Á Nô
Chương 249: Phiên ngoại 8: Một tháng (2)
Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Đầy tháng vốn nên mở tiệc rượu ăn mừng khắp chốn, có điều lại bị Thẩm Ngọc ngăn cản, hủy bỏ toàn bộ những thứ Quân Huyền Kiêu vung bạc phung phí để chuẩn bị.
“Tại sao vậy? Ngọc Nhi.” Quân Huyền Kiêu khó hiểu, đuổi theo Thẩm Ngọc hỏi, “Lễ Bộ cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, thứ cần mua cũng đã mua đủ cả, vì sao lại phải hủy bỏ?”
Thẩm Ngọc cầm trong tay hai chiếc áo gấm kim tuyến cỡ nhỏ, một cái thêu long đằng, một cái thêu tùng hạc*.
*long đằng: rồng bay lên mây, tùng hạc: cây tùng và chim hạc: 2 hình này ngụ ý mạnh mẽ và sống lâu.
“Làm sao mà phải phô trương lãng phí như thế? Trong quốc khố có nhiều bạc để không như vậy, còn không bằng để dành cho chính sự.”
Quân Huyền Kiêu bất mãn hỏi: “Sao lại không phải là chính sự? Chúc mừng ngày sinh của Kỳ Ngọc là chính sự lớn nhất! Ta nhất định phải chiêu cáo thiên hạ, để cho hắn nở mày nở mặt khi gặp thần dân, để cho thế nhân hành lễ chúc phúc, hắn là con trai duy nhất của Trẫm, cũng là Thái tử tôn quý!”
Thẩm Ngọc bất lực, ngẩng đầu nói: “Mới có một tháng mở mắt chưa bao lâu, hắn biết cái gì là tôn quý, cái gì là nở mày nở mặt? Vậy theo như ngươi nói, đầy tháng của hắn phải làm, đầy năm phải làm, có phải mỗi một tuổi đều phải làm không?”
Quân Huyền Kiêu làm vẻ đương nhiên: “Hoàng Đế đương nhiên phải làm.”
Thẩm Ngọc nghẹn lời, được rồi… Làm Hoàng Đế quả thực thành quen rồi, sinh thần hàng năm cũng phải thật oanh oanh liệt liệt mà.
“Ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy, cách ba năm hôm lại chạy tới chạy lui, còn ăn mừng khắp thiên hạ, làm như chỉ mỗi ngươi có con trai vậy.”
Thẩm Ngọc thích an tĩnh, vừa nghĩ đến tình cảnh náo nhiệt ồn ào liền nhức đầu, hơn nữa người mệt vẫn là mình.
“Mặc dù đều có con, nhưng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chúng ta nhất định không giống người khác… Dù sao cũng phải có chút biểu thị, không thể bạc đãi con trai ta.”
Quân Huyền Kiêu có thói quen sống cao quý, như kiểu thế giới đều xoay quanh hắn, hắn cũng hận không thể lấy toàn bộ những thứ tốt nhất nhét cho Kỳ Ngọc, đương nhiên không muốn tiệc rượu đầy tháng làm giản dị như thế được.
“Làm một bữa gia yến là được rồi, ta đã mời mấy người bạn thân, họ hàng gia tộc cũng nhau tán gẫu uống rượu, không thoải mái hơn so với việc đứng cả ngày làm nghi lễ sao?”
Quân Huyền Kiêu không tranh luận nổi với y, cọ gương mặt lớn vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Kỳ Ngọc, nhỏ giọng lầm bầm.
“Con nhìn cha nhỏ của con xem, rõ ràng không yêu thương con, sau này thân thiết với Phụ hoàng, chúng ta không để ý tới y, nhỏ nhen…”
Thẩm Ngọc nghe được vừa bực vừa buồn cười, xông tới véo tai hắn.
“Con mới bao lớn mà ngươi đã chia rẽ ly gián! Nghi ngờ không có căn cứ, dù sao nó nghe cũng không hiểu, ngươi đừng hòng phá hư tình phụ tử của chúng ta.”
Quân Huyền Kiêu cười gian không thôi, lại nhịn không được cọ cọ mặt Kỳ Ngọc, lúc này sức lực hắn quá lớn, râu đâm phải Kỳ Ngọc, đứa trẻ bắt đầu oa oa khóc lớn, Quân Huyền Kiêu luống cuống tay chân dỗ dành, nhưng càng dỗ tiếng khóc càng lớn.
“Tiểu tử này giọng lớn quá…” Quân Huyền Kiêu bó tay hết cách.
Thẩm Ngọc ghét bỏ giành lấy đứa bé, trừng mắt khinh bỉ.
“Ta đã nói rồi, bây giờ con nó không chịu nổi gương mặt dày như tường thành kia của ngươi đâu, thật là…”
Quân Huyền Kiêu xoa xoa tay, ở bên cạnh cười hề hề bồi tội.
Nói tới cũng lạ, chỉ cần ở trong ngực Thâm Ngọc, đứa trẻ liền không khóc nữa, mở đôi mắt to còn vương nước mắt, đồng tử đen láy đảo quanh, linh khí bức người.
“Nhìn đi, cuối cùng con vẫn thân với ta hơn, ngươi chia rẽ như thế nào đi nữa cũng vô ích.”
Thẩm Ngọc đắc ý, cũng không quên chính sự, chỉ hai cái áo gấm hỏi, “Ngươi nhìn xem, Kỳ Ngọc mặc bộ nào thì đẹp?”
Quân Huyền Kiêu không được ôm hài tử, chỉ có thể cực kỳ hâm mộ đứng một bên mà nhìn, hắn liếc hai bộ y phục một cái.
“Đương nhiên là hoa văn hình rồng đẹp.”
Trên trán Thẩm Ngọc hiện hắc tuyến, đúng như dự đoán, người này nghiêng về bộ áo choàng nhỏ thêu chỉ bạc tơ vàng nhiều hơn, nhìn vào có thể thấy vô cùng quý giá.
“Ta lại cảm thấy bộ thêu tùng hạc này rất đẹp, lụa mềm hơn, Kỳ Ngọc mặc vào sẽ thoải mái.”
Bộ này không có nhiều hoa văn tơ vàng như vậy, chỉ thêu hai hình vẽ đơn giản, ngụ ý khỏe mạnh sống lâu.
Quân Huyền Kiêu khịt mũi coi thường nói: “Hình thêu này cũng quá mộc mạc rồi, Kỳ Ngọc mới ra đời, không cần phải chúc thọ như lão đầu tử đâu.”
Quả nhiên là không có cách nào khai thông, Thẩm Ngọc lại không đặt quá nhiều kỳ vọng lên con trai như vậy, chỉ nguyện khỏe mạnh bình an lớn lên, cho nên mới đặc biệt bảo các tì nữ làm kiểu dáng này.
“Dựa vào thẩm mỹ của ngươi, sợ là hận không thể đem toàn bộ vàng bạc phỉ thúy ngọc thạch treo lên người, mới được gọi là đẹp.”
Quân Huyền Kiêu lại bị y khinh bỉ, ôm lấy y không cho y cử động.
“Ý ngươi nói là ta không có mắt nhìn?”
“Đâu chỉ không có mắt nhìn, khẳng định là không khác gì với hương thân, địa chủ.”
Lúc này Quân Huyền Kiêu phản ứng nhanh nhạy, trả lời nói: “Vậy ta tìm ngươi, cũng là không có mắt nhìn?”
Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, ngạo kiều quay đầu qua chỗ khác.
“Đây là lần duy nhất ngươi có mắt nhìn tốt, kẻ ngu dốt cũng có lúc thông minh*, ngươi có đui mù cũng có lúc nhìn chúng một lần.”
*nguyên văn: ngu giả thiên lự tất hữu nhất đắc. Đây là câu trích trong《 sử ký · hoài âm hầu liệt truyện 》của Tư Mã Thiên. Câu đầy đủ là: Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất; ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc. Những lời này bao hàm một tư tưởng phép biện chứng đơn giản: bất kỳ sự vật nào đều phân thành hai, người thông minh không thể nào vĩnh viễn thông minh, họ cũng có lúc mắc sai lầm, chỉ có lúc sai lầm cư xử đúng đắn, mới có thể giảm nó đến mức thấp nhất. Ngược lại, người mà nhìn có vẻ ngu ngốc, họ cũng có lúc thông minh, chỉ cần chăm chỉ học tập, sẽ có thu hoạch.
“Ha ha ha!”
Quân Huyền Kiêu không chỉ không tức giận, còn cho là rất đáng tự hào.
Hai người liếc mắt đưa tình ở tẩm điện, thay y phục cho Kỳ Ngọc, đến giờ chính thiện, cùng đi đến ngự hoa viên, mấy người Biển Thập Tứ và Tống Thanh đã đến từ sớm, cùng với mấy vị đại thần trong triều, còn có một số thân tộc kỳ lão (người trên 60 tuổi), tộc Sở thị đã sớm nhận được tin tức của Thẩm Ngọc, phái rất nhiều thanh niên đồng trang lứa đến chúc mừng.
Cộng lại đã không ít người, Kỳ Ngọc được nhận rất nhiều lễ vật, hơn phân nửa là các loại vòng chân khóa vàng, đồ vật trân quý, lại có thể trừ tà cầu phúc.
Tuy nói Thẩm Ngọc không đồng ý làm ồn ào ầm ĩ, nhưng cũng tốn chút tâm tư, ca múa rượu kịch đều không thiếu, đặc biệt nhờ Hồng Liên ở ngoài cung, tìm các loại đồ chơi, các dạng trò chơi dân gian tới, trong tiệc rượu tiếng cười nói không ngừng, đồ vật dân gian ở trong cung vô cùng hiếm lạ.
“Tống Thanh, sao vẫn chưa thấy Hồng Liên?”
Thẩm Ngọc ở trong đám đông không tìm được bóng dáng Hồng Liên.
Sắc mặt Tống Thanh lạ thường, nói: “Hắn có việc trì hoãn, nói là không cần đợi hắn, hắn sẽ đuổi theo sau.”
Biển Thập Tứ nhếch miệng: “Cũng không biết đang làm trò quỷ gì.”
Hắn luôn có chút việc phức tạp, Thẩm Ngọc cũng không để ý lắm.
“Đã tặng lễ vật cho Kỳ Ngọc hết rồi, ngươi làm Phụ hoàng, có cái gì bày tỏ?”
Thẩm Ngọc len lén hỏi Quân Huyền Kiêu, vốn tưởng rằng tính tình hắn vô tư thờ ơ khẳng định không nhớ chuyện này, kết quả Quân Huyền Kiêu lại thật sự lấy ra một vật.
“Hừ, làm sao ta lại quên được?”
Thời niên thiếu Quân Huyền Kiêu có được một khối ngọc Hòa Điền nguyên khối quý giá, trước đó vài ngày hắn sai người đem nó làm thành khóa trường mệnh, thợ làm ngọc đều cảm thấy một khối này đủ để làm bảo vật ngọc tỷ truyền quốc, vậy mà chỉ điêu khắc thành khóa ngọc, thật là phí của trời! Ngay cả vật liệu thừa lãng phí cũng có thể làm thành ngọc bội mà…
“Ngươi cái này…” Thẩm Ngọc cũng kinh ngạc, “Ngươi như này cũng quá lớn rồi!”
Quân Huyền Kiêu cười tà mị một tiếng: “Ngọc Nhi cũng không phải là lần đầu tiên xúc động, loại chuyện riêng này nói nhỏ một chút…”
Thẩm Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, đến lúc nghĩ lại, mới tức giận nhéo thịt bên hông hắn.
“Lại không đứng đắn!”
“Ai ui…” Quân Huyền Kiêu giả vờ kêu đau, còn cười đùa trêu ghẹo nói, “Trẫm nói thật mà! Có thứ gì mà Trẫm không lớn?”
Thẩm Ngọc lười đáp lại mấy lời thô tục của hắn, nói: “Khóa ngọc này của ngươi quá nặng, Kỳ Ngọc mới có một tháng, có thể đeo được sao?”
“Sau này lớn lên đeo cũng giống vậy mà.”
Đối với sự cưng chiều tùy tiện của hắn, Thẩm Ngọc đã không còn lời nào để nói.
…
Họa Y Nhược Vũ tuyển nhân😊 ( nhào vô đi các cô)
Mọi người theo dõi nhà mình từ đầu sẽ thấy dạo gần đây nhà mình đăng truyện ít hẳn đi, 1 tuần chỉ đăng tầm 1-2c/truyện. Lí do là vì các editor khá bận, người đi học, người đi làm nên không có quá nhiều thời gian edit. Vậy nên hôm nay ad viết bài này là có một mong mỏi tha thiết tìm kiếm thành viên tham gia edit với nhà mình.
Yêu cầu: đã có kinh nghiệm edit vì chúng mình khá bận, không có thời gian để training, biết cách sử dụng QT nhưng không bị lậm QT quá, có vốn Tiếng Việt phong phú, có thể vận dụng linh hoạt trong từng hoàn cảnh.
Deadline thoáng: 1-2c/tuần
Bạn nào muốn gia nhập team thì ib nhận bài test thử nhé!
Vì blog làm phi lợi nhuận nên mọi người ứng tuyển là hoàn toàn tình nguyện. Nếu hợp nhau có thể bắt tay cùng làm. Nếu cảm thấy chưa đủ hợp thì mình chia tay trong im lặng, tránh làm tổn thương nhau. Cuối cùng, xin cảm ơn tất cả sự ủng hộ của các bạn!❤
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!