A Thiệp - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


A Thiệp


Chương 11


Ta ngồi ở trên ghế dài của bệnh viện, Lý Đang đứng ở cửa sổ nhìn vào. Hai tay của hắn buông thỏng, tay áo vén lên, ta thấy được gân xanh nổi lên trên tay hắn, cùng một vết máu, là máu của A Thiệp.

Cảnh tượng vừa rồi hiện lên trước mắt ta. Ngay lúc ta vẫn còn kinh ngạc, hắn chạy vội tới bên cạnh bồn tắm, lấy cánh tay A Thiệp ra, điên cuồng mà giật cà vạt của mình xuống, chăm chú quấn cánh tay A Thiệp lại, trên cổ tay của cậu, là một vết cắt đầy máu, máu vẫn còn chảy. Lý Đang một phát ôm lấy cậu, chạy ra ngoài cửa, gào thét với ta: Lái xe! Nhanh lên!

Đầu A Thiệp lệch qua trước ngực hắn, khuôn mặt, bờ môi, đều tái nhợt.

Mắt Lý Đương, thế nhưng lại đỏ bừng. Trên xe, ta nhìn thấy hắn chăm chú ôm A Thiệp, giống như là muốn đem toàn bộ năng lượng của mình cho cậu.

Lúc đó, ta bắt đầu tin tưởng, Lý Đang, đúng là yêu A Thiệp, thật sự sâu sắc.

Ta đứng lên, đi đến bên cạnh Lý Đang đã thật lâu không cử động. Vỗ vỗ vai của hắn.

Mắt của hắn vẫn đỏ bừng. Ta nói: “Yên tâm, cậu ấy không có việc gì, chúng ta mới rời đi không lâu, thời gian không lâu, có lẽ không có chuyện gì đâu.”

“Không cho phép!” Hắn nhổ ra hai chữ: “Tôi không cho phép cậu ta chết!”

“Lý Đang! Đừng có dùng loại ngữ khí này!” Ta nhịn không được nói: “Cậu không cho? Cậu không cho mà trước kia có thể lấy em trai cậu ấy để uy hiếp cậu ấy, giờ thì sao? Ngươi còn muốn gì nữa? Cậu lần lượt chà đạp tôn nghiêm của cậu ấy. Cậu đừng quên, nếu như không phải là vì em trai mình, cậu ấy đã sớm cầm dao tự đâm vào mình ở trên giường rồi. Cậu ấy chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu, đối phó với cậu, rất là yếu ớt. Nhưng mà, cậu ấy đi đến bước đường hôm nay, chính là sự đấu tranh của cậu ấy, chính là phương thức giữ gìn tôn nghiêm toàn vẹn nhất! Cậu muốn cậu ấy sống sót, là vì cái gì?” Ta hỏi hắn, ta hi vọng hắn nói ra lời nói thật lòng.

Lý Đang ngơ ngác một chút, sau đó nói: “Không tại sao cả. Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho cậu ta hết.” Hắn như cũ không thừa nhận.

“Được … Lý do của cậu thật sự đơn giản… Nhưng mà…” Ta vừa muốn nói tiếp, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra, Lý Đang quay đầu lại, âm trần nhìn hắn. Ta nghĩ, nếu như bác sĩ lắc đầu, đầu của hắn sẽ bị Lý Đang vặn xuống. May mắn, hắn không có.

Nếu như, một người, có thể lựa chọn cái chết, hắn nhất định sẽ không tìm được lý do sống sót nữa. Ta biết rõ điểm này, cho nên, nhìn thấy A Thiệp lần nữa được cứu sống, bất lực nằm đó, ta rất đau lòng.

Lúc cậu thấy chúng ta, rõ ràng là nở nụ cười. Ta lại cảm thấy cậu cười như vậy, ta chịu không được. Lý Đang cũng như thế, ta rõ ràng cảm thấy hắn thoáng run một chút.

Vẻ mặt Lý Đang âm trầm nhìn cậu, ta không trông cậy vào hắn nói ra cái gì từ đáy lòng, những năm này, hắn đã học được cách che dấu bản thân mình tốt quá.

Tiểu An cũng tới, nhìn tình cảnh này của chúng ta, hắn cố ý trêu ghẹo nói: “Ai dô, mọi người đều đến cả rồi à.”

Một câu này của hắn khiến cho bầu không khí đang căng thẳng có chút hòa hoãn hơn.

Hắn đến gần A Thiệp, nhìn cậu nói: “A Thiệp, không thể gọi em trai Tiểu An được nữa, vậy thì có thể nhận thức người anh trai Tiểu An này, được không?”

Mắt A Thiệp rốt cục đã có một tia cảm tình, hơn nữa bị bịt kín bởi một tầng sương mù.

Bờ môi khô khốc của A Thiệp nhả ra mấy chữ: “Cảm ơn anh, anh Tiểu An.”

Tiểu An cười nói: Các cậu nhìn nha, bắt đầu từ hôm nay, A Thiệp là em của tôi rồi, ai dám khi dễ nó, tôi và nó sẽ liều mạng!

Sau đó, hắn tóm ta và Lý Đang đi ra ngoài.

Tiểu An thật sự như một người anh bắt đầu ra uy. Hắn nói:

“Nói cho hai người xã hội đen các người biết! Về sau tránh xa em trai của tôi ra một chút.”

Kỳ thật ta rất cảm kích Tiểu An, hắn xử lý như vậy, có lẽ có thể khiến cho chuyện này ổn định hơn. Đồng thời, có lẽ hắn sẽ an ủi được A Thiệp một chút, đây là chuyện ta vẫn muốn làm, lại không bao giờ làm được.

Lý Đang lại nói Hai người ở chỗ này, tôi đi vào nói chuyện với cậu ta.

“Không được!” Ta ngăn hắn.

Tiểu An lại kéo ta ra, để cho cậu ta đi, hắn nói.

Ta do dự một chút, Tiểu An liếc mắt nhìn ta một cái. Ta buông lỏng tay ra. Hắn đi vào, Tiểu An nói: “Người kia là con vịt chết mạnh miệng, cho hắn một cơ hội để cho hắn chuộc tội đi.”

Ai ngờ, Lý Đang vừa mới đi vào, chợt nghe hắn quát to một tiếng: “Cậu dừng tay lại cho tôi!”

Ta cùng Tiểu An xông vào, thấy trên tay Lý Đang cắm kim tiêm truyền dịch, tay A Thiệp cầm lấy nó, tay của hắn đã máu chảy như rót. Mà trước ngực A Thiệp, cũng bị máu tươi nhuộm đỏ hết. Ta hít một hơi lạnh, cậu lại muốn tự sát lần nữa! Ta cùng Tiểu An ngây người. Lý Đang không để ý vết thương trên tay, hô to: “Bác sĩ! Gọi bác sĩ đến!”

Tiểu An trực tiếp chạy vội đi ra ngoài.

Mắt A Thiệp khẽ mở, cậu vẫn còn một chút thần trí, Lý Đang nhìn thấy trước ngực cậu đỏ tươi, thân thể phát run, khàn giọng nói:

“Đừng như vậy! Đừng như vậy! Tôi sẽ không đối với em như vậy nữa! Tôi sai rồi. Tôi thích em, A Thiệp! Đừng đấu như vậy với tôi! Tôi thua! Tôi thua rồi! Em muốn giết, thì giết tôi đi! Không phải em muốn giết tôi sao? …. Xin em, đừng tổn thương mình nữa… Tôi thua… Tôi thua rồi…”

Giọt nước mắt lớn chảy ra từ trong mắt Lý Đang, thật giống như, lúc hắn ôm A Thiệp chạy ra, cũng chảy nước mắt như thế.

Khóe mắt A Thiệp, cũng có cái gì chảy xuống, không biết, là nước mắt Lý Đang rơi trên mặt cậu, hay là, của chính cậu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN