ABO - Độc chiếm - Chương 22: Cửa hàng hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
592


ABO - Độc chiếm


Chương 22: Cửa hàng hoa


Chương 22: Cửa hàng hoa
Nơi bậc thềm, Triệu Nhã lúng túng nghe không hiểu, cố gắng lùi sâu một bước.
Chỉ là hương thơm này càng ngửi càng như quen thuộc rồi, khí tức này càng muốn chống lại , lại càng cuồng dã đến run chân, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Phùng Sâm liếc mắt thấy bóng dáng cha mẹ Triệu Nhã vừa ra, cố gắng nhẫn nhịn xuống dục vọng xâm chiếm áp đảo.
Bởi lẽ, rõ ràng em ấy hoàn toàn không nhớ gì ,ánh mắt ngạc nhiên, cử chỉ bối rối.
Như thế, cũng thật tốt.
Để em quên đi hết thảy những đau khổ kia, để ta… có thể nắm giữ trái tim em một lần nữa.
———-
Phùng Sâm xoay tay,
A…
Triệu Nhã bất ngờ được buông lỏng, kêu lên một tiếng nhỏ.
Triệu Đằng và cả Giáng Vân đương nhiên vừa nhìn ra cửa đã biết, khách hàng tới chính là một Alpha, lại là một Alpha giàu có.
Tuy nói rằng tiệm hoa không to tát gì, nhưng ngần ấy năm buôn bán cũng đủ để cho cả hai người hiểu mà vồn vã mời chào.
Triệu Đằng tiến lên trước, kéo tay Triệu Nhã sang một bên , trách nhẹ:
– Con sao không cẩn thận gì hết vậy?
– Va vào khách hàng rồi, đã xin lỗi chưa?
Triệu Nhã khẽ cúi đầu :
– Con…
Phùng Sâm miệng cười , lòng không cười, trăm mưu tính toán, mày rậm thoáng một chút rồi thản nhiên bật ra:
– Triệu Nhã, em không nhớ thầy sao?
– A?!
Triệu Nhã giật mình, đồng dạng với Giáng Vân và Triệu Đằng cũng đang ngạc nhiên, cố gắng suy nghĩ:
– Thầy… sao?
– Có sao?
Phùng Sâm thong thả :
– Nghe nói tiệm hoa của gia đình em rất tươi mới, thầy đến xem thử. Không ngờ vừa đến đã bị vấp phải , lại còn không nhận người.
– Em xem xem…
Triệu Nhã đưa tay lên vạt áo, hơi ve lại, khó hiểu.
Thói quen mỗi khi bối rối này, trước đây Phùng Sâm thấy thật quá yếu đuối, giờ lại thấy tim như trật một nhịp, lướt lên cánh tay thon nhỏ, vờn ánh mắt lên chiếc yết hầu vừa động, thật sự muốn đem người ăn tươi nuốt sống.
Không khí trùng xuống vài giây, Triệu Đằng đã lập tức xua đi, đưa tay tỏ ý mời khẩn khoản :
– Mời thầy, mời thầy vào.
– Thầy là…
– Thầy tên là …
Triệu Đằng liếc sang phía Triệu Nhã, nhưng Triệu Nhã thực sự không thể nào nhớ ra được “ thầy “ này là thầy nào? , giảng bộ môn nào? khoa nào?
Nên chỉ trả lời bằng ánh mắt bối rối.
Phùng Sâm theo bước chân Triệu Đằng , ngồi xuống nơi bàn ghế nhỏ.
Giáng Vân ra chiều xấu hổ thay cho Triệu Nhã, kéo tay áo:
– Con xem, giảng viên trẻ như vậy mà cũng không nhớ?
– Mau , vào xem thầy nói gì.
– ….!
Triệu Nhã lưỡng lự, nhưng cũng bất đắc dĩ cất đi chiếc cặp đeo chéo, theo sự ấn định của mẹ mà ngồi ghế ngay bên cạnh Phùng Sâm.
Lo học phí cho Triệu Nhã đã là cả một vấn đề,
Để thầy tới tận nhà tìm người thế này quả thật Triệu Đằng và Giáng Vân sốt ruột ra mặt:
– Thầy…
– Thầy tên gì nhỉ?
Phùng Sâm hơi duỗi chân:
– Phùng Sâm, dạy bên khoa cơ bản của đại học X – đại học của Triệu Nhã.
Dưới bàn, chiếc giày da vừa tầm cọ lên chân Triệu Nhã, hơi miết, Triệu Nhã lùi lại. Ánh mắt sắc như dao cứa cộng với vẻ mặt không hài lòng rõ rệt đảo qua. Cậu mím chặt môi, muốn phản bác.
Phùng Sâm?
Cái tên này nghe thì rất quen, nhưng trong trí nhớ của sinh viên năm hai như cậu, rõ ràng không có?!
Cha mẹ cậu hoàn toàn không thể nào nghe hiểu được tiếng lòng này, sốt sắng hỏi đủ thứ tình hình học tập.
Phùng Sâm đương nhiên gọn ghẽ trả lời.
Triệu Nhã càng nghe càng không hiểu. Trong đầu loạn thành một đống.
Đến lúc này rồi, ồn ào ngoài cửa, vài kẻ đi đường dừng lại chụp hình, chỉ trỏ, Giáng Vân mới kịp nhận ra, chiếc xe đậu phía bên ngoài kia của Phùng Sâm có gắn huy hiệu! , lập tức huých tay Triệu Đằng.
Triệu Đằng dõi theo ánh mắt , thêm một lần hốt hoảng.
Thì ra quả thật là cái người có tên Phùng Sâm chiếu trên ti vi hôm trước!
Là Giáo sư trẻ tuổi nhất Bắc Đảo này được vinh danh.
Bởi lẽ Alpha có gắn huy hiệu cực kỳ hiếm khi đích thân tới những khu phố bình thường như thế này, thế nên dù có chút phỏng đoán nhưng cũng không dám khẳng định.
Quả thật người ngồi trước mặt chính là Giáo Sư Phùng Sâm!, và cái chuyện Giáo Sư đi giảng ở các trường Đại Học là việc đã quá quen thuộc rồi.
Cha mẹ Triệu Nhã lập tức không nói thêm được lời nào. Triệu Nhã cũng chỉ có thể đem ngạc nhiên tất thảy dồn tới chiếc xe gắn huy hiệu ngoài cửa , một lần rồi một lần xác thực.
Phùng Sâm không muốn dọa người, vào thẳng chủ đề:
– Tôi mới dọn tới Khu Biệt Lập. Cần một số lượng hoa tươi hàng ngày, không biết ở đây có cung cấp được hay không?
Triệu Đằng mở cờ trong bụng, mãi một lúc mới như reo lên :
– Được được!
– Nếu thầy đã là thầy của Triệu Nhã, vậy thì cứ tin tưởng chúng tôi!
– Thầy cần số lượng thế nào, loại hoa gì chúng tôi đều có thể đáp ứng!
Khu Biệt Lập chính là nơi mong mỏi mắt còn không được đặt chân tới ! . Giáng Vân lập tức phụ họa thêm:
– Chúng tôi cũng mới được bên Khánh Gia tuyển giao hoa, thế nên thầy cứ yên tâm!
Phùng Sâm vừa nghe thấy hai chữ “ Khánh Gia “ lập tức chững giọng:
– Có hai yêu cầu.
– Thứ nhất, để đảm bảo việc giao hoa tới Khu Biệt Lập không sai sót , hai vị phải cắt đứt hợp đồng với bên Khánh Gia,
– Tiệm hoa này quá nhỏ, nhận cả hai bên như vậy tôi không tin tưởng.
Giáng Vân và Triệu Đằng thoáng chút do dự.
Nói Khánh Gia to thì to, nói Khu Biệt Lập với Phùng Sâm Alpha trước mặt được gắn huy hiệu, lại có phần to hơn.
Nhưng…tiền bồi thường..
Phùng Sâm làm sao không hiểu? đưa ra một tấm danh thiếp của Olive đặt trước mặt hai người:
– Tiền bồi thường hợp đồng với Khánh Gia, toàn bộ tôi sẽ chi trả.
– ??!!!!
– Giá hoa, sẽ cao lên gấp rưỡi.
– ??!!!
Triệu Nhã khó tin nhìn về phía Phùng Sâm.
Hắn… như vừa cười?!
Dưới bàn, một bàn tay lại vừa mò xuống nơi đùi trong của cậu, nhéo một cái.
A?!
Triệu Nhã giật mình . Phùng Sâm hơi nhướng mày, ve vãn thêm một đường mới thu tay lại.
Nơi đùi trong chính là điểm mẫn cảm nhất của Triệu Nhã, đương nhiên, tai cậu lập tức chóp đỏ.
——-
Khỏi phải nói , Triệu Đằng và Giáng Vân đã cười tươi đến độ át hết đám hoa trong cửa hàng.
Bao nhiêu sự thắc mắc, nghi kỵ vân vân , đều được trí thông minh của Phùng Sâm lấn lướt triệt để.
Tên quản gia bên Khánh Gia ép giá hoa tới cùng, đã vậy còn phải đều đặn chi một khoản không nhỏ. Tính ra so với giao hoa đi Khu Biệt Lập kia với giá cao gấp rưỡi, đúng là cầu còn không được.
Thế nhưng Triệu Nhã sắp muốn khóc rồi, tại sao linh cảm cứ không lành?.
Điều kiện thứ hai “ Chỉ là muốn giúp đỡ sinh viên của mình một chút, không cần cám ơn. Nhưng, tuyệt đối người giao hoa tới hàng ngày, chỉ có thể cấp thẻ qua cửa cho một mình cậu ấy “ .
Cha mẹ Triệu Nhã đương nhiên hiểu.
Bước chân vào Khu Biệt Lập đâu phải chuyện đơn giản. Cấp thẻ cho một mình Triệu Nhã đã là quá tốt , được tiếp xúc với tầng lớp Alpha cao quý nhất Bắc Đảo, chính là sướng đến mức không muốn vo Triệu Nhã lại nhét vào tay Phùng Sâm thì thôi! .
Thế nên khi Phùng Sâm vừa mở lời :
– Triệu Nhã, không phải em muốn tới trường sao? . Vừa tiện. Thầy sắp có tiết giảng.
– ….
Triệu Nhã chưa biết từ chối thế nào, cả cha mẹ cậu đều đã vội vã đẩy người đi. Còn không quên cảm ơn rối rít.
———-
Olive cũng lập tức có mặt ngay sau đó, rùng mình nhìn một cảnh Phùng Sâm đích thân mở cửa xe “ nhồi” một thanh niên vào.
Nhìn lên tấm bảng hiệu không lấy gì là V.ip cho lắm, lại càng khó hiểu thêm bội phần.
Phùng Sâm đã chỉ đích danh cô phải xử lý việc bên Khánh Gia. Tuyệt đối không để cho đôi vợ chồng Beta này tham dự. Thậm chí là cho quyền sử dụng huy hiệu để cản ngang.
Những việc can thiệp như thế này trước đây chẳng phải Phùng Sâm cực kỳ lạnh nhạt sao? .
Thật là quái lạ .
Hơn nữa, Olive nhìn xấp bìa cứng chính mình vừa soạn trong tay.
Bản hợp đồng này… có bẫy.
———
Chiếc xe sáng bóng gắn huy hiệu vượt qua từng làn đường ưu tiên , ánh mắt liếc sang người bên cạnh.
Vì biết rõ rằng kiếp này em chưa bán thân, vậy nên không thể nào đường đường chính chính mà mang em xích tại bên người.
Thế nhưng hợp đồng mà Olive mang tới kia, đã tính toán ra một con số bồi thường mà Triệu Gia không thể nào trả cho nổi.
Triệu Nhã, để có được em, dù có bỉ ổi hơn nữa ta vẫn sẽ làm.
==========//=========

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN