ABO - Độc chiếm - Chương 15 : Khánh Các
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
488


ABO - Độc chiếm


Chương 15 : Khánh Các



Chương 15 : Khánh Các

Hoa Linh đột nhiên nghỉ việc.

Bản thân Triệu Nhã vừa khó hiểu, lại vừa như đã hiểu.

Chỉ là, không biết nên buồn hay nên vui mà thôi, vui vì nếu nghĩ rằng đó là sự ghen tuông hiếm hoi cậu từng thấy được, buồn, có lẽ là vì chính mình thực sự chỉ như một món đồ chơi.

——–

Khụ…

Triệu Nhã ho bật lên một tiếng, lảo đảo người, chống tay xuống cạnh bàn trụ vững, hít một hơi dài mới đủ sức lau đi ngụm máu vừa ộc ra khỏi miệng,

Đắng ngắt và tanh tưởi,

Vậy nhưng khuôn mặt lại nặn ra nụ cười chua chát.

Hỏi cho rõ, nói cho rõ,

Nơi nào là nơi thử độc tốt nhất? Chẳng phải là đem chính thân thể mình ra thử nghiệm từng chút hay sao?.

Hơn mười ngày rồi, độc trên cơ thể cậu cũng đã ngấm.

Tên Khánh Các đó dẫu có là Alpha cường đại cũng chẳng phải nặn ra từ sắt từ thép, hương độc bao phủ, ít nhiều cũng không thể nào đơn giản bước qua cửa tử.

Chỉ là,

Thời gian, còn lại bao nhiêu lâu nữa đây?

Để nhìn người, để ngắm người, để thêm một lần khắc sâu điên đảo và rệu rã?

Vén cổ tay áo kia che đi vết trói rách da vĩnh viễn khó lành, như thế này cũng tốt, cũng tốt…

Thuốc dùng cho Tiếu Giang cũng đã đổi dần,

Tuyến thể kia… chính mắt cậu cũng đã thấy tay người chuẩn bị.

Nếu có thể chết đi, trước khi bị vứt bỏ.

Đối với một kẻ thế thân như cậu, có gì mà không tốt đây?

Có gì… mà không tốt đây?!

Bốn năm, hương mật ong nồng bao nhiêu lần?

Gợi tình, tình không vương chút tình thương tình xót,

Nụ hôn phớt hờ còn không có.

Đòi một cái ôm siết chặt trên tay, ở đâu đây?.

Không phải cho ta, vốn không phải cho ta.

Ngay từ đầu hay mãi về sau đều không phải.

Phùng Sâm, Phùng Sâm.

Yêu anh, tức là em sai rồi.

Thật … xin lỗi….

————

Khánh Gia.

Tuyết vẫn văng từng đám bọt lớn theo những vòng bánh xe lăn đều, người giao hoa sắc mặt tái xanh cố gắng kéo từng bó hoa lớn vào khu người làm, thành thạo tìm tới từng chiếc bình hoa quen thuộc.

Một bông hoa cắm theo bình, một tia gằn lên sự hận thù.

Đóa hoa xinh đẹp, liệu có thể nào thay dao kia găm vào lồng ngực kẻ thù? .

Hương thơm phảng phất kia, liệu có thể nào thay thế cho sức mạnh của một beta vốn yếu hèn như cậu? .

Không thân phận, không địa vị, cách duy nhất cậu có thể hi vọng, chỉ có bấy nhiêu thôi…

Chỉ có điều ,

Ngày hôm nay đón tiếp cậu, không phải là cô người hầu vui vẻ hàng ngày nữa.

Mà là một người khác.

Triệu Nhã sửng sốt không thể tin vào mắt mình:

Đôi mắt xếch nhỏ sâu hoắm đang soi đến như muốn moi gan moi tim của cậu ra ngay tức khắc!

Là hắn! – Chủ quản Khánh Tộc – Khánh Các.

———-

Khánh Các phất tay,

Vài tên vệ sĩ không mất tới chút sức đã có thể kéo thẳng người ném tới giữa gian phòng xa hoa.

Bịch.

Chiếc mũ choàng dày bị kéo ra, ép cho gương mặt điểm nốt ruồi nơi khóe mắt kia ngửa thẳng,

Kẻ mang cái tên Khánh Các ấy thoải mái bật ra một tiếng cười nhỏ sâu trong cổ họng:

– Sao nào?

– Con chuột nhỏ?

– Chơi đủ?

Triệu Nhã đầu ngón tay đều đã lạnh đi.

Thì ra là như vậy, ung dung như thế, sắc mặt như thế… ngay từ đầu, hắn đã biết được hoa kia có độc…

Thua rồi.

Cậu thua rồi.

Trả cả mạng này, cuối cùng cũng không thể làm gì được hắn! Kế hoạch cứ ngỡ có vài phần hi vọng, hóa ra chỉ là trò vặt vãnh không qua nổi mắt kẻ bạo tàn.

Có lẽ là như thế, kẻ càng ác sống lại càng lâu.

Thù giết cha, cuối cùng không thể trả nổi rồi…

——

Khánh Các ra hiệu.

Hai tên vệ sĩ lập tức nới lỏng tay.

Hắn bước từng bước chậm rãi ,

Triệu Nhã ánh mắt như thiêu như đốt, vung người sải đến, thân người mảnh khảnh lập tức bị giữ chặt.

Bốp!

Một cái tát vang lên nảy lửa, dằn thêm một cú đạp kinh người.

Phịch.

Cậu như một chú mèo thảm hại co rúm vô lực.

Trách sao được đây? . Mỗi một giọt máu trong người đều đã nguội dần vì độc , sức lực gom lại, chẳng qua chỉ là sự bất lực mà thôi.

Khánh Các phủi tay:

– Một tên Beta quèn mà dám đọ sức với ta?

Triệu Nhã khinh bỉ:

– Muốn giết cứ giết.

Khánh Các ngồi xuống ngay bên cạnh cậu , từng chữ như dao cứa:

– Ta chính là – không muốn ngươi chết.

Triệu Nhã xoay người lại, đối diện thẳng với đôi mắt xếch kia, cố gắng tìm chút ý niệm trong sự tuyệt vọng.

Khánh Các câu khóe miệng :

– Giáo sư,

– Ra mặt đi.

Từ phía gian phòng kia đảo ra một bước chân người, mái đầu bạc nửa hiện ra dần, ánh sáng từ chiếc đèn chùm lộng lẫy soi chiếu.

Triệu Nhã nhìn đến ngay cả một cái chớp mắt cũng không động cho nổi.

Giáo sư Kio…

Tại sao ngài ấy lại ở đây?!

Những chuyện này….

Người đàn ông trung niên tiến lại gần cậu:

– Bất ngờ lắm sao?

– Trợ lý nhỏ của giáo sư Sâm?

Ngưng đọng lại vài phút giây, mới thấy từ khóe miệng kia cợt nhả:

– Chỉ cần, cậu nghe lời, ta tuyệt đối có thể khiến cậu được sống ” tự do” .

Triệu Nhã nghe đến hai từ ” tự do” , đáy mắt mông lung khẽ như sáng lên:

– Ông có ý gì?!

– Ngươi là được tên Phùng Sâm đó ” mua” về , hửm? .

Hai chữ ” Phùng Sâm ” kia vừa nhắc ra, gương mặt Triệu Nhã lập tức trở lên cứng ngắc,

Khánh Các ngồi trên ghế, cười gằn:

– Phùng Sâm , họ thật của hắn, là họ Khánh!

– Không ngờ đúng không?! Hắn lại chính là anh trai cùng cha khác mẹ của ta.

– Suốt bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn nghi ngờ, quả không sai. Cuối cùng hắn cũng không thể nhịn nổi thèm khát chức vị Chủ quản Khánh Tộc này mà ra tay.

– Chỉ có điều, hắn tính sai rồi! .

Xoảng!

Chiếc bình hoa trong tầm tay Khánh Các bị gạt xuống vỡ tan tành , đôi mắt xếch tràn đầy thù hiểm:

– Ta mới chính là người sẽ tiêu diệt hắn!

– Bằng bất cứ giá nào!

Triệu Nhã không ngu đần, quá khứ tràn đầy bi ai xen lẫn sự tranh đấu nơi Viện Dược kia đã tôi luyện đủ để cho cậu hiểu..

Nhưng… câu chuyện điên rồ này…

Là gì đây?!

Sự thật tại sao lại ra thế này?!

Triệu Nhã lớn giọng:

– Các người nhầm to rồi!

– Việc giết ngươi không liên quan gì tới anh ấy!

– Chính là ngươi… đã giết chết cha ta! Việc trả thù này là do một mình ta tự làm!

Khánh Các cười bật lên:

– Thế thì đã sao?! Những kẻ chết dưới tay ta không ít! Cha ngươi là ai ta thậm chí còn không thèm đếm xỉa!

– Chỉ cần sự thực rằng ngươi chính là trợ lý của tên Phùng Sâm đó là đủ! .

Triệu Nhã mở lớn đôi mắt, nghẹn đắng, nhận lại được cái nghiêng đầu thâm độc của Kio ép lấy cằm:

– Khai nhận.

– Chỉ cần ngươi khai nhận tất cả việc hạ độc này đều là do Phùng Sâm ép buộc ,

– Chúng ta sẽ chuộc ngươi,

– Tự do của ngươi, đời sống không cần lo đến tiền bạc sau này – hay là chôn xác ngay tại đây.

– Ta tin một kẻ thông minh như ngươi sẽ biết lựa chọn.

Triệu Nhã nhìn gương mặt trung niên ngày thường vẫn ôn hiền kia , khó khăn mở lời:

– Giáo sư…. Vì sao?

– Phùng Sâm anh ấy, trước giờ đối với ngài vẫn không phải một mực tôn trọng ư?

Kio buông tay, lạnh nhạt xoay lưng :

– Ta phấn đấu hi sinh một đời cho Viện Dược. Chức Dược Trưởng vốn dĩ cũng đã định sẵn là của ta.

– Vậy mà tên Phùng Sâm ấy không biết thân biết phận, xuất phát hèn kém, tuổi đời non nớt, cũng dám cùng ta tranh đoạt.

Triệu Nhã hiểu rồi, hiểu hết rồi…

Mục đích của Khánh Các hay của Kio ư?

Một Alpha mang huy hiệu thật quá khó để động vào. Chỉ cần là bị thương đều đã được Chính Phủ cử quân đội riêng đi tra soát.

Nhưng, một Alpha vướng tội hãm hại em trai, cướp đoạt danh vị Chủ Tộc, sẽ lập tức bị bãi bỏ tất cả các quyền lợi.

So với Chủ Quản Khánh Tộc lúc ấy, giết đi một Alpha tầm thường sẽ chẳng phải việc gì quá khó khăn.

So với Kio lúc ấy, sẽ chẳng có một kẻ nào tranh nổi chức vị Dược Trưởng nữa .

Chỉ là …

– Từ bao giờ?

– Các người biết hoa kia có độc… từ bao giờ?!

===========//============

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN