Á Nô
Chương 4: Dời sông lấp biển
Khi Thẩm Ngọc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Trấn Bắc Vương đã sớm rời đi.
Thẩm Ngọc rất đau, cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn gãy ra, không, tay trái của y, bởi vì bị Trấn Bắc Vương túm lấy giữ ở phía sau lưng, đã bị vặn gãy rồi. Hạ thân sưng đỏ nóng ran, Thẩm Ngọc muốn kiểm tra một chút, vừa mới đụng vào liền đau đớn như có kim châm.
Một đêm hôm qua, dường như đã lấy đi nửa cái mạng của y.
Khi đó y đau đến không chịu được, chỉ có thể rơi lệ. Nhưng y đau đớn, trong mắt Trấn Bắc Vương lại như hoa lê đái vũ, còn tra tấn y dữ dội hơn.
Sau nửa đêm, Thẩm Ngọc ngất xỉu, y không nhớ rõ lắm, mỗi lần vô tri vô giác tỉnh dậy Trấn Bắc Vương vẫn còn đang miệt mài trên người y.
So với thân thể đau đớn, đôi mắt khô khốc trở nên không đáng kể.
Hai chân run rẩy đứng dậy, Thẩm Ngọc thấy dấu vết trắng đục trên đệm giường, bắp đùi y vẫn còn dinh dính ướt nhẹp.
Thẩm Ngọc muốn xuống giường, bởi vì suy yếu lại ngã xuống, hai chân y như bị rút đi khí lực, đứng không vững, đành vịn mép giường đi đến bàn trang điểm.
Trong chậu đồng có nước sạch, Thẩm Ngọc thấm ướt khăn lau chùi tay mặt, tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ vết bẩn, mới bắt đầu mặc quần áo rồi mang giày. Mỗi lần chạm đến những nơi đau đớn trên người, Thẩm Ngọc lại hít vào một hơi khí lạnh.
“Cũng tốt.. Những thứ ma ma dạy ta, ta cũng không dùng được.”
Thẩm Ngọc thấy trong cái rủi có cái may, tự an ủi bản thân, Trấn Bắc Vương trên giường chủ động chiếm đoạt, hoàn toàn không cần y hầu hạ hắn, những thủ đoạn lấy lòng đàn ông kia cũng không cần dùng.
Huống chi Trấn Bắc Vương mãnh liệt kéo dài, cũng không thích hợp để lừa gạt dư thừa, Thẩm Ngọc không bị phát hiện thân phận nam nhi đã là tốt lắm rồi. Y chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để cho Trấn Bắc Vương đùa giỡn.
“Thẩm phu nhân, người ăn sáng xong rồi nên đi thỉnh an vương phi.”
Có người ở bên ngoài nhẹ giọng nhắc nhở.
Thẩm Ngọc vội vàng ăn mặc ngay ngắn, từ bên ngoài một nô tài chừng hai mươi tuổi đi vào. Người này còn mang theo đao, chắc chắn không phải nô tài bình thường.
“Nô tài Tống Thanh, hầu hạ Thẩm phu nhân dùng thuốc.”
Thẩm Ngọc ngồi yên không nhúc nhích, mở to hai mắt.
“À, nha hoàn đi theo phu nhân đã bị vương phi đuổi đi làm mấy công việc nặng nhọc, phu nhân không cần kinh ngạc, đây là quy định từ trước tới nay của vương phủ.”
Khó trách sáng sớm không thấy thị nữ tới hầu hạ, mà lại có một nam nhân tiến vào.
Thẩm Ngọc cầm lên mấy lọ thuốc trên khay, có rất nhiều bột cũng có rất nhiều cao, y không phân biệt rõ được.
“Tống Thanh đã hầu hạ vương gia vài chục năm, mỗi lần vương gia sủng hạnh một nữ nhân, những thuốc này đều cần dùng đến, cho nên nô tài đã chuẩn bị sẵn.”
Ngài ấy không chỉ đối xử với mình thô bạo như vậy, ngay cả nô tài cũng đã có thói quen chuẩn bị thuốc rồi.
Thẩm Ngọc mặc dù không trông cậy vào Trấn Bắc Vương đối đãi với mình tử tế, nhưng vẫn hi vọng là hắn giao phó cho Tống Thanh đưa thuốc, kết quả vẫn không phải.
Y chỉ là một á nô gả thay, làm sao xứng đáng có được sự quan tâm từ Trấn Bắc Vương? Y vốn không nên hy vọng xa vời như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!