[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm
Chương 28 Biến Hình
“Viện trưởng, người khi nãy là anh trai người sao?! Người thật ngoài đời đẹp hơn trên sách ảnh nhiều.” nam hộ sĩ đấm bóp vai Thuần Tam Tự, đôi mắt sao sáng si mê nhớ lại vẻ đẹp nam nhân khi nãy.
“Ừm, khuyên cậu đừng mang vọng tưởng với người đã có vợ, anh ta không phải kẻ dễ xơi đâu.” ngoe nguẩy cây pocky trên môi, cô nửa chuyên tâm chơi đua xe.
“Viện trưởng thật là … Người ta trong tim chỉ chứa mỗi viện trưởng thôi. Sao đã lâu rồi viện trưởng không gọi điện cho người ta.” nam hộ sĩ thổi khí tai cô.
Nữ hộ sĩ thấy tâm trạng Thuần Tam Tự theo chiều hướng tụt thì vội bịt miệng nam hộ sĩ kéo qua một góc “Cậu bị ngốc à. Viện trưởng trước giờ ghét nhất nhắc chuyện lên giường. Viện trưởng đã giao ước rõ với những ai muốn ngủ với cô trừ phi cô chủ động gọi điện muốn họ làm tình thì xong việc coi hãy như không có gì xảy ra. Qui tắc tình một đêm cậu không hiểu được thì đừng trách cớ sao bị cổ lạnh nhạt không thương tiếc.”
“Nhưng tôi đã đợi mấy tháng rồi a. Dạo này không thấy viện trưởng có ý muốn làm tình với ai cả.”
“Cũng lạ thật, viện trưởng cách 2 3 hôm sẽ dụ dỗ một bác sĩ hay y tá bất chấp nơi hành xự làm họ sảng khóc thét. Cô ấy cũng rất lâu rồi không gọi tôi, mấy tháng nay cứ như ăn chay rồi ấy.”
Thuần Tam Tự buồn miệng, mắt không rời màn hình điện thoại “Tôi đói bụng, có gì ăn không?”
Nam hộ sĩ bưng dĩa nho lạnh lấy lòng muốn Thuần Tam Tự bỏ qua cho màn nói bậy của cậu. Trái nho được bón tới miệng, Thuần Tam Tự nhai chóp chép, ánh mắt rời màn hình nhìn dĩa nho rồi lại chú tâm chơi game tiếp.
Nam hộ sĩ lảng sang truyện khác hòng phá bầu không khí nặng nề “Viện trưởng nói chuyện về thiếu tướng tí đi, người vừa nhắc nhở tính khí anh ấy không tốt sao?”
Nữ hộ sĩ cũng muốn nghe chuyện về Thuần gia nên miệng mồm lanh lẹ hùa theo.
Hàm răng nhai nát trái nho, nước nho ngập tràn khoang miệng. Thuần Tam Tự rảnh buông vài câu “Anh ta bề ngoài nhìn lạnh nhạt, nghiêm cẩn nhưng thực chất là tên nóng tính nhất nhà. Bởi trước giờ không có gì đáng để kích thích tính cách thật sự của anh ta bộc phát nên các người không được dịp chiêm nghiệm tận mắt.”
Thuần Tam Tự chép miệng. Biết ngầm ông anh nhịn dục không giỏi đâu, hi vọng anh ta đừng chơi lớn đến mức biến hình là được.
________
Hoa Tiểu Khanh ước có một cái hố lấp mình đi, người cậu không muốn bị thấy trong bộ dạng này nhất đang ở trước mặt cậu.
Thuần Nhị Tuế hô hấp ồ ồ nặng nề, nuốt khan nước bọt, chất giọng khàn khàn mang đậm chất dục vọng ồn ồn gằn, đáy mắt âm u rực cháy hỏa dục “Tiểu Khanh, em làm gì thế?” nam nhân nhìn đã biết còn ác ý hỏi muốn chú thỏ nhỏ thành thật khai báo.
Hoa Tiểu Khanh nhắm chặt mắt mếu máo. Anh ta đã thấy … Anh ta đã biết cậu lớn mật ở nhà anh ta tự giải quyết, dâm kêu đãng gọi thế nào vậy mà còn cố ý hỏi cậu. Anh ta chắc đang rất khinh thường, chán ghét cậu cơ thể cơ khát đâm tiện.
Thuần Nhị Tuế giựt phăng chiếc áo quân trang đang được Hoa Tiểu Khanh giữ kín như bưng, hắn nhếch mép tà tứ “Anh đứng bên ngoài chờ em khá lâu, nghĩ em xảy ra chuyện nên lo lắng đi lấy chìa khóa mở cửa. Thật không ngờ … Em ở trong đây thà tự làm bản thân vui vẻ chứ không thèm cầu anh giúp đỡ. Chiếc áo này … Em thích dùng đồ vật của anh thủ dâm hay là bất kì đồ vật của alpha nào khác cũng khiến em hứng tình?!” nam nhân nói dối không chớp mắt, rõ ràng là hắn đã tinh ý biết Hoa Tiểu Khanh định làm gì và đứng ngoài chờ thời cơ nãy giờ.
“Ô … Không có!!!” Hoa Tiểu Khanh bịt chặt hai tai, đôi nai con phủ làn mặt nước mùa thu trong veo nâng cao tỏ ý van cầu nam nhân không cần dùng lời nói đùa cợt, sỉ nhục cậu.
Thuần Nhị Tuế chẳng những không động lòng thương tiếc, miệng càng ác ý xuất lời thô tục kích động mắng “Mẹ nó, đúng là tiểu dâm oa đói khát tinh dịch nam nhân. Vờ giả ngây thơ dùng ánh mắt phong tình câu dẫn alpha lấy côn thịt của hắn chơi hư cái huyệt của ngươi, muốn hắn uy ngươi uống tinh dịch rót mãn bụng ngươi chứ gì?”
Thuần Nhị Tuế đứng trên cao nhìn xuống phong thái cao cao tại thượng tra khảo … Hoa Tiểu Khanh trông như tội nhân nhỏ bé ti tiện bị vạch trần, bị bắt nhận tội. Hoa Tiểu Khanh tâm lý mong manh không chịu nổi nữa lời nam nhân nhục nhã, cậu điềm đạm khóc xin “Không có, ô ô … không có mà … Xin anh đừng nói nữa.”
Nếu nghĩ Thuần Nhị Tuế thương xót cho qua là sai lầm to lớn. Một con thú bị kích động đến điểm kích thích máu dục, nó sẽ không ngừng lại, con thú bộc phát dục vọng bấy lâu nay nó vô tình kìm nén không hay biết.
Thuần Nhị Tuế sắp không nhận ra bản thân hắn nữa rồi, kẻ đang ác ý nhục mạ omega yếu ớt kia là hắn sao? Thì ra cảm xúc trong hắn có thể mãnh liệt đến mức này? Hoa Tiểu Khanh, em quả là khắc tinh duy nhất đời tôi bắt tôi bày ra bộ dáng đến tôi cũng xa lạ này, không, đây là bộ dáng chân thật nhất luôn ngủ say trong tôi bao nhiêu năm qua.
Thuần Nhị Tuế grừ grào tiếng kêu dã thú sùng sục cuống họng.
Màu mắt bạc tuyệt vời sáng đẹp hơn bao giờ hết, đồng tử dựng đứng. Răng nanh và móng vuốt nhọn hoắc, tai thú, đuôi thú đồng loạt hiện ra.
Hoa Tiểu Khanh ngốc suy, ngẩn người. Nam nhân sở hữu đặc trưng loài báo đen cao quý nhân khóa giam thân ảnh cậu trong tầm nhìn của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!