ABO - Độc chiếm
Chương 1: Tiếu Giang.
Văn Án :
Dù ta có phải trói buộc em, xiềng xích em, chịu sự ghét bỏ của em. Ta nhất định cũng sẽ không để em rời khỏi ta.
Tình yêu của ta có thể là chiếm hữu đến điên cuồng.
Nhưng, nó vẫn là tình yêu. Không thay đổi.
——
Truyện có yếu tố điều giáo và SM, vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc.
Bệnh kiều Alpha công x Bình phàm Beta thụ.
Thiết lập ban đầu của truyện là Alpha x Beta
——
Lưu ý trước khi nhảy hố:
Trong các truyện ABO trước mình đã giới thiệu chi tiết về thể loại này, do đó nếu bạn nào chưa hiểu vui lòng đọc lại Abo – Nô lệ / Abo- Phá vỡ định mệnh / Abo – Lãnh gì thì cũng lên giường
Vì là ABO nên tất cả các bối cảnh, tình tiết đều là ảo, vui lòng đọc kỹ tránh khó hiểu.
Tiền trong thế giới này mình sẽ để là bạch kim
Bối cảnh hiện đại
Thế giới là sự trộn lẫn của các châu lục cũ, được chia ra thành : Đông – Nam – Tây – Bắc đảo, mỗi đảo nằm dưới sự thống trị của các gia tộc lớn khác nhau.
——–
Nhân vật chính :
Phùng Sâm : Nam Alpha – Hương mật ong – Gốc người Đài Loan cũ, – 29 tuổi
Triệu Nhã : Nam Beta – Hương hoa đào – Gốc người Việt Nam cũ – 23 tuổi
Mật ong quyện cánh hoa đào.
Bệnh kiều Alpha công x Bình phàm Beta thụ.
Thiết lập ban đầu của truyện là Alpha x Beta .
——–
Phụ diễn :
(Phùng ) Tiếu Giang : Nam Alpha – Hương café – em trai của Phùng Sâm – 17 tuổi
Minh Điệp : Nam Omega- Hương giấy thơm – 17 tuổi.
Café ướt đổ giấy thơm.
Trung khuyển Alpha công x Nữ vương Omega thụ.
——–
Phùng Cường : Nam Alpha – cha của Phùng Sâm.
Khải Linh: Nữ Omega – mẹ của Phùng Sâm.
——–
Truyện 14, chương 1: Tiếu Giang.
Bắc đảo , 2419.
Y học hiện đại, những loại thuốc ức chế được sản xuất rộng rãi và phát đi hoàn toàn miễn phí cho Omega.
Phổ biến nhất chính là thuốc viên uống, chỉ cần Omega sử dụng đều đặn, có thể kiểm soát tốt những cơn kích tình đến 80% trước Alpha có phermone tương thích. Như vậy , trừ những cơn phát tình bất chợt xảy đến khi gặp định mệnh hoặc không được sử dụng thuốc kịp thời, thì Omega hoàn toàn có khả năng tự khống chế bản thân thoát khỏi các cơn kích tình, tránh khỏi những rắc rối không đáng có.
Điều này khiến Omega đã không còn phải chịu quá nhiều những sự đối xử bất công của xã hội nữa, thậm chí họ có thể đi học và đi làm bình thường như những Alpha và Beta khác.
Tuy nhiên với vóc dáng nhỏ và những đường cong vô cùng hút mắt, hương thơm trong các kỳ phát tình đặc biệt thu hút dục vọng của Alpha bùng phát, các gia đình có Omega vẫn luôn lo lắng và tìm đối tượng cho con mình từ rất sớm.
Đương nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ,
——–
Căn biệt thự khang trang trên một dãy phố lớn của Bắc Đảo,
Trước cửa nhà, bà Khải Linh cúi gập người luôn miệng xin lỗi :
– Thành thực xin lỗi chị,
– Là chúng tôi không tốt,
– Chúng tôi nhất định sẽ dậy bảo lại thằng bé.
– Xin lỗi chị, tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ.
Vị beta nữ nghe thấy vậy cũng phì ra một tiếng xuôi xuôi :
– Nể mặt Phùng Sâm là Alpha có tiếng, chúng tôi sẽ bỏ qua lần này,
Khải Linh cười trừ :
– Vâng vâng,
– Tám trăm bạch kim một đồng cũng không thiếu được!
– Vâng nhất định không thiếu!
Người Beta quay ngoắt rời đi, Khải Linh thấy Tiếu Giang muốn lao khỏi nhà chạy theo liền vội vã kéo lại :
– Tiếu Giang!
– Con như thế nào lại đánh người nữa?!
– Không phải mới tháng trước đánh hai đứa nhập viện rồi sao?!
Tiếu Giang cong đôi môi mỏng lên , trên mặt rõ ràng không hề có một chút ý tứ nào ăn năn chỉ tay ra ngoài cửa:
– Con chỉ đánh nó gãy có hai cái răng, thế mà đòi bồi thường tám trăm bạch kim!
– Bọn họ định ăn cướp sao?!
– Đã vậy để con đánh cho nó gãy thêm mấy cái nữa! bõ cái công bồi thường!
– ???!!!!
——–
Đúng.
Nó là Omega.
Thế nhưng cha mẹ nó đều bó tay với nó!
Năm nó mười ba tuổi, cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, nó hung hăng xé nát, đòi nhổ cả móng tòa nhà Viện dược lên !
Nó làm sao lại có thể là một Omega?!
Phùng Cường và cả Khải Linh cũng không tin, liền nói Phùng Sâm đem mẫu máu của nó gửi tới bệnh viện tư nhân ngoài chính phủ.
Kết quả vẫn không lầm!
Nó quả thực là một Omega.
Một Omega?! . Nó sao?! nó cao còn hơn beta, nó khỏe còn hơn cả ba đứa nhóc beta trạc tuổi gộp lại, nó đánh con người ta nay thiếu điều tróc da, mai thiếu điều rụng hết cả hàm răng .
Thế nhưng đến cho cùng thì cha mẹ nó đều phải thở dài chấp nhận sự thật vô cùng sầu não này.
———-
Tối hôm ấy,
Phùng Cường và cả Khải Linh cùng đồng loạt nhìn xuống nó đang ấm ức bị phạt quỳ , bộ dạng lôi thôi, đầu tóc rối tinh rối mù, chân tay mấy miếng băng dán vết thương nửa che nửa hở, đã vậy trên tai còn bấm cả mấy cái khuyên đủ màu sắc, thật muốn khóc không ra nước mắt:
– Tiếu Giang, con năm nay cũng đã mười bảy rồi, tính ra cũng sắp tới kỳ phát tình đầu tiên, con xem con như vậy, làm sao gả đi được?
Y như rằng, nó vừa nghe từ gả đi đã lập tức giương đôi mắt nâu lớn thật lớn trừng về phía cha mẹ mình:
– Không gả!
– Không gả là không gả!
Rồi như suy nghĩ qua vài giây, nó lại đổi ý:
– Nếu gả thì con muốn gả cho anh Phùng Sâm !!!!
– ???!!!
Cha nó suýt nữa bị câu này làm phun ra một búng máu:
– Phùng Sâm là anh trai mày!
– Là anh trai mày đó cái thằng kia?!!!!!!
Nó cau có đứng phắt dậy, chả cần đợi ai ” tha thứ” cũng ngồi phịch xuống bàn vơ lấy một cái bánh to tướng đút vào miệng nhai nhồm nhoàm:
– Thế thì chí ít cũng phải như anh Phùng Sâm!
Nói rồi còn huênh hoang bổ sung:
– Con là ai kia chứ?! . Đâu phải muốn cưới là cưới!
– ??!!!!
Phùng Cường trợn cả mắt lắp bắp nói không ra câu, Khải Linh cũng chỉ đành nhu hai bên thái dương, tự trấn an mình chắc có lẽ phát tình xong sẽ khác,
Còn bây giờ…
Nhìn cái bộ dáng nó thế kia! . Chỉ sợ khắp cả Bắc đảo này cũng không ai dám tới nhà hỏi cưới. Đến mức mà mỗi một lần trẻ con trên trường hay khu xóm bị đánh, câu đầu tiên người ta bật hỏi chính là ” có phải tên Omega đeo khuyên tai đó đánh không? ” .
——–
Khải Linh sinh được hai người con, Phùng Sâm và Tiếu Giang,
Phùng Sâm là Alpha, điều này không có gì ngạc nhiên. Nhưng Tiếu Giang tính cách khủng bố như thế lại là Omega.
Vì tuổi tác chênh lệch tận mười hai tuổi, nên từ khi còn nhỏ xíu, Phùng Sâm đã vô cùng yêu chiều cậu em trai này. Nói ra có chút không thực, chính là Phùng Sâm một tay chăm sóc bảo bọc nó đến lớn.
Phùng Sâm được coi là một trong mười Alpha triển vọng nhất Bắc đảo, còn rất trẻ đã trở thành Giáo Sư của Viện Dược. Được chính phủ cấp nhà riêng tại khu chuyên dành cho những chính trị và nghiên cứu gia ,
Vì thế Tiếu Giang tôn sùng anh trai mình là điều dễ hiểu.
Thế nhưng đợi để kiếm được một Alpha như Phùng Sâm , chắc là thôi đi!
Nó ấy mà! có người rước cũng đã là may lắm!
——-
Khu biệt lập , số nhà 08.
Phùng Sâm qua điện thoại nghe Tiếu Giang kêu gào một tràng xong còn than đói bụng, liền cất giọng nuông chiều :
– Được rồi,
– Cuối tuần này anh về, sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon .
Tiếu Giang đầu giây bên này , nũng :
– Không, phải là tự anh nấu !
– Tự anh nấu em mới ăn!
– Nếu không em sẽ tuyệt thực!
Phùng Sâm đương nhiên đồng ý với nó. Trước khi cúp máy, đáy mắt thanh tĩnh thường ngày gợn sóng, giọng nói trầm đặc của Alpha như ra lệnh nhả lấy từng chữ:
– Thuốc anh đưa, chớ có quên uống.
Nó gật gù :
– Em biết mà , biết mà! – một ngày cũng sẽ không quên!
Phùng Sâm dường như hài lòng với câu trả lời, một lúc mới câu khóe miệng :
– Ngủ sớm một chút.
Đầu dây bên này,
Tiếu Giang lôi từ trong hộc bàn ra một vỉ thuốc nhỏ, bóc lấy một viên thả vào trong miệng, vội nuốt.
Hôm nay mải đánh nhau quá, còn bị phạt, suýt chút thì quên!
Nó cũng không hiểu lắm, Phùng Sâm đối với nó lúc nào cũng cưng chiều hết mực, chỉ riêng cái việc uống thuốc này lại vô cùng cứng nhắc. Chỉ cần phát hiện ra nó quên một ngày thôi là vẻ mặt anh cực kỳ đáng sợ . Nó đã mấy bận phải xoắn xít tìm đủ mọi cách xin lỗi .
Cứ như thế, được bao nhiêu năm rồi nhỉ?
=============//============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!