vào triều diện thánh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN