Á Nô - Chương 247: Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Á Nô


Chương 247: Kết


Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi

Tiếng rên rỉ và thở dốc của hai người hòa quyện vào nhau, sau khi trải qua ái tình nồng nhiệt, hồ tắm khôi phục lại yên ả, trong suối nước nóng chỉ có gợn sóng nhỏ xíu, bên dưới hơi nước, hai thân thể quấn lấy nhau.

Một lúc lâu sau, hơi thở gấp gáp của Thẩm Ngọc mới từ từ bình ổn lại, đau nhức ở cổ tay cũng đã tiêu bớt, có điều môi vẫn hơi sưng.

Hóa ra dùng miệng và tay giúp hắn, cũng vất vả như vậy, trong lòng Thẩm Ngọc oán giận, chỉ trách Quân Huyền Kiêu kéo dài quá lâu, mặc dù dùng tốc độ nhanh nhất, rốt cục vẫn giống như vừa đánh xong một trận, Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt.

“Ngọc Nhi, lúc nãy ngươi… đã nuốt nó xuống rồi phải không?”

Quân Huyền Kiêu ôm eo Thẩm Ngọc, khẽ hỏi thăm.

Thẩm Ngọc nuốt nuốt cổ họng khô khốc, nhớ lại loại cảm giác vừa nãy, liền có chút khó chịu, lực đạo kia quá mạnh mẽ, Quân Huyền Kiêu lại không làm bất kỳ cảnh báo nào, Thẩm Ngọc bị bắn vào không kịp chuẩn bị, nuốt xuống một nửa, còn bị sặc đến nỗi ho khan…

Mùi vị đó… nhàn nhạt mùi tanh hòa với vị mặn, lại đặc sánh, quả thật không được tốt cho lắm.

(Ui Ngọc Nhi ơi, miêu tả kỹ quá làm editor ngượng đến run cả tay rồi =]]]])

“Sao lúc ấy ngươi không nói sớm?”

Thẩm Ngọc tức giận trừng hắn, hận không thể túm lấy cái vật hại người kia nhổ bỏ đi.

“Ta đó, không phải là do không kìm lòng nổi sao, làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, Ngọc Nhi, ngươi đừng giận…”

Quân Huyền Kiêu cười giải thích, một bên dùng ngón tay lau đi bạch trọc bên môi Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc giật mình một cái, mới nhớ tới trên mặt trên người mình đều bị dính không ít, vội vàng bám ở bên hồ nước, vốc nước rửa mặt.

“Ta giúp ngươi…”

Dù sao Quân Huyền Kiêu cũng cảm thấy có chút áy náy, Thẩm Ngọc bị hắn làm cho chật vật như vậy, không chừng lần tới Thẩm Ngọc sẽ không chịu làm nữa.

Thẩm Ngọc tùy ý để hắn giúp mình lau chùi vết bẩn trên người thật cẩn thận, lại lấy xà bông thơm, nghiêm túc tỉ mỉ chà xát tẩy rửa, sau cùng lau khô thân thể chải mượt tóc đen.

“Hửm?” Thẩm Ngọc bỗng kinh ngạc nói, “Sao vào lúc này ngươi không nói chuyện nữa?”

Bình thường đều có mấy lời hạ lưu, lời ngon tiếng ngọt nhiều vô kể, đột nhiên im lặng, ngược lại khiến Thẩm Ngọc cảm thấy kỳ quái.

“Không phải ngươi chê ta cả ngày không đứng đắn sao.” Quân Huyền Kiêu qua loa lấy lệ một câu.

“Vậy sao?”

Thẩm Ngọc vẫn cảm thấy hắn không bình thường, có điều cũng không hỏi nữa. Lúc Quân Huyền Kiêu giúp hắn mặc y phục, bỗng gặp phải vấn đề nan giải.

Quân Huyền Kiêu cười khẽ: “Ngọc Nhi, y phục của ngươi đã không thắt lại được rồi…”

Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, như thế nào cũng cảm thấy khó coi, cho dù là mặc y phục, cũng không che giấu được vẻ mập mạp.

“Ngươi còn có mặt mũi mà cười…” Thẩm Ngọc giận dữ mắng một câu.

“Là ta không đúng, ta nên nghĩ đến việc này sớm hơn…” Quân Huyền Kiêu xót xa ân hận nói, “Mải nghĩ mua y phục cho tiểu Bảo Nhi, quên mất đại Bảo Nhi, đáng chết…”

Thẩm Ngọc phì cười, nói: “Không sao, dù gì ta cũng quen rồi, lòng ngươi sớm đã không đặt trên người ta nữa, Bảo Nhi cái gì chứ, khó nghe chết đi được.”

Dạo gần đây Quân Huyền Kiêu đã sai người làm mấy cái rương y phục cho em bé, Thẩm Ngọc nghĩ nghĩ một chút còn rất ghen tị.

“Sao có thể? Đây không phải là nhất thời hồ đồ mà, Ngọc Nhi, ngươi và đứa trẻ đều là Bảo Nhi của ta, quan trọng hơn cả mạng sống của ta.”

Thẩm Ngọc hừ mũi, nghi ngờ lời Quân Huyền Kiêu là thật hay giả.

Quân Huyền Kiêu chu đáo giúp y thắt xiêm áo, cố gắng nới lỏng hết mức có thể để không khiến Thẩm Ngọc bị siết khó chịu, sau đó kề sát vào Thẩm Ngọc, một tay ôm lấy eo y, một tay đặt lên bụng y.

“Ngọc Nhi, ngươi nói hài nhi của hai ta đặt tên gì sẽ hay?”

“Tên? Ta chưa nghĩ qua, ngươi nghĩ xong rồi?”

Thẩm Ngọc được Quân Huyền Kiêu nhắc nhở, mới phát hiện y chưa từng có chút ý niệm nào với việc đặt tên, đến bây giờ y vẫn giống như ở trong mộng đẹp.

“Vậy gọi là Kỳ Ngọc thì thế nào?” Quân Huyền Kiêu dùng cằm cọ cọ vào mặt Thẩm Ngọc giống như đang lấy lòng.

“Quân Kỳ Ngọc?” ( Quân Kỵ Ngọc😑)

giải thích 1 chút: chữ Kỳ (麒) và chữ kỵ (骑) đều phát âm là qí. Trong đó chữ Kỳ có nghĩa là kỳ lân hoặc họ Kỳ, còn chữ kỵ có nghĩa là cưỡi. Kỳ Ngọc phát âm giống cưỡi Ngọc. Thực sự bê tông không là gì so với da mặt của anh Kiêu. Bái phục!!!

Thẩm Ngọc suy tư một lát, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc.

“Ngươi xem, tuy là họ của ta, nhưng cũng có tên ngươi, đại biểu cho tâm ý của ta dành cho ngươi, nhật nguyệt chứng giám, trọn đời không thay đổi…”

Tuy là Quân Huyền Kiêu nói đến ba hoa không ngừng, nhưng Thẩm Ngọc vẫn kịp phản ứng.

“Chữ Kỳ nào?”

“Ha ha ha, đương nhiên chính là kỳ trong kỳ lân, chí nguyện kỳ lân, sẽ không gục ngã*.”

*bản gốc là “kỳ lân chi chí, bất trụy thanh vân” 麒麟之志,不坠青云

Quân Huyền Kiêu biến tấu từ một câu thơ trong bài thơ “Đằng Vương các tự” của Vương Bột thời Đường, bản gốc của câu thơ là “bất trụy thanh vân chi chí” 不坠青云之志, ý là dưới bất kể tình huống nào cũng không buông tay, không gục ngã, hiên ngang tiến về phía trước.

Quân Huyền Kiêu bị vạch trần cũng không đỏ mặt, trịnh trọng giải thích.

“Tùy ngươi, đợi nó hiểu chuyện, ta sẽ nói căn nguyên cái tên của nó cho nó nghe, xem ngươi có hổ thẹn không.”

“Ngọc Nhi, ngươi muốn đi đâu?” Quân Huyền Kiêu giả bộ vô tội, lại cười tà mị một tiếng, “Có điều nếu ngươi cho rằng chữ kỳ khác hay hơn, vậy cũng có thể…”

Thẩm Ngọc không bị hắn cười đùa cợt nhạ làm gián đoạn, nghi ngờ nói: “Có phải ngươi đang chột dạ chuyện gì không?”

Quân Huyền Kiêu kinh ngạc: “Sao ngươi lại hỏi như vậy?”

“Hừ, gần đây ngươi đã mua đầy đủ đồ dùng và y phục cho hài tử dưới 3 tuổi, lại quấn lấy ta làm loại chuyện đó, bây giờ còn đặt cả tên rồi, ngươi vội vội vàng vàng làm những thứ này nhất định là có chuyện gạt ta!”

Quân Huyền Kiêu cười vang, ngập ngừng hồi lâu, mới thành thật dưới sự bức cung của Thẩm Ngọc.”

“Ta… ta sắp phải thân chinh ra Bắc rồi.”

Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, đại khái y cũng đã đoán được.

“Chung quy Hung Nô vẫn là đại họa lớn nhất của Đại Tĩnh, mất đi bộ tộc Hô Diên, nguyên khí Hung Nô tổn hao nhiều, là cơ hội tốt ngàn năm có một. Mặc dù Tống Thanh có thể một mình đảm đương một phía, nhưng hai bộ tộc còn lại cũng không phải hạng hiền lành… Ngọc Nhi, thật xin lỗi.”

Thẩm Ngọc im lặng, quay sang nơi khác không nói.

Quân Huyền Kiêu đi tới sau lưng y, hai tay vòng ở thắt lưng y, vùi mặt vào hõm vai Thẩm Ngọc.

“Ngọc Nhi, ta biết lúc này chính là lúc ngươi cần ta phụng bồi, không đến mấy tháng nữa, hài nhi sẽ sinh ra, mà ta lại không biết có thể trở về nhìn hắn đầu tiên hay không… Thật xin lỗi.”

Thẩm Ngọc đẩy tay hắn ra, quay đầu lại.

“Ngươi không cần phải nói những lời này.” Thẩm Ngọc nhẹ nhàng nói, “Ngươi không làm gì sai.”

Quân Huyền Kiêu bất ngờ nói: “Ngươi không giận ta sao?”

Thẩm Ngọc khẽ gật đầu một cái, y vốn có rất nhiều lời tâm sự muộn bộc lộ hết, lời giao phó dặn dò, sắp đến bên miệng, y lại cảm thấy hai người tâm đầu ý hợp là đủ, nói nhiều hơn nữa cũng dư thừa.

Thẩm Ngọc đưa tay chỉnh sửa vạt áo Quân Huyền Kiêu một chút.

“Ta đợi ngươi.”

Quân Huyền Kiêu chấn động, hắn một đời uy phong ngông cuồng tự cao tự đại, ngạo khí bức người mạnh mẽ vô địch hơn nữa, cũng không địch lại một câu “Ta đợi ngươi”, vành mắt ửng đỏ.

“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi tốt, ngươi thật sự đào cả lòng lão tử đi rồi!”

Quân Huyền Kiêu đột nhiên ôm lấy Thẩm Ngọc, môi đặt trên mặt y hôn loạn, Thẩm Ngọc bị đám râu xanh đen vừa mới mọc của hắn cọ đau nhoi nhói, muốn tránh lại bị hắn ôm lại thật chặt.

“Ngọc Nhi, Ngọc Nhi… Ngọc Nhi!”

“Ngươi còn muốn gọi bao nhiêu lần nữa hả?” Gò má Thẩm Ngọc ửng hồng, trách cứ.

“Gọi cả đời cũng không đủ!”

Hoàn chính văn😅

Khương Đường

Tác giả có lời

Rạng sáng 1:30

Chính văn kết thúc rồi? Tung bông?

Nội dung phiên ngoại, có cuộc sống thường ngày nuôi con cùng Thanh Liên…

Mấy tháng rồi, có hay đến mấy cũng phải đến lúc kết thúc, đa tạ các bạn đã đồng hành mà không rời đi, không vứt bỏ.

Editor có lời

Ừm… nói thế nào nhỉ… ở chương 241 chúng mình đã thông báo rằng đó là chương hoàn chính văn. Nhưng đến chương này, chúng mình lại báo hoàn chính văn tiếp, chuyện này là sao nhỉ? Cái nào hoàn thật, cái nào hoàn giả đây? Bọn mình bẻ lái hơi nhiều liệu các bạn có nguyện tin tưởng nữa hông?. Nên editor ở đây để biện bạch 1 chút với mọi người là: cả 2 chương đều có thể coi là hoàn chính văn cũng được. Ban đầu, tác giả chỉ viết có 241 chương + 6 chương phiên ngoại này. Nhưng sau đó bộ truyện được chuyển thể truyện tranh, có lẽ nhiều độc giả chưa hài lòng với cái kết mở nên tác giả đã viết thêm những chương phiên ngoại nuôi con về sau. Thành ra bản edit của bọn mình có 2 chương hoàn chính văn như vậy nè. Mình nghĩ cái hoàn nào cũng để cái kết đẹp trong lòng mọi người nên mình sẽ không sửa lại chương 241 nữa mà để 2 chương hoàn như này. Cuối cùng vẫn là cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng chúng mình. Tiếp tục đón chờ cuộc sống của 2 gia đình sau khi có em bé nhé!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN