ABO - Độc chiếm
Chương 26: Dưới bàn ăn
Viện Dược.
Phùng Sâm duỗi ngón tay dài đón lấy từng ống thí nghiệm.
Dược liệu quen thuộc, căn phòng quen thuộc, thao tác cực kỳ chuẩn xác.
Biến đổi một Alpha trở thành Omega, cần quá nhiều thời gian. Beta thì khác, bản chất của Beta vốn dĩ không có mùi, thế nên việc cấy tạo hương thơm dễ dàng hơn rất nhiều.
Phermone quấy nhiễu đặt trong tuyến thể, dựa theo ký ức lưu lại đều có thể tái tạo.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, dù Beta nam có sản đạo, nhưng đã bị thoái hóa gần như không thấy dấu vết. Nếu muốn Triệu Nhã mang thai, việc kích thích sản đạo này phát triển trở lại mới chính là điều khó khăn.
Nhưng , em phải là của anh.
Đôi môi mỏng câu lên, bụi thuốc lan tỏa.
Đối với anh, chiếm hữu cũng là một loại tình yêu.
——–
Cửa hàng hoa , rạng chiều.
Triệu Nhã vừa đón những bó hoa chất lên chiếc xe bán tải, vừa ngập ngừng.
Ở Bắc Đảo, mười lăm tuổi đã có thể tự lái xe hơi, con nhà Beta thông thường như cậu, việc lái xe chở hàng tới tay khi mười sáu mười bảy là dễ hiểu.
Giáng Vân nhìn sắc mặt cậu rõ ràng không tốt, với tay sờ lên trán:
– Con làm sao thế? Mệt ư?.
Triệu Đằng cũng thỉnh thoảng vắng nhà vài ba bữa đi tìm nguồn hoa tươi mới, hôm nay cũng như vậy,
Triệu Nhã bặm môi, quyết định liều mạng ráng hỏi :
– Mẹ…
– Cái này…
– Hợp đồng giao hoa này… có thể nào… hủy đi được không?!
Giáng Vân ban đầu còn không hiểu,
Vài giây sau đã muốn chỉ tay la lớn:
– Con nói là hợp đồng bên Khu Biệt Lập ư?
Triệu Nhã lí nhí:
– Vâng…
– Làm sao mà được!
– !!!
Giáng Vân kéo cậu lại ngồi một góc, phân trần:
– Triệu Nhã,
– Con phải hiểu cha mẹ vất vả như thế nào mới kiếm được một hợp đồng tốt như vậy?, là Alpha được gắn huy hiệu đó!
– Dù là quãng đường có xa, nhưng bên họ lại nhận hoa vào sẩm tối, sáng khuya lạnh đều không lo lắng.
– Hơn nữa không phải Giáo Sư thường xuyên kèm con học sao? . Còn để con ở lại qua đêm suốt đó thôi? .
– Điều tốt như thế….
– Có phải do con lười nhác học hành hay không?! Nên mới không muốn tới đó?
Triệu Nhã không ngờ được kết luận của mẹ mình lại là như thế, hai bàn tay bối rối vò nhăn vạt áo, ngẩng đôi mắt lên , khó nói thành lời:
– Con… cái này…
Giáng Vân dịu giọng :
– Con đó! .Giáo Sư Sâm người ta là Alpha cao cấp cỡ nào? Chắc lại mắng mỏ con vài câu đúng không? .
– Triệu Nhã, con cố gắng một chút. Tiền học phí kỳ tới hết thảy đều nhờ vào những bó hoa kia, còn cha con nữa, tuyệt đối chuyện này đừng nhắc với ông ấy, biết chưa?
Triệu Nhã miễn cưỡng dạ một tiếng, an vị trên chiếc xe bán tải nhỏ quen thuộc.
Đường đi, gió chiều man mác thổi tan từng luồng khí nóng rực từ mặt đường phả lên.
Tâm tình hỗn loạn.
Đã… gần một tháng rồi.
Triệu Nhã cậu không hiểu, càng ngày lại càng thêm không hiểu. Rút cuộc là bị sai ở đâu? , lệch lạc chỗ nào?
Thân thể cậu, nói ra với hai từ xinh đẹp thật không xứng, Omega nhỏ xinh thơm mềm mới đúng, cậu cũng không phải là Beta nữ có ngực mẩy mông cong.
Rút cuộc… Phùng Sâm Alpha cường đại cỡ đó, tại sao… cứ nhất quyết làm ra những việc như thế với cậu? .
Trừ bỏ lần đầu thô bạo tới ngất đi, những lần sau này thực đã không còn quá đáng sợ nữa, thậm chí… kỹ năng làm chuyện ấy của Phùng Sâm quả thật rất tốt… nói không có chút sảng khoái nào là không đúng, nhưng… chuyện kia chẳng phải giữa Alpha và Beta nam, rất không phù hợp hay sao?.
Còn nữa, nhớ đến một nụ hôn sâu bất chợt , một cái bế bổng dằn người lên giường mà kìm giữ…tai Triệu Nhã chóp đỏ lên…
Những hành động đó, đáng lý chỉ lên dành cho những kẻ yêu nhau say đắm mới phải…
Cậu, và Phùng Sâm kia… có quen biết nhau sao?
Rút cuộc tất cả những chuyện này là sao? .
——–
Như thế nữa rồi…
Phòng khách xa hoa, một kẻ vươn tay vuốt chóp từng nụ hoa cắm vào bình, một kẻ ôm chầm lấy cậu từ phía sau, bàn tay mơn trớn khắp eo nhỏ, bên tai từng cái hôn nhẹ rơi xuống :
– Triệu Nhã, hôm nay em đến trễ.
– …. Xin… xin lỗi…
– Không được có lần sau.
– ….
Phùng Sâm mò lần nơi vạt rốn , ngón tay lách qua cạp quần , Triệu Nhã giật mình làm rơi bông hoa nhỏ, vội vàng túm lấy bàn tay hư hỏng kia:
– Đừng như vậy…
– Hoa còn chưa cắm xong.
Phùng Sâm thu tay lại, ép kéo gương mặt Triệu Nhã ngoảnh ra sau, hôn lên làn môi kia mút sâu, nhả ra còn vương thêm một cái chạm nhẹ:
– Nhanh một chút, anh đi chuẩn bị bữa tối.
– …….!
Phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch.
Triệu Nhã lại tưởng như đó là tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Sao thế này?
Bản thân không thể nào biết được, là kiếp sống kia khao khát vòng tay người đến điên dại, mong muốn nụ hôn chạm hờ trên môi đến thổn thức.
Suốt bốn năm không một lần thỏa nguyện.
Giờ phút này hương mật ong vương vấn, tim đập lạc nhịp rồi.
Mông lung quá.
——
Phòng bếp,
Đáy mắt nhạt như cười, ,
Thuốc đã chế xong từ lâu
Bát canh nhỏ, nước uống yêu thích đều phủ rắc một làn như sương mỏng thấm đẫm, chẳng mùi chẳng vị, nhưng lại ảnh hưởng tuyệt đối đến Beta.
Ngọc Ý chỉ được phép ở lại tới sẩm tối, một cái chạm mặt Triệu Nhã cũng không có , tất cả đều do một tay Phùng Sâm tự chủ định.
Bưng một khay thức ăn còn nóng ấm đã thấm thuốc , thản nhiên đặt xuống bàn ăn đúc từ khuôn đá lớn xa hoa,
Hừm,
Dẫu đã qua lâu lắm nhưng cái ngày Triệu Nhã vịn vào tay Ngọc Ý dò từng bước, anh vẫn chưa thể nào bỏ qua.
Nếu không phải vì cô ta trung thành đến tận lúc bản thân chết vẫn còn bật khóc, thì chính xác Phùng Sâm anh đã đá bay ra khỏi cửa đúng ngày đầu tiên tỉnh lại.
Kiếp này ư? Nhìn một cái cũng nên bớt đi thì tốt.
——
Triệu Nhã chậm rãi ngồi xuống bàn,
Đã bao nhiêu bữa tối trôi qua thế này rồi, nhưng vẫn không thể quen cho nổi.
Phân cấp của Alpha đâu chỉ thể hiện ở chiếc xe hay tay áo in nền huy hiệu? Mà ngay cả chính chiếc bát đôi đũa cũng đều được thiết kế riêng, làn sứ trắng xanh sáng bóng, độ chắc cực bền, nền hoa lót đều bằng tơ vàng dệt mỏng, giá trị một tủ chén thôi, đủ đổi bằng cả một chiếc xe bán tải không hợp khung cảnh đậu ngoài kia.
Nói thẳng ra cơ hội để tiếp xúc với một Alpha nơi Khu Biệt Lập này, đúng như cha mẹ cậu khẳng định , là người cầu còn không được !
Nghe nói, để đến được đây làm việc phục vụ, các Beta đều phải trải qua kỳ đào tạo nghiêm khắc, tuổi đời và lý lịch cũng được điều tra cặn kẽ.
Thế thì… vì cái gì mà một Beta tầm thường giống như cậu, đụng tay một cái ngoài đường cũng có thể nhặt về vài ba bốn người, lại vừa vặn ngồi ở đây?.
Thậm chí còn hưởng dụng cái ưu đãi được chính tay Giáo Sư trẻ tuổi nhất Bắc Đảo này đích thân vào bếp?
Nghĩ một chút, lại thêm lo lắng sợ hãi một chút. Thức ăn từng ngụm nhỏ vụn vặt đưa lên, chân cũng muốn co lại,
Phùng Sâm rõ ràng thấy từng nét biến đổi kia, đặt đôi đũa lại bàn:
– Ngẩng mặt lên.
Triệu Nhã ngồi phía đối diện không giấu được vẻ lo lắng, khẽ ngẩng mặt, lại muốn buông đũa. Phùng Sâm với tay, chặn ngang hành động này lại :
– Tiếp tục ăn.
– ….
Triệu Nhã không hiểu, tại sao mỗi một lời nói như ra lệnh, bản thân lại không chút nào có thể phản kháng, miếng thức ăn tiếp theo vừa trôi khỏi cổ, đã giật mình đến run người!
– Anh…
Dưới bàn ăn, Phùng Sâm đưa một bàn chân trần lên, đặt ngay giữa háng Triệu Nhã:
– Mở chân .
– ….
– Rộng ra.
– …..
Triệu Nhã còn ngập ngừng, đầu ngón chân đã đạp nhẹ một cái.
Giật thót.
Triệu Nhã không biết làm sao cho phải, muốn đưa tay gỡ bàn chân đang giày vò côn thịt nhỏ say ngủ kia, lại bị ánh mắt cảnh cáo đưa tới đến siết chặt bát cầm, đôi đùi non run nhẹ, khẽ tách rộng.
Phùng Sâm bình thản nâng lại đôi đũa, gắp thức ăn đặt thêm vào bát Triệu Nhã:
– Ngoan lắm.
Triệu Nhã tay cầm đũa cũng không muốn vững nữa, bởi lẽ bàn chân kia vừa di vừa miết, lực đạo vừa nặng vừa thô, còn cách lớp quần mà cắp nhẹ vờn lên đầu nấm, nâng lên rồi đá nhẹ hai hòn ngọc nhỏ.
Cậu A lên một tiếng, chén canh sánh ra một ít.
Phùng Sâm đẩy ngón tay khay giấy ăn về phía Triệu Nhã, khàn khàn giọng:
– Ăn ngon chứ?
– A.. Ưm…
Phùng Sâm tách ngón chân cái và ngón trỏ mở rộng, kẹp sâu lên côn thịt một cái, vuốt dọc, côn thịt nhỏ không nghe lời đã cứng đến nhỏ nước, mặt Triệu Nhã oan ức xen lẫn khoái cảm bừng đỏ lên.
Phùng Sâm thêm lực , cổ chân di chuyển liên tục, ngón tay Triệu Nhã run bật cấu trên thành bát, dưới bàn, tinh dịch bắn tràn ướt đầm quần lót, thấm ra ngoài.
Toàn thân vừa trải qua một cơn kích tình không quá mạnh nhưng lại đủ chấn động, Triệu Nhã vành mắt ửng đỏ , mắt như muốn khóc, kìm nén cơn thở dốc hai ba hơi.
Phùng Sâm vẫn không chút nào buông tha, ấn chặt bàn chân lên đầu khấc còn đang co giật kia:
– Thức ăn hôm nay, thực ngon.
==========//==========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!