ABO - Độc chiếm - Chương 8: Omega xinh đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
499


ABO - Độc chiếm


Chương 8: Omega xinh đẹp



Chương 8: Tiếu Giang.

Tiếu Giang vươn vai một cái.

Sải đôi cánh tay dài ra tận cả mép giường!

Phùng Sâm đã dậy từ sớm, đầu giường, đầu lọc thuốc lá ấn đầy gạt tàn.

– Anh lại hút thuốc à?

Phùng Sâm chỉnh tề trong bộ quần áo được người làm mang từ phòng của mình tới:

– Ăn sáng đi, anh sẽ đưa em tới trường.

Tiếu Giang dụi mắt, lập tức tỉnh như sáo:

– Kia! Anh thực sự đưa em tới trường?!

– Ừm.

Tiếu Giang vội vã trèo xuống giường với tốc độ như chó đuổi, đã vậy còn mặc nguyên một bộ đồng phục quá đáng chỉn chu trước hai con mắt đang rớt tròng của Phùng Cường lẫn Khải Linh.

– Trước giờ… con vẫn không phải chê thứ đồng phục này quá ẻo lả sao?

Nó không trả lời, đút cả miếng bánh vào miệng , tý thì nghẹn:

– Anh Phùng Sâm!

– Một lát.. ự… một lát anh phải nghe em cái này, cái này!

Nó dở người, đương nhiên là có lý do.

——–

Nó mười bảy. Vừa bước vào năm đầu tiên của Đại Học X chưa được bao lâu,

Dù cho nền y tế và viện dược phát triển mạnh mẽ đến đâu thì Omega vẫn là ” thứ yếu” cần được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt. Uống thuốc đều đặn có thể kiểm soát tới 80% cơn kích tình, nhưng cũng không có nghĩa rằng cơn phát tình của bất kỳ Omega nào cũng có chu kỳ chuẩn xác, nếu không may đột ngột phát tình sẽ cực kỳ khó để các Alpha mới lớn không rơi vào nhiễu loạn và khó kiểm soát hành vi.

Chính phủ từ lâu cũng đã yêu cầu toàn bộ các trường học từ khi Omega/ Alpha/ Beta nhận được kết quả xét nghiệm, đều phải tách lớp phân khu .

Cụ thể, Alpha và Omega không được học chung lẫn lộn.

Beta có quyền tự lựa chọn .

Và như thế, khối học của Tiếu Giang, trong mắt cậu chỉ toàn một lũ yếu đuối.

Tiếu Giang nhập học hai tháng rồi, nhưng chưa bao giờ mặc đồng phục.

Cái gì đây?!

Nó gần như đã vò cả đống quần áo lên mặt tên khối trưởng khi dám phát cho nó cái áo có nơ màu hường.

Sau đó, tên khối trưởng sưng một bên mắt.

Kết quả là nó cương quyết ép Phùng Cường phải đích thân gặp riêng bên Quản Lý, xin cho nó miễn cưỡng mặc đồng phục tự may, bỏ bớt chi tiết màu hường do ” ngoại cỡ”

——-

Thế thì cũng chả làm sao!

Ai nhìn nó thế nào nó cóc quan tâm!

Nhưng mà cái tên Minh Điệp – hoa khôi Omega của toàn khối mới nhập trường kia lại khinh thường nó quá thể đáng!

Là quá thể đáng lắm lắm!

Nó không thể nào chấp nhận được!

——–

Nó ngồi trên xe, tự mình vừa nghiến răng xong lại tự mình cười khà khà.

Xem chừng đến gần cổng trường rồi nó bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi bộ trên hè.

Lập tức như nhảy lên mà kéo tay Phùng Sâm:

– Dừng xe!

Anh khó hiểu nhìn nó:

– Có việc gì?!

Nó liến thoắng:

– Anh! Anh đậu xe ở đây đi!

– Rồi, rồi, rồi , anh đi luôn đi! Em không muốn bị lộ!

Nói rồi, nó lập tức phi thân xuống xe, ở bên cửa kính giả như hôn gió một cái, hết sức đuổi Phùng Sâm rời khỏi.

Đến tận khi xác nhận chiếc xe đã khuất.

Bóng dáng cao lêu nghêu giang tay chặn đường kẻ đang sải bước nhẹ kia.

Nó hất hàm :

– Thấy Alpha của tôi chưa?!

– Còn dám nói tôi là thứ thô thiển ?!

– Anh ấy quá đẹp đúng không?!

– Đẹp hơn tất cả những đứa theo đuổi cậu đúng không?!

Minh Điệp nhíu mày, tỏ rõ sự chán ghét không thèm tiếp chuyện, muốn lách qua.

Tiếu Giang tóm lại cánh tay vừa lướt qua kia, lớn giọng:

– Sao nào?

– Câm nín rồi?!

– Không ngờ đúng không?!

Minh Điệp nhìn xuống cánh tay bị nắm chắc, lại phải ngẩng lên mới có thể đối mặt với Tiếu Giang :

– Liên quan gì đến tôi?

Tiếu Giang không bằng lòng :

– Như vậy từ giờ cậu không được phép khinh thường tôi nữa!

– Càng không được lạnh mặt bỏ qua tôi!

Minh Điệp nhìn bộ quần áo đồng phục có nơ hường mặc trên người Tiểu Giang, lố đến mức cười nhếch lên :

– Sao lại có cái thứ Omega thế này kia chứ?!

– Thật xấu mặt !

Tiếu Giang nghe châm chọc, nhảy dựng lên :

– Hoa khôi thì tốt lắm sao?!

– Bộ cứ Omega là phải nhỏ nhỏ xinh xinh vậy hả?!

– Tôi to cũng có cái đẹp của to chứ!

Minh Điệp giật tay ra khỏi :

– Phiền phức.

Tiếu Giang người đã đi khuất, chân mày còn nhăn lại một chùm .

Cái thứ gì!

Mà tại sao… hôm nay… môi cậu ta lại đỏ thế nhỉ?!

Tiếu Giang đưa tay chạm lên môi mình, vừa thô vừa ráp.

Đúng là chán bỏ con mẹ ra! .

Lại bị cậu ta lơ nữa.

———-

Ngày đầu tiên nhập học.

Thầy chủ nhiệm dụi mắt hai lần nhìn trong phần phân loại là Omega vẫn còn hết hồn không dám tin.

Thế nhưng dù là Omega thì Tiếu Giang cậu cao vổng hơn dân chúng một cái đầu, nên vẫn bị xếp xó lớp.

Còn bàn gần đầu, lại chính là tên đó – Minh Điệp.

Do vậy khoảng cách đáng ra phải là một núi một sông, không thằng nào phạm thằng nào mới đúng.

Nhưng, khối của Beta và Omega đương nhiên làm sao tránh khỏi truyền thống, mỗi một năm khóa mới nhập học vào là sẽ đem danh sách Omega từ trên xuống dưới mà so độ nhan sắc.

Minh Điệp đứng đầu trong số hơn tám mươi Omega.

Cậu đứng bét.

Thế là cứ râm ran râm ran bàn tán, thậm chí còn đem cả hình chụp trộm của cậu và Minh Điệp đi dán khắp nơi.

Cậu cứ xé một cái thì lại mọc ra hai cái.

Cậu cũng có một tý liêm sỉ chứ!

Làm gì có cái chuyện vô duyên bị ” chế” khắp diễn đàn của trường được.

——-

Một hôm, cậu nghênh ngang trước lớp, oai vệ đập bàn tay thô lớn của mình cái bép lên bàn Minh Điệp :

– Ê ! . Đánh nhau không?!

Minh Điệp nhìn yếu đuối mềm dịu , đáng lẽ phải xin lỗi cậu rối lên mới phải. Vậy mà không ngờ lại chỉ bình thản ngẩng lên :

– À, thì ra là Omega ” không thể gả” .

– !!!!

Cả lớp bật cười nghiêng ngả. Một tên Beta xấu vãi chưởng nhất lớp cũng vỗ đùi lớn tiếng:

– Đến tao cũng không thèm nữa là !

– Đúng đúng!

– Ai mà thèm một Omega vả người phát một nhập viện luôn!

– Đã thế còn cao gần mét tám! Lông chân rậm hơn rừng cổ đại!

Tiếu Giang tức đến độ hai cái bàn trong lớp đều lắc rắc cụt chân.

Nếu không phải có đội quản trường vào can ngăn kịp thời, e rằng mấy tên Beta kia không những xấu mà còn phải vừa đi vừa bò.

Nhưng mà bị mời phụ huynh là chuyện quá thường!

Bị phạt quét rác hai tầng lầu cũng là chuyện quá vặt!

Cái quan trọng hơn kia kìa!

Đó là Tiếu Giang phát hiện ra…

Phát hiện ra một điều thật quá con mẹ nó lạ lùng…

Minh Điệp… thật sự vô cùng xinh đẹp!

Cũng chẳng biết có phải vì là Omega xịt nên tâm tính bản thân thay đổi hay không, mũi cũng thính hơn nhiều,

Dạo gần đây, Tiếu Giang ngày đêm mơ về hương giấy thơm nhàn nhạt đó.

Lọn tóc mai đung đưa đung đưa trong bông tuyết nhẹ mùa đông…

———

Lớp học.

– Ê! Biến ra coi!

Tiếu Giang vừa kéo vừa hất thẳng cái tên cùng bàn với Minh Điệp bay ra ngoài.

Tên kia chới với đỡ gọng kính trên mắt:

– Ơ…

– Cậu làm cái gì thế?!

Tiếu Giang chĩa quả đấm về phía nó:

– Từ hôm nay tao ngồi chỗ này, mày cút xuống cuối lớp mà ngồi!

– Nhưng… nhưng… tớ bị cận mà?! Tớ làm sao nhìn thấy gì?!

– Tao cũng bị cận!

– Hả?! Mắt cậu… cậu đâu có đeo kính?!

– Cận là phải đeo chắc?! Biến mau!

Tên Beta kia khốn khổ ai oán cắp đít rời khỏi.

Tiếu Giang mà thèm quan tâm ?!

Quay về phía Minh Điệp đang chau mày , giọng nói dịu dàng khác lạ:

– Minh Điệp… từ hôm nay tớ cũng bị cận đấy.

– ???!!!

Minh Điệp lắc đầu chán nản.

Nhìn một đường râu đã được cạo chỉn chu nhưng vẫn hơi xanh trên sống môi rõ viền kia khó hiểu,

Thực sự… có loại Omega như thế này tồn tại sao?!

========//========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN